Lúc Lâm An Lan tỉnh giấc, ngoài cửa trời vẫn còn đang mưa.
Rèm cửa sổ che đi lượng ánh sáng vốn cũng chẳng sáng ngời là bao, bên trong căn phòng một mảnh mờ mịt, chỉ có ổ chăn ấm cúng thích ý.
Trời mưa như thế này, ngủ nghê là thích hợp nhất.
Lâm An Lan nghe âm thanh của tiếng mưa rơi, "lộp độp", như tiếng ngọc trai rơi trên mâm ngọc. Cậu theo thói quen cuộn tròn thân thể về phía sau, nhưng lại chạm đến một cái lồng ngực ấm áp.
Đôi tay che ở eo cậu tăng thêm lực đạo, đồng thời đem cậu ấn về phía sau, đối phương cũng sán lại, ôm chặt lấy cậu.
"Tỉnh rồi?" Trình Úc hỏi.
Lâm An Lan quay đầu lại, Trình Úc rõ ràng đã tỉnh một hồi lâu rồi, vẻ mặt tỉnh táo, thấy cậu nhìn mình, ôn nhu nơi đáy mắt càng thêm sâu đậm.
Lâm An Lan gật gật đầu, quay người lại, đối mặt với anh, nở nụ cười.
Trình Úc thấy cậu cười với anh, lại không kiềm lòng được kề cận, tinh tế hôn lên đôi môi cậu.
Lâm An Lan nâng cằm lên đáp lại nụ hôn của anh, hôn một hồi lâu, hơi thở cậu bất ổn mới dựa vào vai Trình Úc, cọ cọ, ôm lấy anh.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, bên trong gian phòng có chút cảm giác mát mẻ, nhưng mà trong ổ chăn thật sự rất ấm ấp.
Lâm An Lan không muốn rời giường lắm, thậm chí muốn nhắm mắt lại, tiếp tục cho cơn buồn ngủ ập xuống.
Trình Úc thấy cậu như bé mèo tựa vào vai mình thì ôm lấy eo cậu, ngón tay thuận theo vai cậu mà vuốt ve.
"Đói bụng không?" Trình Úc hỏi, "Có muốn ăn cơm hay chưa?"
"Không vội." Lâm An Lan nói, "Em muốn nằm một lát nữa."
Trình Úc cũng không giục giã cậu, ôm cậu, mặc cậu tựa vào vai mình, thỉnh thoảng cúi đầu hôn hôn cậu.
Lâm An Lan đã quen từ lâu rồi.
Tuy rằng mất trí nhớ nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được, anh bạn trai của cậu nhất định là yêu cậu cực kỳ.
Nếu không thì cũng chẳng hở tí là ôm ấp cậu, thỉnh thoảng lại muốn hôn hít, với cả lúc hai người khám phá điều huyền bí sâu xa của cuộc sống vào ban đêm, Trình Úc đều có thể giữ lâu vô cùng.
Mới đầu cậu còn vô cùng lo lắng việc bản thân quên mất đối phương, quên mất những điều nhỏ nhặt giữa họ sẽ khiến Trình Úc thất vọng hoặc không thoải mái, sẽ không ngừng lặp đi lặp lại những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ.
Nhưng mà sau khi qua cơn hoảng hốt, Trình Úc ôm cậu vào lòng.
Anh nói, "Không sao, chỉ cần em còn ở bên cạnh anh là được rồi."
Tựa như anh cũng chẳng để bụng lắm, có lúc bản thân cậu hỏi, Trình Úc sẽ kể lại chuyện lúc trước cho cậu nghe.
Nếu như cậu không hỏi, Trình Úc cũng không đề cập đến.
Lâm An Lan từng hỏi qua anh, "Anh không muốn em lấy lại trí nhớ càng sớm càng tốt à?"
Trình Úc nở nụ cười, rồi sán lại gần hôn cậu, "Anh không muốn tạo áp lực cho em."
Anh nói, "Người anh yêu là em, cũng không phải những ký ức trong quá khứ, chỉ cần em ở nơi đây, chúng ta có thể không ngừng tạo ra những khoảng ký ức mới, thuận theo đương nhiên là tốt hơn, em không nhất thiết phải cố sức nhớ lại những gì trong quá khứ."
Lời nói của anh quả thực rất tri kỷ, tới nỗi mà Lâm An Lan vô thức nở nụ cười.
Mấy hôm trước, bởi vì mất trí nhớ nên cậu đã xem vài bộ phim truyền hình có liên quan tới việc bị mất trí nhớ, cậu luôn thấy được nam chính chỉ vì nữ chính không nhớ nổi chuyện quá khứ của bọn họ mà cáu kỉnh, chán nản, tâm trạng bức bách, cuối cùng nữ chính cũng rất ấy náy và bất an.
Lâm An Lan không thích như vậy chút nào, cũng có phải nữ chính cố ý muốn mất trí nhớ đâu, tại sao nam chính lại bởi vì chuyện đó mà nổi nóng với nữ chính chứ, cô ấy cũng rất vô tội mà.
Cậu cảm thấy bạn trai của nữ chính chả đáng tin tẹo nào, vẫn là anh bạn trai của cậu khiến người khác thấy yên tâm hơn.
So sánh hai người với nhau, Lâm An Lan thấy đúng là anh bạn trai nhà mình đáng được ca tụng.
Cậu dựa vào lồng ngực Trình Úc chợp mắt một lát nữa, sau đó mới tỉnh giấc lần nữa.
Trình Úc không ngủ, vẫn luôn ngắm cậu, thấy cậu tỉnh liền nựng mặt cậu.
Nhiệt độ trong chăn rất cao, Lâm An Lan ngủ mặt hơi hồng hồng, bị nhéo xong vệt ửng đỏ bị tan ra, y hệt dâu tây trộn bơ vậy.
Trình Úc vừa nhìn là đã muốn hôn cậu một miếng.
Mà thật ra anh cũng đã làm như thế rồi.
Anh khao khát có được Lâm An Lan thời gian quá dài, tới nỗi nếu có một ngày, Lâm An Lan thật sự bằng lòng lưu lại trong lồng ngực của mình,anh liền không tài nào khắc chế được ham muốn và sự thân mật của bản thân.
Hệt như anh bị mắc chứng khao khát da thịt*, tại mọi thời điểm, mỗi giờ mỗi phút, đều muốn gần cận cậu, ôm ấp cậu, hôn môi cậu, chiếm giữ cậu.
*Nguyên văn là 皮肤饥渴症 . Khao khát da thịt hay còn gọi là "đói da" hay "skin hunger" hoặc "touch starved" trong tiếng Anh. Nôm na là một phản ứng tâm sinh lý, thường là khi con người không có đủ sự tiếp xúc về da thịt. Triệu chứng này hoàn toàn không dính dáng gì đến vấn đề tình dục.
Anh lùi hết công việc của mình lại, tất cả lịch trình, ở nhà hết ngày này qua ngày khác, dạo gần đây Lâm An Lan không có thông cáo*, anh ở bên cạnh cậu, cẩn thận từng li từng tí một trông coi cậu.
Sợ rằng bản thân chớp mắt một cái, hoặc là ngủ dậy tỉnh lại, Lâm An Lan liền khôi phục trí nhớ, rời khỏi thế giới của anh.
* Thông cáo 通告 là chỉ tham gia các loại tiết mục, các loại hoạt động công đồng ( ví dụ như fansign, talk show, hoạt động tuyên truyền, quảng cáo đại ngôn,...), dựa theo chế tác hoặc mục đích đầu tư của công ty chủ quản trong một giai đoạn nhất định để lăng xê nghệ sĩ. (Theo Baidu)
Trình Úc không khỏi ôm chặt cậu, hôn lên mắt cậu, gọi bà xã.
Lâm An Lan nở nụ cười một tiếng.
Trình Úc nghe thấy tiếng cười của cậu, cười nói, "Cười cái gì mà cười, hửm? Có phải bà xã của anh hay không?"
Lâm An Lan cố ý nói: "Không phải."
Trình Úc nắm cằm của cậu, "Còn dám nói không phải?"
Lâm An Lan còn lâu mới sợ anh, "Không phải đấy thì sao."
"Không phải bà xã anh mà lại ngủ chung một giường rồi đắp chung một chăn với anh."
"Thế nên em mới phải rời giường đây." Lâm An Lan nói, ngồi dậy.
Trình Úc sợ cậu cảm lạnh, vội vàng lấy áo ngủ bên giường khoác lên vai cho cậu, quấn lên giúp cậu, chỉ hận không thể nhấc tay cậu lên mặc quần áo hộ.
Lâm An Lan tự mình duỗi thẳng tay mặc áo ngủ.
Làn da cậu rất trắng, cánh tay rất nhỏ, trên người còn vương một chút dấu hôn nhợt nhạt để lại sau trận hoan ái thắm thiết tối qua.
Trình Úc nhìn, không nhịn được ôm lấy cậu từ phía sau.
Anh đặt đầu trên bả vai Lâm An Lan, vòng qua người cậu, buộc giúp cậu dây áo ngủ.
Buộc chặt xong thì xoay đầu cậu lại, hôn thật mạnh lên môi một cái.
"Muốn ăn gì nào?" Trình Úc hỏi cậu.
"Trời mưa lạnh như này, vậy thì ăn lẩu đi." Lâm An Lan suy tư trong chốc lát.
Trình Úc gật đầu, "Vậy em ngồi nghịch điện thoại một lát đi, anh đi nấu cho em."
Hắn vừa nói vừa mặc quần áo.
Lâm An Lan ôm chăn từ chối, "Không muốn, em muốn đi rửa mặt trước cơ."
Cậu nói xong, thấy Trình Úc cũng đã mặc quần áo xong liền xốc chăn lên chuẩn bị rời giường.
Kết quả chăn mới vừa xốc lên, đã bị Trình Úc một tay luồn qua đầu gối, một tay đỡ vai, bế lên.
"Anh bế em đi." Trình Úc nói.
Lâm An Lan bất lực, mặc dù đã sớm chứng kiến bạn trai cậu yêu thương cậu cỡ nào rồi, mà cậu cũng thấy, cứ thế này mãi, đoán chừng sớm muộn gì cậu cũng bị anh bạn trai nuôi thành kẻ tàn phế mất.
Nấu cơm không cần cậu nấu.
Việc nhà không cần cậu làm.
Thậm chí có bước đi thôi, anh bạn trai của cậu cũng hận không bước hộ cậu được luôn.
"Kiến rừng rậm trộm năng lượng* cũng không trộm em đi, anh biết tại sao không?" Lâm An Lan hỏi anh bạn trai.
"Vì em khiến người khác yêu thích, tất cả mọi người đều không nỡ trộm đi."
"Không đâu." Lâm An Lan nói, "Bởi vì em căn bản không có năng lượng!"
*Nguyên gốc 蚂蚁森林偷能量 trong đó 蚂蚁森林 (tên Tiếng Anh: Ant Forest). Mỗi hoạt động góp phần giảm thiểu khí thải ra môi trường sẽ được tích "năng lượng xanh" ảo, khi năng lượng đủ có thể quy đổi ra cây thật. Theo như tìm hiểu thì trên app này có tính năng trộm "năng lượng" ở nhà khác.
Cậu đâm đâm vai Trình Úc, "Đi ăn ngoài không cho em trả tiền, ở nhà thì không để em tự đi lại, anh tự đi mà kiểm điểm lại coi, anh làm như thế có hợp lý không hả?"
Trình Úc thấy hợp lý mà, có ai làm bạn trai mà lại để cho người yêu mình trả tiền chứ?
Anh cũng chẳng phải không có tiền, từ nhỏ đến lớn anh chính là chưa bao giờ thiếu tiền.
"Bảo bối à anh có tiền." Trình Úc nói, "Em là vợ anh, anh không trả tiền cho em thì giữ số tiền đó lại làm gì? Sinh bé cưng à? Sẽ không xảy ra đâu."
Lâm An Lan:...
Lâm An Lan thấy mình thật đúng là lợi hại mà.
Xuất thân hào môn như Trình Úc, hiện tại lại còn là lưu lượng đang "hot" của làng giải trí, là hình tượng nam thần trong mộng của vô số thiếu nữ, vậy mà lại yêu cậu, đã thế lại còn yêu thương sâu đậm, lúc đó cậu bỏ bùa gì Trình Úc phải không?
Trình Úc đến gần bồn rửa mặt, lúc này mới thả cậu xuống.
Anh ôm Lâm An Lan đến bồn rửa mặt số lần không đếm xuể, cho nên cạnh bồn rửa mặt bao giờ cũng để đôi dép lê của Lâm An Lan.
Lâm An Lan lúc chân sắp chạm đất giẫm lên dép lê rồi xỏ vào đi tới bên rửa mặt quen thuộc của mình.
Rửa mặt xong xuôi, Trình Úc rửa sạch tay, chuẩn bị đi nấu cơm.
Lâm An Lan đi theo anh, "Em làm phụ bếp cho anh."
"Không cần đâu." Trình Úc nói, "Làm đồ lẩu không khó, đi chơi điện thoại đi, làm xong anh gọi em."
"Hai người nhanh hơn một chút mà, em rửa rau giúp anh." Lâm An Lan cười nói.
Trình Úc cũng không cự tuyệt nữa, anh và cậu cùng nhau vào bếp.
Anh lấy đồ ăn ở trong tủ lạnh ra.
Lâm An Lan nhận lấy, mở vòi nước, ngón tay trắng trẻo thanh mảnh chà rửa lá rau dưới nước.
Rau diếp thơm (1) xanh đậm càng làm tôn lên vẻ trắng nõn của ngón tay cậu, từng ngón một, thon dài mà nhẹ nhàng.
Trình Úc nhìn, từ phía sau lại gần nắm tay cậu cùng nhau rửa.
Chỉ là Lâm An Lan rửa đồ ăn, còn anh thì rửa ngón tay Lâm An Lan.
Từng ngón từng ngón một, chậm rãi xoa nhẹ.
Lâm An Lan bất mãn dùng vai huých huých anh, "Bớt quấy rối."
Trình Úc nhấc tay lên hôn cậu một cái, sau đó đi rửa mấy loại rau củ khác.
Rửa đồ ăn xong, Trình Úc nấu nước lẩu, hai người ngồi ở trước bàn ăn, đợi nồi sôi.
Đang chờ thì điện thoại Trình Úc reo.
Anh cầm lên nhìn một cái, là quản lý của anh.
Trình Úc không bắt máy.
Lâm An Lan nhìn anh, "Không nghe à anh?"
"Không cần thiết."
Nhưng mà điện thoại di động vẫn reo mãi, Lâm An Lan nghĩ đối phương hẳn là có việc gì đó, khuyên anh, "Anh nghe đi, lỡ có việc quan trọng gì thì sao."
Lúc này Trình Úc mới nghe máy.
Tôn Mạnh thấy anh bắt máy, lập tức nói, "Trình Úc, tin tốt đây, bộ điện ảnh mới của đạo diễn Trương ngỏ lời mời cậu đi thử kính."
Trình Úc bình thản nói, "Ồ."
"Thời gian thử kính là..."
"Em không đi." Anh lạnh lùng nói.
Nồi nước trên bàn sôi, Trình Úc luộc ít rau và bỏ thịt vào, "Còn có việc gì nữa không? Không còn gì thì em cúp máy đây."
"Làm sao mà cậu không đi?" Tôn Mạnh khiếp sợ, "Đây chính là đạo diễn Trương đấy! Dạo diễn Trương đó nha!!"
"Lúc trước em nói rồi, đợt này em không muốn làm việc, tất cả thông cáo cũ đều lùi lại, mới thì không nhận."
"Nhưng là đạo diễn Trương đó..."
"Như nhau hết." Trình Úc đánh gãy lời Tôn Mạnh, "Em đi ăn cơm, cúp máy."
Anh nói xong, cúp điện thoại.
Lâm An Lan nghe hiểu láng máng, hỏi anh, "Sao dạo này anh không nhận thông cáo thế?"
Anh nói, "Anh vừa mới hơ khô thẻ tre*, quãng thời gian này không có thông cáo, em cũng không có, cần đi công tác thì vẫn phải đi mà."
* Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
"Hay là em lo lắng cho anh?"
Trình Úc dừng đũa một chút, luồn vào trong nồi, gắp cho cậu thịt bò cuộn (2).
"Lúc trước làm việc liên tục cường độ cao, cho nên đợt này muốn nghỉ ngơi."
Anh gắp thịt bò vào bát Lâm An Lan.
"Vả lại, chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đang giai đoạn tình cảm nồng nàn, anh muốn ở cạnh bên em."
Trình Úc thấy trình độ bốc phét của anh cũng không tồi lắm.
Trước đây anh cho là mình sẽ là người không bao giờ nói dối, bởi vì chẳng có chuyện gì đáng để anh nói dối cả.
Mãi đến tận khi Lâm An Lan xuất hiện, anh phát hiện thật ra mình là một kẻ rất biết nói láo.
Thậm chí anh có thể mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói ra một lời lại một lời nói dối.
"Anh cũng đâu thể cứ luôn nhận thông cáo, anh cũng phải vừa nhận vừa lo việc hẹn hò của mình chứ, đúng không hả?" Trình Úc nháy mắt nhìn cậu.
Anh thật sự là anh tuấn quá mức, Lâm An Lan bị anh nhìn như vậy, lại còn được nháy mắt một cái, chỉ cảm thấy anh nói cũng đúng, cười cười cầm đũa bắt đầu ăn.
Trình Úc thấy cậu tin, cũng yên lòng.
Cõi đời nay không có gì có thể quan trọng hơn Lâm An Lan, anh bước chân vào giới giải trí cũng chính vì Lâm An Lan, thế nên những thứ khác đều không quan trọng, chỉ có Lâm An Lan, là anh chẳng thể từ bỏ được.
Anh gắp một miếng măng xanh (3) bỏ vào bát Lâm An Lan.
Lâm An Lan gắp miếng măng xanh đưa cho anh, "Anh ăn đi, không cần gắp cho em đâu."
"Em ăn đi." Trình Úc nói, "Không phải em thích ăn măng xanh sao?"
Lâm An Lan nghe vậy, sửng sốt một chút.
Cậu nhìn Trình Úc, tựa như hơi gờn gợn nghi hoặc, "Ăn lẩu thì em không ăn măng xanh mà."
Cậu nói, "Chỉ có xào lên em mới ăn măng xanh thôi, trước đây chúng ta cùng ăn lẩu, em chưa nói với anh hả?"
Tay Trình Úc cầm đũa cứng đờ.
"Lạch cạch" một tiếng, măng xanh rơi xuống bàn ăn bằng gỗ, vô cùng đột ngột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...