Chap 27: Vết sẹo dài từ quá khứ.
Cả buổi chiều hôm đó, Ngài tổng giám đốc loanh quanh ở bên Nó và khiến cho tâm hồn Nó lâng lâng bay bổng như trên mây. Mọi hờn giận vừa qua dường như cũng chỉ là cơn gió nhẹ.. Ừ thì.. Tình yêu.. Kỳ diệu như vậy đấy…
Nhưng thật lòng mà nói, Nó rất.. Rất.. Rất tò mò về người con gái mang tên Uyển Phương hay nói cho đúng hơn là Nó muốn biết thêm về quá khứ của Mr P.. Nó khao khát được hiểu thêm về Ngài… Bởi vì Khi yêu, ai chẳng có tham vọng được nắm trọn vẹn tâm hồn của người mình yêu.
Sau rất nhiều lần đắn đo, cuối cùng, Nó cũng quyết định sẽ liều một phen.
Hai bàn tay nhỏ khẽ đan vào nhau, Nó nuốt nước bọt,cố gắng lấy bình tĩnh rồi khẽ cất giọng run run:
- Anh!.. Em.. Em … Muốn biết về chị Uyển Phương! Có được không anh?
Câu nói vừa thốt ra khiến Nó không khỏi thở phào nhẹ nhõm tự nhủ: “Thật tình là còn nguy hiểm hơn cả ra chiến trường” Nhưng dù sao thì.. Cuối cùng thì cũng đã phóng lao… và dù kết quả có ra sao thì Nó cũng không hối hận..
Cái tên Uyển Phương vừa được nhắc đến thì gương mặt ngài Mr P đột nhiên biến sắc.. Ngài im lặng rất lâu còn Nó thì.. Dường như cảm nhận được rất rõ nỗi đau từ trái tim mình..
Phải chăng Nó đang ghen? Ừ.. Nó ghen! Ghen vì một người đã được Ngài yêu đến thế.. Sâu sắc đến mức.. Chỉ một tên gọi thôi cũng đủ để chênh chao…
- Nếu anh không muốn kể cũng không sao.. – Nó nghe giọng mình nghẹn ngào và mi mắt dường như muốn ứa nước - Cứ coi như em chưa nói gì nhé!
Ngài Tổng giám đốc lặng lẽ tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường đối diện với Nó. Đôi mắt màu mật ong phảng phất những nỗi buồn trở nên sâu kỳ lạ khiến cho gương mặt Ngài đột nhiên đẹp như một vị thiên sứ..
Thời gian tíc tắc trôi…
Nó và Ngài cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, rất lâu…
Rồi bỗng nhiên, từ đôi môi quyến rũ kia phát ra một âm thanh dịu dàng nhưng đầy cương quyết:
- Tôi cũng định sẽ nói về cô ấy cho em biết.. Vào một dịp khác…Chứ không phải trong hoàn cảnh này … Nhưng.. Nếu em muốn nghe thì ngay bây giờ và ngay tại đây tôi sẽ nói cho em tất cả.. Em..thật sự muốn biết?
- Dạ ! Em rất muốn biết! – Nó gật đầu không chút ngập ngừng – Em thật sự rất muốn được hiểu rõ một phần quá khứ của anh!
- Ừ.. Vậy tôi sẽ kể cho em nghe.. Bắt đầu từ….
Đôi mắt Mr P bỗng trở nên xa xăm.. Chất giọng trầm ấm vang lên như một bản tình ca buồn sâu lắng..
Ngoài khung cửa sổ kia, hoàng hôn đã buông và bầu trời hắt hiu những tia nắng……..
Hình như.. Người ta vẫn bảo… Quá khứ đôi khi cũng có rất nhiều vị đắng.. Đúng không?
Mặt trời sau một ngày làm việc miệt mài đã vội vã quăng cả cái thân hình mệt mỏi của mình lẩn vảo tấm chăn có tên gọi “Màn đêm” khiến cho những tia nắng cuối cùng cũng trở nên yếu ớt rồi tắt hẳn. Ngoài kia, không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng và ma mị giữa khoảnh khắc nhập nhoạng nửa tối nửa sáng… Căn phòng nhỏ được trang trí đơn sơ với tông màu trắng chủ đạo nồng nặc đủ thứ mùi thuốc men càng trở nên đặc quánh bởi câu chuyện sắp được kể bằng chất giọng trầm ấm quyến rũ của một Ác Ma.
Nó mở to mắt háo hức nhìn người đối diện, đắm chìm vào màu nâu sẫm dịu dàng pha lẫn chút hoang hoải của nỗi buồn, bỗng nhiên nhận ra tâm trạng của mình hiện giờ đang là nửa mong ngóng đợi chờ, nửa lo sợ cái quá khứ của ai kia sẽ làm bản thân tổn thương sâu sắc.
- Em… Thật sự muốn nghe chứ? Mr P hướng ánh nhìn quan tâm về phía Nó rồi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lần thứ… n.
“Lão đáng chết này tóm lại là đang có ý định gì đây?” Ý nghĩ thoáng qua khiến Nó không khỏi nhíu mày nhăn nhó. Nếu mà vào một lúc khác, khi cơ thể của Nó không rã rời như thế này thì Nó nhất định sẽ cho “lão ấy” biết tay.
- Thưa ngài tổng giám đốc đáng kính – Sự tức giận khiến cho giọng của Nó bị đè bẹt xuống một cách méo mó - Nếu ngài cảm thấy không muốn kể về “Ai đó” thì tốt nhất là chấm dứt luôn chứ đừng nói đi nói lại mãi một câu như con vẹt thế (thật ra thì Nó muốn thay từ con vẹt bằng cái cụm từ dài dòng hơn là “động vật nhai lại” cơ nhưng nhờ có “kỹ năng” uốn lưỡi bẩy lần nên cuối cùng cũng ngăn được mình khỏi ý định liều mạng đó
- Uhm.. – Mr P khẽ thở dài, gật đầu ra vẻ thấu hiểu rồi hướng ánh mắt nồng nàn về phía Nó khẽ nói - Được rồi! Nếu đã như thế thì tôi sẽ kể cho em nghe.
Yeee.. Nó muốn hét lên quá! Cuối cùng thì Nó cũng thắng rồi!
Nhưng bằng những kinh nghiệm thương đau đã được tích lũy sau bao ngày nằm gai nếm mật, Nó chỉ lặng lẽ mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu chờ đợi.
- Chuyện gia đình tôi… Uhm… Khá là phức tạp… - Mr P ngập ngừng
- Em biết! – Nó nhanh nhảu gật đầu đồng ý rồi lại hướng đôi mắt dài nhìn Ngài một cách vô cùng háo hức.
- Uhm.. Tôi và Jackson có mối quan hệ thế nào thì em biết rồi... Nhưng tôi sẽ nói cụ thể hơn… Ba tôi sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng không giống như những công tử nhà giàu cùng thời lúc nào cũng chỉ thích ăn chơi, đua đòi, ông có một ý chí tự lập và tham vọng rất cao. Những năm tuổi trẻ, khi mà mọi người xung quanh còn đang gồng mình lên để chống chọi với nỗi lo mưu sinh, ông, bằng chính thực lực của mình đã đạt được một xuất học bổng đi du học quốc tế. Và cũng tại đây, ông gặp được mối tình đầu rồi có một đám cưới viên mãn sau khi tốt nghiệp. Chắc em cũng có thể đoán ra đó là ai phải không? – Mr P dừng lại đột ngột, chiếu ánh mắt nâu về phía Nó chờ đợi.
- Dạ.. – Nó ngây ngốc gật đầu – Nếu em đoán không nhầm thì đó là mẹ của Jackson đúng không? Vậy… Bà.. À.. Bác ấy là người ngoại quốc?
- Ừ! Ba tôi thường nói bà có một đôi mắt màu biển xanh rất đẹp. – Mr P khẽ thở dài rồi đưa ánh mắt nhìn mông lung vào không gian vô định.
“Đôi mắt màu biển xanh? Chẳng phải là màu mắt của Jackson ư? Đó là lý do tại sao là anh em với Mr P mà Thiên thần lại có dáng vẻ của người ngoại quốc. Nhưng… Nếu như thế thì… Tại sao lại có sự xuất hiện của cụm từ: “Anh em cùng cha khác mẹ?” Rút cục thì chuyện này là thế nào? Nó tự hỏi rồi để rồi cảm thấy choáng váng do có quá nhiều thông tin được đưa ra từ cái đầu óc giàu trí tưởng tượng của chính mình.
Gạt bỏ những ý tưởng không ngừng gia tăng trong bộ não theo cấp số nhân, Nó một lần nữa lại khiến trái tim đập cuống cuồng khi nhìn sâu vào đôi mắt nâu nồng ấm.
- Thời điểm ba về nước, dựa vào vị thế của gia đình cũng như năng lực bản thân, chẳng mấy chốc ông đã gây dựng được một sự nghiệp vững chắc. Vậy là ở tuổi trung niên ba tôi đã có tất cả những thứ mà một người đàn ông nên có: Địa vị, của cải, danh tiếng và một gia đình hạnh phúc với vợ đẹp, con xinh. Nhưng rồi chẳng có cái gì trên đời này là vĩnh viễn.. Một ngày, người vợ mà ông yêu thương nhất đời đột nhiên bị mắc căn bệnh hiểm nghèo vô phương cứu chữa..
- Haizz! Công nhận là cuộc sống chẳng bao giờ cho không bất kỳ ai.. Cứ hễ nhận được niềm vui là y như rằng sau đó thể nào cũng sẽ có một nỗi đau cùng cực. … Giống hệt như bất cứ lúc nào em cảm thấy bình yên thì kiểu gì cũng có Ác ma xuất hiện để phá đám – Nó khẽ nói rồi cất lên một tiếng thở dài ngao ngán..
Thái độ Nó khiến ngài Mr P đang nghiêm túc cũng phải bật cười. Bất chợt Ngài hơi rướn người, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Nó một cái rồi dịu dàng nói:
- Cô nhóc này hôm nay còn giả đò làm triết gia cơ đấy thảo nào bây giờ mới phải có mặt ở đây để hỏi thăm bác sỹ. Các cụ có câu: “Tiên trách kỷ, hậu trách nhân” thế nên em hãy tự hỏi mình xem đã phạm tội gì mà suốt ngày phải gặp ác ma như vậy.. Nhưng mà, suy nghĩ ít thôi cho đời bớt đắng, bà cụ non ạ!
- Em không phải bà cụ non! – Nó nhíu mắt rồi vênh cái mũi tẹt lên nói một cách kiêu hãnh – Thật tình là lúc nào em cũng nghĩ em mãi mãi ở tuổi hai mươi anh ạ!
- Em đúng là một con nhóc láu cá!- Ngài Mr P tiếp tục phì cười vì cái sự tự tin thái quá của Nó, khẽ nheo mắt rồi hỏi một câu chả liên quan - Vậy, em có muốn nghe tiếp truyện không?
- Ơ.. Dạ… Có ạ! Em.. Xin lỗi..Anh kể tiếp đi ạ! Em nghe! – Nó cúi mặt ấp úng nói, trong đầu không ngừng tự trách bản thân sao vô duyên quá đỗi.
- Ba tôi là một người kinh doanh, mà em biết công việc của thương nhân bận rộn và nặng nề như thế nào rồi đúng không?
Ngài tổng giám đốc dừng lại chờ đợi và mãi cho đến khi nhận được cái gật đầu của Nó mới tiếp tục nói:
-Vì bận rộn như thế nên ông không có nhiều thời gian để ở bên người vợ thân yêu của mình. Do đó, để chăm sóc bà một cách tốt nhất, Ông đã thuê một người y tá ở bên cạnh bà 24/24 thay ông …
-Và người y tá đó là mẹ anh? – Nó vô thức thốt lên theo phản xạ…
- Xuất sắc! Thật không hổ danh là đệ tử của tôi – Mr P gật gù rồi bất chợt nhìn Nó bằng đôi mắt đầy nghi vấn - Nhưng tại sao em biết?
- Uhm.. Vì em là người đặc biệt mà – Nó nhe răng cười thật tươi cố che giấu ý nghĩ vừa xoẹt qua trong não: “ Quá dễ dàng tìm được câu trả lời đối với một cái đầu đã bị mở mang bởi các nhà đạo diễn người Hàn giàu ý tưởng như Nó.”
- Mẹ tôi khi đó là một cô sinh viên mới ra trường đang vô cùng cần một công việc để mưu sinh. Ban đầu, bà chỉ coi đó chỉ là một công cụ để giúp bà trụ vững tại thành phố.. Nhưng rồi.. Qua một thời gian chứng kiến sự chăm sóc yêu thương dành cho vợ và tính cách của ba tôi.. Dần dần, bà nhận ra .. Bà đã yêu người đàn ông này từ bao giờ không hay…. Rồi kể từ đó, bà coi việc chăm sóc những người trong gia đình ông là bổn phận của chính mình..
- Vậy… Ba anh có biết tình cảm của mẹ anh không? Nó không ngăn nổi tò mò lập tức hỏi.
- Không – Mr P khẽ lắc đầu – Ít nhất là cho tới thời điểm mẹ Jackson qua đời, ông không hề để tâm đến bất cứ người phụ nữ nào.
- Uhm.. Đàn ông.. Ai cũng vô tâm như ai nhỉ? – Nó thở dài ra chiều suy tư lắm.
- Nhóc con! Không được vơ đũa cả nắm. Đàn ông, chỉ vô tâm với những người không quan trọng đối với họ thôi, Ngốc! – Mr P khẽ đưa tay cốc nhẹ lên đầu Nó một cái nữa.
- Ui da! – Nó đưa tay chạm vào trán, nhăn nhó thốt lên – Đau! Em sẽ tố cáo anh cái tội hành hạ bệnh nhân.. Hu hu hu.
Hành động của Nó lại một lần nữa khiến Ngài tổng giám đốc phải bật cười, đôi mắt màu mật ong nhìn Nó dịu dàng trong khi đôi môi quyến rũ lại phát ra một câu “trách mắng” rất nhẹ nhàng:
- Cho chừa cái tật nói liều! May mà em sống ở thời hiện đại này và gặp tôi chứ nếu ở thời xa xưa thì em chắc chắn sẽ bị cắt lưỡi vì ăn nói linh tinh đấy.
- Eo! Còn lâu á – Nó le lưỡi một cách bướng bỉnh rồi hỏi một câu “chả đâu vào đâu” như vốn dĩ - Thế khi nào bác trai phát hiện ra và chấp nhận tình cảm của bác gái ạ?
- Sau khi Mẹ cả mất, mẹ tôi vẫn tiếp tục ở lại để chăm sóc Jackson. Mưa dầm thấm lâu, rồi đến một ngày Ba tôi cũng nhận ra và đáp lại tấm lòng của mẹ.
- Tuyệt quá! Như vậy chắc là gia đình anh sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? – Nó hớn hở reo lên.
Trái ngược lại với sự vui mừng của Nó, Ngài tổng giám đốc bỗng trở nên trầm ngâm:
- Uhm… Đáng lý ra.. Mọi chuyện phải là như thế.. Nhưng đời vốn dĩ chẳng bao giờ đơn giản, nhóc ạ!
- Em không phải là nhóc – Nó nhăn nhó định cãi lại cho ra ngô ra khoai nhưng rồi chợt nhớ đến mục tiêu chính nên lập tức chuyển sang bày tỏ thắc mắc – Có chuyện gì xảy ra vậy anh? Em thấy hai bác đâu có làm gì sai trái đâu chứ?
- Nếu ai cũng đơn giản như em thì cuộc sống này chắc hẳn sẽ bớt đau đầu nhiều lắm, cô bé ngốc ạ!
Thượng Đế ơi! Nếu Ngài có thật… Làm ơn nói cho con biết con nên hiểu lời nói kia là một lời khen hay một lời chê vậy?
- Em không muốn tranh cãi với anh nữa – Nó quyết định sẽ bỏ qua, khẽ nhíu mày rồi nói một cách nghiêm túc – Anh kể tiếp câu truyện đi.
- Uhm… Có gì đâu… Mẹ tôi bị Jackson ghét.
- Cái gì? – Nó bỗng vô thức hét lên – Jackson à? Không thể nào…
- Chả có cái gì trên đời này là không thể cả - Ngài tổng giám đốc nhún vai nói một cách rất chi là triết lý.
- Nhưng… Tại sao?
- Jackson nghĩ rằng.. Để chiếm được ba, Mẹ tôi đã tìm cách hại chết mẹ của hắn.
- No way! – Nó với hai mắt đã trở nên tròn xoe kinh ngạc thốt lên.
- Vậy mà có đấy! – Mr P gật đầu để xác nhận rồi nói tiếp kèm theo một tiếng thở dài ngao ngán - Và điều đáng buồn hơn nữa là hắn ta đã làm cho cả bà nội tôi cũng tin vào điều đó.. Hắn … Từ bé cho tới giờ… Vẫn luôn có năng khiếu lôi kéo phụ nữ mà.
- Uhm… Cũng khó trách! – Nó sau phút bất ngờ cũng chuyển sang vẻ “thấu hiểu” - Chắc tại lúc đó anh ấy còn nhỏ quá nên chưa hiểu chuyện mà.. Nhưng.. Sau đó mọi chuyện tiếp tục thế nào? Anh kể mau đi.. Anh làm em tò mò quá..
Quả thật câu truyện về thân thế của Mr P đã khiến Nó gần như quên bẵng mất mục tiêu ban đầu của mình là tìm hiểu người con gái mang tên Uyển Phương.
- Tiếp sau đó thì cũng không khó để có thể đoán ra mọi chuyện trong nhà tôi thời điểm đó rối ren như thế nào.. Công việc ngập đầu lại còn phải làm người đứng giữa hai bên, bên tình, bên hiếu khiến ba tôi trở nên mệt mỏi.. Mẹ tôi thì vẫn lặng lẽ ở bên, âm thầm chịu đựng mọi công kích từ bà nội và Jackson.. Rồi một ngày, việc Jackson vô tình bị ngã gãy chân như một giọt nước làm tràn ly khiến mẹ tôi phải lặng lẽ ra đi trong nước mắt.
- J.. Jackson bị gẫy chân? Việc đó có liên quan gì đến mẹ anh chứ? Đừng nói với em là.. Anh ấy đổ lỗi cho mẹ anh nhé!
- Uhm… Công nhận là.. Cái đầu bé nhỏ của em thông minh hơn tôi tưởng rất nhiều.. Có lẽ.. Tôi đã đánh giá em hơi thấp rồi nhỉ? – Mr P hóm hỉnh nói.
- Th..Thật á? – Nó lắp bắp hỏi lại, không tin vào tai mình.. Jackson của Nó.. Có thể nào lại là người như thế?
- Căn cứ vào những gì đã xảy ra với mẹ tôi và tôi thì tôi dám chắc đó là sự thật.
- Uhm… Chắc hồi đó anh ấy chưa hiểu chuyện thôi.. Trẻ con.. Thường suy nghĩ đơn giản mà.. – Nó vẫn bướng bỉnh tìm cách bào chữa cho thiên thần.
- Cứ cho là như vậy đi.. Nhưng sau này, khi lớn lên... Hắn vẫn tiếp tục hành động như thế.. Chính vì vậy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho một kẻ như Hắn. – Mr P đột ngột trầm giọng và ánh mắt bỗng trở nên kiên quyết khiến Nó có cảm tưởng như nhìn thấy cả một vành đai hận thù đang rừng rực cháy trên cơ thể người ngồi đối diện.
- Cụ thể là thế nào ạ? – Nó nhỏ giọng hỏi, không khỏi nuốt nước bọt khi nhận ra thái độ đáng sợ của Ngài Tổng giám đốc.
- Hôm đó, ba tôi có công chuyện đột xuất phải đi vắng vài ngày.. Rồi Jackson bị gẫy chân và nội tôi đã kiếm cớ đuổi mẹ tôi đi ngay trong một ngày mưa tầm tã.. Không chịu nổi sự đả kích, mẹ tôi đã quyết định ra đi… Và khi bà bước chân ra khỏi nhà.. Chính bà cũng không biết rằng bà đang mang trong mình một sinh mạng…
- Là anh? Mẹ anh có thai anh khi bị đuổi? – Lần thứ hai Nó lại trố mắt ra hỏi
- Ừ! – Ngài thản nhiên trả lời.
- Ngay cả mẹ anh cũng không biết điều đó? – Nó tiếp tục hỏi.
- Ừ! – Ngài vẫn giữ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
- Vậy là ba anh hoàn toàn không biết đến sự có mặt của anh trên cõi đời? - Lại là một câu hỏi từ phía Nó.
-Ừ! - Vẫn là một câu trả lời không thể ngắn hơn từ ngài.
Sau một hồi vòng vo, Nó nhún vai đưa ra một kết luận “chuẩn không cần chỉnh”:
- Công nhận.. Chuyện nhà anh.. Giống hệt như trong các bộ phim em đã từng xem.
Và.. Như thường lệ, Mr P lại điềm tĩnh trả lời Nó bằng một nhận định “chỉnh không nổi vì quá chuẩn”
- Có gì lạ đâu… Bởi vì các nhà biên kịch đã xin phép được lấy ba tôi làm hình mẫu để viết kịch bản phim mà.
Knockout! Nó cảm giác như mình vừa bị đấm cho một phát bèn ngay lập tức chuyển đổi chủ đề bằng cái mặt không thể nhăn hơn:
- Anh có kể tiếp truyện không?
- Có!
………………
Sau đó, Nó há hốc miệng ra mà nghe ngài tổng giám đốc kể về cuộc đời éo le của người mẹ bất hạnh và cả tuổi thơ không yên bình của chính Ngài.
Thì ra, sau khi bị đuổi khỏi nhà, mẹ Ngài đã ẩn náu ở trại trẻ mồ côi có tên “Mái ấm Hi vọng”. Tại đây, Bà đã một mình trải qua sự khó khăn, nguy hiểm khi phải bất đắc dĩ làm một bà mẹ đơn thân và theo như lời kể của “mẹ Mai” sau này thì trong suốt quãng thời gian ấy.. Bà vẫn luôn luôn mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng, cuộc sống của một con người vốn dĩ chỉ mỏng manh như một ngọn nến trước gió, khi Mr P vừa tròn ba tuổi thì mẹ ngài đột ngột qua đời, vậy là, Ngài nghiễm nhiên trở thành trẻ mồ côi và phải sống trong vòng tay chăm sóc của người đàn bà mà Nó đã vô cùng kính trọng mà gọi bằng hai tiếng “mẹ Mai”.
Những năm tháng tuổi thơ của Ngài.. Có thể nói là rất bình yên nơi “mái ấm Hi vọng”, nơi có anh chị em tuy không chung dòng máu nhưng vô cùng yêu thương nhau và đặc biệt là nhờ sự có mặt của Uyển Phương.
Trái tim Nó hơi nhói lên một chút khi Ngài nhắc đến Uyển Phương với chất giọng dịu dàng và đôi mắt màu mật ong cũng phảng phất những sắc màu lấp lánh như thủy tinh.
- Uyển Phương là một cô bé rất hiền lành.. Cô ấy có một mái tóc dài và đôi mắt biết nói… Nhưng cô ấy lại vô cùng yếu đuối, mỏng manh.. Giống như một thiên thần… Khiến ta có cảm giác nếu không níu giữ thì sẽ bay đi bất cứ lúc nào..
- Như vậy… Uyển Phương là bạn thanh mai trúc mã của anh hả? – Nó hỏi, cảm thấy hơi nhói đau nơi ngực trái.
- Có thể nói là như vậy.. Tôi và cô ấy lẽ ra là sẽ lớn lên bên nhau.. Nếu không có một ngày… Ba tôi xuất hiện và chia cách tôi với cô ấy.
- Ba anh? – Nó hơi ngạc nhiên nhưng rồi lập tức hiểu ra ngay - À! Phải rồi.. Ba anh tìm được anh.. Nhưng khi nào và tại sao lại tìm được?
- Khi tôi tròn tám tuổi, Mẹ Mai tình cờ tìm thấy phong thư của mẹ viết cho tôi và bà đi tìm ba tôi…Rồi ông đến… Tôi còn nhớ rất rõ ông đã òa khóc như một đứa trẻ khi nhìn thấy tôi.. Còn tôi lúc đó chỉ thấy rất buồn cười khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy…
- Vậy là.. từ đó.. Anh không gặp lại Uyển Phương?
- Uhm.. Trước khi theo ba đi, tôi và Uyển Phương đã hẹn bằng cách nào đi chăng nữa sẽ gặp lại nhau… Tôi nhớ… Khi chia tay.. Cô ấy đã khóc rất nhiều… Hình ảnh cô bé mặc váy trắng với mái tóc buông xõa, đôi mắt ướt đẫm phảng phất u buồn đứng nép sau gốc cây dõi theo đã in đậm vào tâm trí tôi sâu đến nỗi cho đến tận bây giờ tôi cũng không thể quên…
- Rồi anh có gặp lại cô ấy không?
- Có chứ! Nhưng phải bẩy năm sau tôi và cô ấy mới gặp nhau.
- Vậy trong bẩy năm ấy.. Anh sống thế nào?
- Có lẽ vì từng sống trong trại trẻ mồ côi cho nên tôi hiểu rất rõ giá trị của hai chữ “gia đình” Tôi sống chân thành với mọi người.. Có thể em không tin.. Nhưng trước đây.. Ngoài ba ra.. Đã từng có một khoảng thời gian dài tôi rất kính trọng và yêu thương Jackson.
- Lý do khiến mối quan hệ của hai anh trở nên xấu đi như thế là vì Uyển Phương đúng không? Có chuyện gì xảy ra vậy? – Nó hỏi dồn dập, cảm thấy máu trong mình đang chuyển động ngày một nhanh.. Cuối cùng thì Nó cũng biết được điều mà Nó đã chờ đợi từ bao lâu nay.
Ngài khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
- Cũng không hẳn là vậy… Như tôi đã nói từ trước.. Jackson.. Chưa bao giờ công nhận tôi là em.. Thế nên từ ngày ba đưa tôi về “Hắn” trở nên hư hỏng.. Suốt ngày tụ tập với một nhóm bạn xấu.. Đua xe, cá độ, rượu chè… Thậm chí có những lúc “hắn” bỏ nhà đi bụi mấy tháng trời mà không thèm nói một lời khiến ba tôi phải nhập viện vì lo lắng.
- T…H…Thật á? Jackson á? Anh ấy đã từng như vậy ạ?
Nó ngây người nhìn Ngài tổng giám đốc đang ngồi đối diện đột nhiên nhớ đến ánh mắt biển xanh dịu dàng trong ngày ngập nắng.. Một người hiền lành và tốt bụng như thế không ai có thể ngờ rằng đã có thời cũng quậy đến thế ư?
- Jackson.. Có một sở thích rất kỳ lạ là phá hủy tất cả những gì tôi ưa thích.. Tôi nhớ, khi còn nhỏ, tôi vô cùng trân trọng con búp bê mà Uyển Phương đã tặng khi chia tay.. Bởi vì tôi coi con búp bê như cô ấy nên nâng niu và giữ gìn rất cẩn thận.. Nhưng rồi.. Một ngày, Jackson vô tình trông thấy.. Và mặc cho tôi la hét, cầu xin thế nào “hắn” vẫn kiên quyết bẻ cổ rồi quẳng con búp bê ấy vào sọt rác ngay trước mắt tôi… Hành động đó cứ lặp đi lặp lại đối với bất cứ đồ vật nào tôi tỏ ra thích thú.. Từ đó trở đi.. Tôi học được cách che giấu tình cảm của mình để không làm hại những gì tôi cho là quan trọng.
- Vậy… Với Uyển Phương….? – Nó ngập ngừng hỏi..
- Chúng tôi gặp lại nhau vào một buổi chiều lộng gió. Sau bẩy năm, quả thật có quá nhiều khác biệt.. Cô ấy bây giờ đã trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.. Nhưng có những thứ vẫn không thay đổi.. Đó là đôi mắt biết nói.. Đôi mắt ấy.. Khiến người ta chỉ muốn đắm chìm vào mãi…
Nó nhìn ánh mắt mơ màng của Mr P, cảm thấy trong lòng nhen lên một chút khó chịu mơ hồ.. Nó biết Nó đang ghen.. Ừ thì.. Vì Nó là con người.. Mà đã là con người thì ai chẳng ghen khi người mình yêu thương rõ ràng đang bên cạnh mình mà lại mơ về người khác chứ? Nhưng mà Nó vẫn phải tự trấn an mình: “Nhất định phải bình tĩnh” bởi câu truyện có vẻ như sắp đến hồi kết.
- Rồi chuyện gì xảy ra hả anh?
- Sau lần gặp đầu tiên, chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn.. Và càng ngày tôi càng nhận ra mình muốn gặp để được thấy cô ấy cười nhiều hơn, được nghe giọng nói của cô ấy nhiều hơn… và được gần cô ấy nhiều hơn… Rồi.. đến một ngày.. Tôi cũng nhận ra.. trái tim mình đã thuộc về cô ấy từ lúc nào chẳng hay..
- Còn cô ấy? – Nó cất tiếng mà cảm thấy rõ giọng mình dường như nghẹn lại.. Có chút gì đó khiến tim Nó đau lắm…
- Uhm.. Tất nhiên là.. Cô ấy cũng dành tình cảm cho tôi.. Và tôi đã từng là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian khi biết được điều đó.
- Vậy.. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
- Tôi và cô ấy lén gặp nhau hàng ngày. Tôi tìm mọi cách giấu mối quan hệ của chúng tôi hay nói cho chính xác hơn là không cho Jackson biết được bất cứ thông tin nào về Uyển Phương.. Tôi rất sợ hắn ta sẽ làm hại cô ấy..
- Nhưng …………Nó bỏ lửng câu nói và chờ đợi…
- Người ta vẫn nói: “Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”.. Cho dù tôi đã tìm đủ mọi lý do để trì hoãn việc dẫn Uyển Phương về nhà nhưng rồi trước sự kiên trì của cô ấy.. Cuối cùng tôi cũng phải đồng ý.. Và.. Cho đến tận bây giờ.. Tôi vẫn luôn thấy ân hận khi đã không kiên quyết từ chối tới cùng…
- Vậy là.. Jackson đã gặp Uyển Phương? Nó nhỏ giọng hỏi, mơ hồ cảm thấy trong Nó loảng xoảng tiếng vỡ từ bức tượng của một thiên thần…
- Phải!
- Rồi.. Chuyện gì xảy ra?
- Tôi không bao giờ quên được ánh mắt Hắn nhìn cô ấy.. Giống hệt như một con thú khát máu vừa tìm thấy miếng mồi ngon.. Từ sau lần gặp đó.. Tôi không bao giờ đưa Uyển Phương về nhà nữa… - Ngài Tổng Giám đốc khẽ nắm tay thật chặt, dường như cố ngăn một cơn xúc động vừa mới hình thành
……………. Một khoảng lặng im..Nó chỉ biết ngây người nhìn Mr P..
Không gian xung quanh đột nhiên trở nên ngột ngạt hơn.. Hôm nay, Gió dường như mải phiêu du ở đâu đó nên quên không ghé chơi… Bầu trời trên cao, in rõ một vầng trăng sáng rực rỡ mà lẻ loi đơn chiếc...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...