Anh Yêu Em Nhất Trên Thế Giới


Tôn Mạnh không thể hiểu được, rốt cuộc thì Lâm An Lan đã cho Trình Úc uống loại thuốc mê gì mà lại có thể khiến Trình Úc si mê cậu đến vậy.

Lúc trước thì nhất quyết muốn hợp tác cùng Lâm An Lan, bây giờ thì hay rồi, Lâm An Lan không làm thì Trình Úc cũng không làm luôn, đúng là hành động theo cảm tình mà!

Tôn Mạnh không còn cách nào khác, đành phải khuyên Trình Úc: [Tuy Cảnh Hoán cũng là nhân vật chính, nhưng Cố Thư Vũ mới là trung tâm của bộ phim này.

Cảnh Hoán và Tôn Hân Hân đều được kết nối thông qua nhân vật này, hơn nữa đạo diễn Trương cũng muốn cậu diễn vai Cố Thư Vũ, hay là cậu vẫn nên thử vai Cố Thư Vũ đi, nếu muốn cùng cậu ấy đóng chung phim thì có thể cho cậu ấy diễn vai Cảnh Hoán mà.]

Làm sao có thể chứ? Trình Úc nghĩ, Lâm An Lan làm sao có khả năng diễn Cảnh Hoán, anh cũng không phải Tưởng Húc, Lâm An Lan làm sao có thể là Cảnh Hoán.

Bản thân cậu chính là Cố Thư Vũ.

Trình Úc: [Cứ như vậy đi, tôi sẽ thương lượng một chút với ông ấy, mấy ngày nữa sẽ cho cậu biết kết quả.]

Trình Úc nói xong bỏ điện thoại di động vào trên khay trà.

Anh nhìn Lâm An Lan, không biết liệu cậu có nguyện ý đóng vai Cố Thư Vũ hay không.

Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng cùng nhau đóng chung một bộ phim nào, mỗi lần Lâm An Lan nghe thấy tên của anh đều sẽ tự động rút lui.

Anh từng nghĩ Lâm An Lan bước vào giới giải trí, nếu anh cũng không bước vào cái giới này với cậu, vậy thì có thể anh và Lâm An Lan cả đời này không được sánh vai cùng nhau.

Nhưng sau đó anh phát hiện, cho dù anh và Lâm An Lan cùng đồng thời tiến vào cái vòng này thì hai người họ vẫn không thể xuất hiện cùng nhau.

Bởi vì Lâm An Lan từ chối hợp tác chung với anh.

“Em thật đúng là nhẫn tâm.” Trình Úc nhỏ giọng nói, rồi lại không nhịn được ôm chặt lấy cậu.

“Nhưng mà anh không trách em.” Anh hôn người trong lồng ngực mình một cái, nhắm hai mắt lại cùng cậu chìm vào giấc ngủ.

Lâm An Lan ngủ hơn bốn tiếng, tỉnh lại thì trời đã tối.

Trình Úc lấy bữa trưa còn thừa ra, cùng cậu ăn lẩu rồi mới vào nhà bếp rửa chén và nồi.

Lâm An Lan ngồi trên ghế salon, hỏi người đại diện những việc liên quan đến chương trình tạp kỹ.

Lâm An Lan: [Những người cùng ghi hình chương trình tạp kỹ này gồm có ai?]

Trác Tư Á: [ Hình như chỉ mới có Lý Vĩnh Tư, Trần Anh Kiệt và Quan Phi đã ký hợp đồng.]

Lâm An Lan nhìn ba cái tên này, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: [Em biết rồi, nếu có gì thay đổi anh cứ nói với em bất cứ lúc nào.]


Trác Tư Á: [Được.]

Tối ngày hôm sau, Lâm An Lan vừa mới tắm xong đã nhận được tin nhắn của Trác Tư Á: [ Hình như Trình Úc cũng đang thương lượng muốn tham gia.]

Trác Tư Á do dự một chút, cẩn thận hỏi: [ Em đồng ý cùng ghi hình chung với anh ta sao?]

Trác Tư Á hỏi xong, lòng không khỏi buồn bực.

Anh cũng biết việc Lâm An Lan mất trí nhớ, ngày Lâm An Lan mất trí nhớ Trình Úc đã hẹn gặp anh.

Trình Úc ngồi trước mặt Trác Tư Á, gương mặt lạnh lùng, giọng nói bình tĩnh: “Anh biết Lâm An Lan bị mất trí nhớ, đúng không.”

“Tôi biết.”

“Vậy chắc chắn anh phải biết, một tuần trước khi em ấy mất trí nhớ hai chúng tôi đã chính thức trở thành người yêu, nên tôi nói một tiếng cho anh biết trước.”

Trác Tư Á cảm thấy buồn cười, hỏi: “Trình Úc, cậu biết cậu đang nói cái gì không? Cậu cảm thấy tôi sẽ tin cậu sao?”

Trình Úc cười nhìn Trác Tư Á, hỏi: “Tại sao anh lại không tin? Không phải chuyện gì Lâm An Lan cũng nói với anh, chúng tôi đã yêu thầm nhau trước đây, em ấy không nói cho anh biết, hiện tại tôi nói cho anh biết, anh tin là được rồi.”

Trác Tư Á lắc đầu: “Tôi không tin.”

Anh là người đã dẫn dắt Lâm An Lan từ lúc cậu mới bước vào cái giới này, nên anh hiểu rất rõ về Lâm An Lan.

Lâm An Lan không thích Trình Úc, tất nhiên cũng không thể nói là ác cảm, cậu chỉ là không muốn dính líu tới Trình Úc nên cậu tránh hết tất cả hoạt động có thể gặp Trình Úc, từ chối tất cả các chương trình TV, phim điện ảnh có Trình Úc tham gia.

Trong điều kiện hợp đồng của Lâm An Lan có một điều kiện ngầm, đó là không đứng chung sân khấu với Trình Úc.

Trác Tư Á từng nghĩ rằng cậu rất ghét Trình Úc, anh hỏi Lâm An Lan: “Em và Trình Úc có hiểu lầm gì đó sao?”

Lâm An Lan cười nói: “Không có, chỉ là Tưởng Húc không thích, cho nên em cũng tránh mặt anh ta.”

Trác Tư Á bất ngờ trước lý do này, chỉ có thể nói: “Em vẫn luôn nghĩ cho Tưởng Húc.”

“Là cậu ấy muốn như vậy.” Lâm An Lan bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy hy vọng như vậy, em cũng đáp ứng cậu ấy, nếu không em cũng không cần thiết phải làm căng mọi việc lên như vậy vì em với Trình Úc vốn cũng là bạn học cũ.”

“Tụi em là bạn học?”

“Đúng vậy.


Là bạn học cấp ba và đại học, cũng quen biết nhau khá lâu, thật đáng tiếc.”

Lâm An Lan nói đáng tiếc, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu hiện tiếc nuối nào, lúc đó Trác Tư Á đã biết, thật ra cậu không hề cảm thấy đáng tiếc chút nào.

Cậu ấy không quan tâm đến Trình Úc, cho nên dù ngoài miệng nói đáng tiếc, nhưng nên từ chối vẫn từ chối, nên tránh né vẫn tránh né.

Bọn họ không hề giống bạn học quen biết nhau nhiều năm, mà càng giống như người xa lạ không quen biết.

Như vậy, Lâm An Lan không thể yêu thầm Trình Úc.

“Trình Úc, cho dù Lâm An Lan mất trí nhớ, nhưng tôi không hề mất trí nhớ, nên những lời cậu nói, tôi không tin.”

Trình Úc nở nụ cười, chậm rãi lấy hộp thuốc lá từ trong túi, lấy ra một điếu, nhẹ nhàng châm lửa.

Anh dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói, biểu tình cũng dần dần lạnh xuống.

“Anh có tin hay không thì có ích lợi gì đâu?” Trình Úc lạnh lùng nói.

“Tình yêu của chúng tôi, chẳng lẽ còn phải cần sự phê chuẩn của các người sao?”

Trình Úc nhìn Trác Tư Á, giọng điệu kiên định, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ở bên ngoài anh là một người đại diện, nhưng về đến nhà anh có thể là con cái, là một người chồng, một người cha.

Làm một người đại diện rất đơn giản, nhưng làm một đứa con trai tốt, một người chồng tốt, đặc biệt là một người cha tốt, có lẽ sẽ không đơn giản như vậy đúng không?”

Trác Tư Á trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Cậu uy hiếp tôi?”

Trình Úc bật cười một tiếng, dập tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt nham hiểm nhìn Trác Tư Á:trong làn khói còn chưa tan hết: “Trên đời này, chỉ có Lâm An Lan mới có thể là chướng ngại tình yêu của tôi, em ấy không thích tôi, thì tôi cũng không còn lời nào để nói.

Nhưng người khác nếu ai dám thêm bất cứ chướng ngại nào cho tình yêu của chúng tôi, không cần quan tâm lý do của người đó là gì, tôi sẽ không tha thứ cho hắn.”

“Trác Tư Á, anh là một người thông minh, nên đừng đụng vào những thứ mà tôi quý trọng.

Nếu đụng vào, thì đừng trách tôi phá huỷ thứ quý giá nhất của anh.”

“Anh lăn lộn trong thương trường lâu như vậy, cũng phải biết người nào nên chọc người nào không.”

Trác Tư Á không nói gì.

Trình Úc thấy Trác Tư Á im lặng, sự không cam lòng trong mắt chậm rãi biến thành bất đắc dĩ chấp nhận, lúc này mới thoả mãn đứng lên: “Vậy tôi đi trước, An An đang chờ tôi ở nhà.”


“Đúng rồi,” Trình Úc nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ở đây có bánh ngọt vị cheese ăn ngon lắm, tôi đã mua cho anh một cái, mang về cho con gái anh ăn, cô bé chắc chắn sẽ rất thích.”

Trác Tư Á nghe anh nói ra hai chữ “Con gái”, yên lặng nắm chặt nắm tay: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

“Không cần khách khí.” Trình Úc nói xong, quay người rời khỏi.

Trác Tư Á nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng tràn đầy mâu thuẫn.

Bây giờ, Trình Úc rõ ràng có ý định cùng Lâm An Lan tham gia chung một chương trình tạp kỹ, cũng không biết Lâm An Lan có đồng ý hay không, hy vọng cậu ấy không đồng ý.

Trác Tư Á nghĩ, chỉ cần cậu ấy không muốn, thì Trình Úc sẽ không cách nào ép cậu ấy.

Trác Tư Á đang nghĩ ngợi thì âm thanh tin nhắn từ Wechat vang lên, anh cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy Lâm An Lan trả lời: [Có thể.]

Có thể? Gì chứ?!

Ngọn lửa trong lòng Trác Tư Á trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng anh cũng không dám khuyên cậu từ chối, chỉ có thể châm chước trả lời: [Được, anh biết rồi.]

Hy vọng sau khi cậu ấy khôi phục lại trí nhớ sẽ không trách mình.

Trác Tư Á thở dài, chỉ có thể tự an ủi may mắn là Lâm An Lan cũng không ghét Trình Úc, chỉ là cố kỵ Tưởng Húc nên vẫn không hợp tác với anh.

Từ quan điểm này, vẫn có thể cứu vãn được.

Chỉ là Trác Tư Á rất nghi hoặc, khoảng thời gian này Tưởng Húc đã đi đâu?

Tưởng Húc có biết Lâm An Lan đã mất trí nhớ và hiện tại đang ở cùng Trình Úc hay không, cậu ta cũng không liên lạc với Lâm An Lan sao?

Trác Tư Á cảm thấy rất kỳ quái, nghĩ tới lần cuối cùng anh gặp Lâm An Lan trước khi cậu bị mất trí nhớ.

Khi đó tâm trạng của Lâm An Lan rõ ràng là rất không tốt, câu nói sau cùng trước khi cậu ấy đi là: “Buổi biểu diễn diễn ra mấy ngày tới em sẽ không tham gia, phí bồi thường vi phạm hợp đồng em đã trả cho bên đó rồi, em đi trước đây.”

Lúc đó Trác Tư Á rất kinh ngạc, buổi biểu diễn kia Tưởng Húc cũng sẽ đến, fans cp của hai người cũng vì thế mà bấn loạn mấy ngày nay, lúc này cậu ấy lại đột nhiên nói không tham gia nữa, rốt cuộc thì giữa cậu ấy và Tưởng Húc đã xảy ra chuyện gì?

Trác Tư Á vốn định chờ tâm trạng của Lâm An Lan tốt hơn sẽ hỏi lại, nhưng không ngờ lúc gặp lại, Lâm An Lan lại thoải mái nói với anh, cậu ấy mất trí nhớ rồi.

Lâm An Lan nói một cách rất thản nhiên, tựa hồ cũng không bận tâm quá đến việc mình bị mất trí nhớ, chỉ đáng thương cho Trác Tư Á, sự việc vốn dĩ khó hiểu lại biến thành bí ẩn của thế kỷ.

Thôi vậy, Trác Tư Á cất điện thoại di động vào, chuyện tình cảm của người ta, anh xen vào làm gì?

Nếu Tưởng Húc có tâm thì làm sao không phát hiện ra điều bất thường.

Còn nếu như hắn vô tâm vậy thì càng không thể trách mình.

Trác Tư Á quay người bước vào phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ cùng vợ mình.

Lúc Trình Úc tắm xong bước ra đã thấy Lâm An Lan đang ngồi trên giường chơi điện thoại di động, anh bước đến gần ngồi xuống cạnh cậu.


Lâm An Lan thấy anh đang cầm khăn lau tóc, cậu ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt trên tay lau giúp anh, tiện thể nói cho anh biết: “Người đại diện của em vừa nhắn tin cho em, nói là chúng ta có thể sẽ tham gia cùng một chương trình tạp kỹ.”

Trình Úc không hề ngạc nhiên, nhưng vẫn làm ra vẻ bất ngờ: “Thật không?”

“Ừm.” Lâm An Lan gật đầu: “Cho nên em đang suy nghĩ một chuyện.”

Cậu dừng tay đang lau tóc cho Trình Úc, nghiêng đầu nhìn anh: “Một thời gian nữa chúng ta sẽ cùng nhau ghi hình trong chương trình tạp kỹ, lúc đó chúng ta có nên cho người đại diện biết chúng ta đang hẹn hò với nhau không? Nếu họ không biết thì sẽ phát sinh những tình huống không tiện để quảng bá ra ngoài.”

Trình Úc không ngờ cậu lại nói ra lời này với mình, một tay kéo cậu ôm vào lồng ngực nói: “Em muốn là được, anh cầu còn không được đây.”

Lâm An Lan bật cười: “Em đương nhiên đồng ý, tuy rằng chuyện này không thể để cho cư dân mạng biết, nhưng người đại diện phải biết, nếu không sẽ dễ phát sinh ra vấn đề.”

“Vậy chờ đến lúc quay chương trình thì chúng ta nói cho họ biết.”

“Ừm.”

Trình Úc vui vẻ cúi đầu hôn cậu, cọ cọ chóp mũi của cậu nói: “Bảo bối thật tốt.”

Lâm An Lan để mặc cho anh hôn, duỗi tay tiếp tục giúp anh lau tóc.

Trình Úc nhìn cậu, cảm nhận bàn tay cậu trên tóc mình không ngừng lau qua lau lại, chậm rãi hôn gò má của cậu.

Đến khi nụ hôn của anh từ hai má hôn một đường xuống đến cổ và bờ vai của Lâm An Lan, lúc này Lâm An Lan mới ý thức được nguy hiểm, nhẹ giọng nói: “Tóc còn chưa khô này.”

“Đừng lau nữa.” Trình Úc cởi nút áo của cậu, hôn lên cằm và xương quai xanh của cậu: “Nếu không chút nữa anh sẽ không ngủ được.”

Anh dùng lực ôm chặt lấy Lâm An Lan, cẩn thận hôn cậu, không bao lâu sau quần áo của hai người đã cởi ra vứt trên giường, dưới ánh đèn sáng chói có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của cậu như ẩn như hiện giữa ga trải giường và chăn bông.

Lâm An Lan ôm cổ Trình Úc, ngửa đầu mặc cho anh hôn môi.

Lông mi Lâm An Lan hơi rung động, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, nhỏ giọng gọi Trình Úc, cậu cắn cắn môi, khẽ rên rỉ một tiếng.

Cậu đưa tay sờ mặt Trình Úc, Trình Úc bắt được tay cậu, đưa lên môi hôn hôn.

Lâm An Lan nắm lấy tay anh, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, nhẹ giọng nói: “Nhẹ chút.”

“Được.” Trình Úc ôn nhu đáp, động tác cũng chậm lại.

Một tay Lâm An Lan nắm lấy tay anh, tay còn lại ôm anh, sau khi cao trào qua đi, cậu cọ cọ vào đầu Trình Úc, nhẹ nhàng nói: “Hôn em một chút.”

Trình Úc không hề keo kiệt hôn cậu một cái thật sâu, ôm chặt lấy cậu, giơ tay lên kiên nhẫn giúp cậu xoa eo.

Anh nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng của Lâm An Lan, cảm thấy không đủ, dục vọng trong lòng vẫn chưa thoả mãn, ôm lấy cậu muốn lại tới một lần, hai lần, thậm chí vô số lần nữa.

Nhưng mà Lâm An Lan đã hơi buồn ngủ, Trình Úc cũng không giày vò cậu nữa, nên anh đành tự an ủi con dã thú trong lòng, để cho mình chậm rãi bình tĩnh lại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận