Anh Yêu Em, Một Mét Bốn Lăm Ạ


Chap 23: Buổi hẹn đầu tiên.
– Lucy86 –
   
Không gian im lặng xung quanh cộng với tiếng trái tim đang không ngừng gầm gào trong lồng ngực khiến cho Nó bất chợt có cảm giác như chiếc điện thoại trên tay trở nên quá nặng. Đột nhiên, Nó thấy mình giống như nhân vật nam chính đang hoàn thành nốt cái phân đoạn chốt hạ là “hãy chọn đúng màu dây để gỡ bom cứu thế giới” vẫn thường có trong các phim hành động nghẹt thở.. Liệu có khi nào.. “Bùm” một cái và Nó biến mất?
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, dù sao thì “Chạy trời cũng không khỏi nắng”. Cuối cùng, Nó vẫn phải đối diện với những con chữ chứa đựng đầy sự nguy hiểm kia. .. Hít một hơi thật sâu, Nó bắt đầu hé mắt đọc và những ký tự nhỏ xinh khẽ rùng mình nhảy múa:
“Em đã khỏi ốm chưa? Em có biết là anh đã lo lắng cho em đến thế nào không? Anh đã chạy đến rất nhanh và thấy bình yên vì em đã tỉnh lại.. Sáng nay tỉnh dậy, cầm điện thoại mới biết hôm qua em có gọi điện cho anh…  Hôm qua.. Có nhiều chuyện xảy ra nên anh uống hơi nhiều.. Anh có nói gì không phải không? Hiện tại ngoài đau đầu ra thì thật sự anh chẳng nhớ được gì cả.. Anh xin lỗi..Nếu anh có nói gì linh tinh thì em đừng để tâm nha… .. Anh không có ý gì đâu.. Thật đấy!”
Đọc hết tin nhắn, mắt Nó không khỏi sáng lên như hai cái đèn pha ô tô và môi khẽ nở nụ cười.. Mọi chuyện.. Thật ra.. Không hẳn là khó khăn như Nó tưởng.
Đấy! “Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai” – Các cụ nói quả không sai.. Mọi việc đang xảy ra với Nó quả thực là tốt đến không ngờ..
Nếu thiên thần đã quên.. Đã không giận hờn, không oán trách.. Thì.. Có gì đáng để Nó phải lo lắng nữa đâu… Thượng Đế à! Cảm ơn người rất nhiều vì đã không hành hạ lương tâm bé nhỏ của Nó.
Nó cúi xuống, hăm hở trả lời với dòng tin xúc tích không thể ngắn hơn:
“Cảm ơn anh đã quan tâm. Em vẫn ổn và đang hoa mắt vì các con số nè. Tối qua anh không nói gì linh tinh cả. Yên tâm. Anh vẫn là người ngoại quốc tốt bụng nhất công ty ạ. Anh mệt thì nghỉ đi nhé. Hẹn gặp lại anh sau”
Nhìn thông báo tin nhắn đã được gửi đi, Nó chợt ước vu vơ: Giá như mọi khổ đau hay sai lầm trong cuộc đời này đều có thể xóa hết sau một đêm tỉnh giấc thì tâm trạng của con người sẽ tốt biết bao nhiêu…
Nhưng, tiếc là điều kỳ diệu đó không thể xảy ra vì thế cho nên Nó biết, rất biết rằng.. Sau đêm hôm qua… Tình cảm của Nó dành cho Thiên thần đã bắt đầu thay đổi..
Câu nói hôm nào lại lởn vởn trong đầu: “Thiên thần vốn hiền lành.. Nhưng một khi đã sa ngã thì còn nguy hiểm hơn cả Ác quỷ”
Tự nhiên, hình ảnh một thiên thần nằm dài trên mặt đất với đôi cánh đen khép hờ cố gắng che đi thân hình màu đen đang run rẩy xoẹt qua đầu  khiến Nó không khỏi rùng mình ớn lạnh khi dường như thấy rõ ràng trước mắt mình là cảnh thiên thần bất chợt ngước gương mặt tối đen lên và ném về phía Nó ánh mắt sáng quắc giận dữ.
Nó khẽ thở dài tự nhủ: “Làm ơn nhé Thiên thần.. Xin đừng bẻ đi đôi cánh của chính mình”
Buổi trưa, căng tin lại đông nghẹt người như thường lệ. Nó nhanh chân bước tới chiếc bàn quen thuộc có chị Thủy đang chờ sẵn, vui vẻ nhe ra một nụ cười. Quả thật là người chị này, với Nó, càng ngày càng trở nên thân thiết.

- A! Chào mừng em! Con cóc vàng đã chén được thịt Thiên Nga - Chị Thủy mỉm cười thốt ra một câu khiến tô canh trên tay Nó thoáng chao đảo.
- Chị.. Chị.. Nói gì cơ? – Nó tròn xoe mắt nhìn người đối diện.
Chị Thủy đưa tay múc một thìa cơm, vừa cho lên miệng xuýt xoa, vừa tiếp tục mỉm cười trêu chọc:
- Công nhận là em giỏi thật đấy! - Chị khẽ gật gù – Không ngờ là em tôi tưởng khù khờ mà “rờ” cả Tổng giám đốc. Quả đúng là em chị có khác.
Chị tiếp tục nở nụ cười rất tươi khiến cho cả gương mặt kiều diễm trở nên rạng rỡ rồi sau đó đột nhiên lại trở nên rất nghiêm túc:
- Nghe chuyện của em chị thật sự rất vui.. Chỉ có điều em không nói gì với chị cả khiến chị buồn lắm đấy biết không hả? Đã hứa là có tin vui sẽ báo cho chị đầu tiên mà. Con nhóc này..
Giờ thì Nó đã hiểu tại sao từ nãy tới giờ Nó lại cứ có cảm giác mình giống như “Cái rốn của vũ trụ” phải chịu đựng những cái nhìn soi mói lộ liễu. Nó nuốt nước bọt, khẽ nói:
- Thật ra đã có gì đâu chị.. Mà chị nghe hết truyện rồi hả? Có .. Uhm.. Phản ứng của mọi người ra sao hả chị?
Chị Thủy khẽ nhìn Nó mỉm cười:
- Đầu tiên là sốc..Sau đó đến choáng.. Và cuối cùng là ganh tỵ .. Tâm lý chung mà.
- Em hiểu… - Nó khẽ thở dài.
- Sao lại thở cả cây số thế kia. Vui lên đi nào. Thành tích đáng tự hào như thế cơ mà. Chị có hai tin mới cho em đấy. Một tốt, một xấu.. Em thích nghe tin nào?
- Dạ… Bây giờ em muốn nghe tin vui trước chị ạ - Nó đưa thìa cơm lên miệng, mệt mỏi nói.
- Ừ! - Chị Thủy bật cười trước thái độ của Nó rồi tiếp tục cất giọng oanh vàng:
- Tin tốt là em đã nổi tiếng toàn công ty.
- Với biệt danh là con cóc ghẻ? – Nó hoàn thành câu nói của chị với vẻ bất mãn không che giấu.
- Con bé ngốc! Nếu làm cóc ghẻ mà như em thì chị tin chắc rằng khối cô muốn đấy. Em có biết mụ Bảo Trâm đã uất ức như thế nào khi kể không? Tất nhiên là sẽ có phần thêm thắt, bịa đặt rằng em bỏ bùa, em nuôi ngải hoặc là em thủ đoạn .. Nhưng cuối cùng.. Chẳng phải.. Em vẫn giành được trái tim người mà cô ta luôn thèm khát hay sao?

- Uhm.. Nó trầm ngâm – Thì cứ cho đó là tin vui đi.. Vậy còn tin xấu?
- Tin xấu tất nhiên là do hệ quả của tin vui.. Tức là từ nay có lẽ em sẽ phải cẩn thận hơn khi đi đứng.. Bởi vì… Em đã cướp đi thần tượng của cơ số người.. Trong đó có chị..
Câu nói cuối cùng của chị khiến Nó bật cười.. Có những chuyện ở đời… Nếu có thể nhìn ở một góc cạnh giản đơn hơn thì con người cũng dễ dàng thanh thản biết bao nhiêu..
Từ đó cho đến hết cả buổi chiều, Nó cặm cụi với những bản dự toán quen thuộc. Chẳng biết từ bao giờ công việc lại trở thành vị cứu tinh cho tâm hồn Nó?
Chợt nhớ ra Nó đã không gặp Jackson lúc nghỉ trưa ở căng tin, chị Thủy cũng nói từ sáng tới giờ chưa nhìn thấy anh.. Có lẽ là Thiên thần lại nghỉ làm… Nó định nhắn tin hỏi thăm.. Nhưng rồi..Lại ngập ngừng .. Cuối cùng là… Không nhắn.
Thời gian trôi đi chậm chạp không ngờ. Ba ngày.. Mà Nó ngỡ như cả thế kỷ…
Chị Bảo Trâm bây giờ thậm chí còn không thèm dùng nửa con mắt mà nhìn Nó nữa, cứ như thể Nó đã trở nên vô hình.. Càng tốt! Thế còn hơn là phải nơm nớp lo sợ sấm sét giáng xuống bất thình lình đằng sau những cái nhìn hình viên đạn lúc trước.
Nó và Jackson gặp nhau tại căng tin vào ngày hôm sau.. Ban đầu, không khí có vẻ hơi gượng gạo nhưng rồi nhờ có chị Thủy và những nỗ lực của cả hai người.. cuối cùng Nó cũng có thể mỉm cười rất tươi khi đối diện với anh.
Chỉ có một việc duy nhất mà Nó vẫn chưa thể thích nghi  được đó là những cái nhìn soi mói và những tiếng xầm xì đằng sau mỗi bước chân Nó đi qua.. Tất cả chỉ vì cái lão đáng ghét đó mà ra… Thế là Nó đem hết sự tức giận của mình trút vào ba tin nhắn đều đặn mỗi ngày để rủa hắn.
Nhưng thật lòng mà nói thì việc đó cũng không đáng để Nó bận tâm bằng cái vấn đề mà Nó đang phải đối mặt hiện tại.
Đó chính là cảm giác trống vắng khi phải một mình ở trong căn phòng làm việc rộng lớn này. Nó nhớ lắm cái dáng người thanh cao, cái sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen buông dài và đặc biệt là đôi mắt màu nâu mật ong bí ẩn … Ai bảo Vampire đáng sợ chứ? Khi không nhe răng ra để hút máu người ta thì.. Ma cà rồng quả thực là..Còn quyến rũ hơn thiên thần gấp bội…
“Tỉnh dậy nào… Điên quá Linh ơi!” – Nó tự nhủ rồi đưa tay tát nhẹ lên khuôn mặt bánh bao một cái .. Lần thứ bao nhiêu rồi Nó cứ để suy nghĩ đi hoang?
Nếu “Ai đó” ở đây giờ này chắc sẽ không khỏi phì cười khi chứng kiến cảnh Nó - Một con nhóc bị mắc bệnh nan y.. Đang tự thức tỉnh mình khỏi nỗi nhớ của ngày thứ ba không gặp hắn.
- Ai cho phép em được quyền làm đau gương mặt mà ngay cả tôi cũng không dám động đến?
Một chất giọng thân quen chợt vang lên khiến Nó không khỏi giật mình suýt té khỏi ghế. Nó tròn xoe mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, trái tim lại đập tưng bừng theo thói quen.
- Anh.. Anh về bao giờ thế? – Nó lắp bắp hỏi, dường như vẫn không tin vào mắt mình.. Cái tên này.. Thiêng đến thế là cùng .. Nói dại … Nếu mai sau hắn có chết đi.. Lỡ con cháu nghèo túng không có tiền mua nhang đèn thì có khi thắp tạm hương muỗi cũng mời được hắn về mất.
- Tôi về cũng được một lúc rồi – Ngài Tổng giám đốc nở nụ cười nguy hiểm -  Đang định lên tiếng chào thì thấy em đưa tay tự đánh mình một cái. Thật tình là tôi đang rất thắc mắc: Em bị hội chứng ngược đãi bản thân hay là vì nhớ tôi quá nên hóa điên rồi thế?

- Anh đừng có mà nằm mơ. Chỉ là vì…  Có con muỗi đậu trên mặt em thôi – Nó lập tức phản kháng lại, ức muốn ói máu. Cái gã đáng ghét…Người thì đẹp trai mà toàn nói những câu xóc óc.
- À ra thế! – Ngài Mr P nở nụ cười như thể tái hiện lại cảnh nhà bác học Archimedes reo hét “Ơ rê ka” khiến Nó chỉ muốn tống cho hắn một phát đấm thật đau.
Uất ức tới cực điểm, Nó quyết định không thèm nhìn ngó gì tới hắn nữa mà chuyển sang chú tâm vào các con số. Nhưng, cho dù là như thế, Nó vẫn có thể cảm nhận thấy lồng ngực mình đang không ngừng nhấp nhô và mặt nó đang hồng lên vì sự dồn dập của dòng máu nóng.
Nó lặng nghe tiếng chân xa dần rồi một lúc sau là tiếng lật giấy quen thuộc..
Không gian vẫn lặng im nhưng Nó biết trái tim mình lại đang ngân nga giai điệu của hạnh phúc…
Cứ thế, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào nhưng lại dường như là đã trao cho nhau trọn vẹn những gì mình đang có.
Chuông đồng hồ reo lên những tiếng vui mừng để kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Nó ngước mắt lên nhìn theo thói quen, tim lại thót lên vì bắt gặp một màu nâu ấm áp.
Ngài tổng giám đốc khẽ mỉm cười, cất giọng trầm ấm phá tan không gian yên tĩnh:
- Ba ngày vừa rồi em đã làm đúng theo lời tôi dặn. Vậy nên.. Bây giờ tôi sẽ tặng quà cho em như đã hứa. Em thích gì nào?
Nó hơi bất ngờ, đưa đôi mắt tròn xoe lên rồi nói trong vô thức:
- Kem! Em thích ăn kem ạ!
- Tôi tưởng em thích ăn cao lương mỹ vị gì chứ…Được thôi! Vậy bây giờ em về chuẩn bị đi. Khoảng tám giờ tôi sẽ qua đưa em đi ăn kem. Được chứ?
“Chuẩn bị…” “Tám giờ…” Liệu đây có phải là một cuộc hẹn không? Nó không nằm mơ đấy chứ? Nó thần người ra suy ngẫm.
- Tám giờ tôi sẽ qua đưa em đi ăn kem được không? – Ngài Mr P kiên nhẫn lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Ơ.. Dạ .. Được ạ! – Nó vội vã gật đầu. Gương mặt vẫn còn thoáng nét bàng hoàng không tin được.
Ngài tổng giám đốc chợt bật cười trước vẻ trẻ con của Nó còn Nó thì đang mải mê gào thét sung sướng âm ỉ ở bên trong nên cũng chẳng hơi đâu mà để ý long vòng .. Ông Tơ, bà Nguyệt quả thật là rất có lòng yêu thương Nó.
Nó cưỡi trên con ngựa sắt phi về nhà nhanh nhất có thể. Bỏ qua cả cái thú vui ngắm Sài Gòn về đêm, bỏ qua cả dòng người đang ồn ào chen chúc nhau trên phố.. Hiện tại với Nó, không có gì quan trọng bằng buổi hẹn hò sắp tới.
Vừa vào đến phòng, việc đầu tiên Nó làm là lao vào tủ quần áo. Cho dù từ trước tới nay bạn bè và thậm chí là chính bản thân Nó cũng đã dần quên mình là con gái .. Nhưng dù sao thì.. Sự thật vẫn là sự thật… Thế nên cho dù có theo đuổi trường phái manly bao lâu đi chăng nữa.. Cuối cùng, khi mắc phải lưới tình rồi.. Cô gái nào cũng hi vọng mình được một lần mặc bộ xiêm y lộng lẫy để trở thành công chúa…
Sau một hồi lục tới lục lui, Nó cay đắng phát hiện ra trong tủ quần áo của mình chỉ toàn là trang phục đáp ứng tiêu chí “ Thoải mái và tiện dụng”. Nó khẽ thở dài, làm sao có thể mặc những thứ này để đi cạnh ngài tổng giám đốc chứ..
Đúng vào lúc tuyệt vọng nhất thì Nó bất chợt nhớ tới bộ váy trắng đã mặc hôm tham dự buổi tiệc hóa trang đang được phơi rất đàng hoàng ngoài cửa. Nó mừng còn hơn người sắp chết đuối vớ được cọc nữa. Như vậy là tối nay, Nó lại một lần nữa được đóng vai là cô bé lọ lem hóa trang để đi tìm hạnh phúc.

Nó háo hức khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi, khẽ đưa thỏi son hồng quệt nhẹ trên môi và bật cười khi nghĩ đến gương mặt con bạn thân sẽ kinh hoàng thế nào khi nghe Nó kể rằng mình đã tô son mặc váy.. Ừ thì bởi vì ..Tình yêu kỳ diệu vậy đấy..
19h55 phút,
Nó đưa mắt nhìn điện thoại, mong chờ một cuộc gọi từ “Ai đó”
19h59 phút
Màn hình chiếc điện thoại vẫn tối đen như muốn trêu ngươi Nó. “Cái đồ thất hứa, đáng ghét, chuyên sài giờ cao su” Nó tức tối nhủ thầm.. Chờ đợi là điều mà những người thuộc cung Nhân Mã như Nó ghét nhất.
20h
Đúng lúc Nó đang định ném chiếc điện thoại xuống giường thì cánh cửa phòng bất chợt vang lên ba tiếng rất nhịp nhàng: “Cốc.. Cốc… cốc”
Có thể đoán ra là ai rồi, Nó khẽ mỉm cười, nỗi bực tức vừa mới đây đã bay đi tít tận chỗ nảo chỗ nào xa lắc…
- Chờ chút! Em ra ngay! - Nó vừa nói vừa vội vã bước tới.
Và khi cánh cửa phòng bật mở, trái tim Nó lại tiếp tục nhảy nhót điên cuồng mà lần này còn hăng say hơn cả những lần trước đó nữa. Bởi vì…
Ngài Tổng giám đốc trông vô cùng trẻ trung và năng động trong chiếc áo phông màu xanh da trời, chiếc quần jean phủi bụi thời trang và chiếc vòng bạc hình cây thánh giá rất to lấp lánh trên cổ.. Mái tóc đen mềm mại rủ xuống hàng ngày được xếp nếp gọn gàng để lộ chiếc khuyên tai màu xám bạc khiến cho gương mặt hoàn mĩ toát lên vẻ phong trần của dân nghệ sỹ. Diện mạo của ngài bây giờ.. Quả thật là rất dễ gây choáng cho những ai đã quen với sự thanh tao của ngài khi làm việc.
Nhưng mà… Trong mắt Nó lúc này.. chỉ thấy hiện lên hai chữ: “Quá tuyệt!”
Đôi mắt màu mật ong sóng sánh quét qua Nó một lượt hình như có chút hơi bất ngờ.. Cũng phải thôi, đến Nó còn chưa bao giờ tin có một ngày mình sẽ tự động mặc váy cơ mà.. Nhưng không hổ danh là Tổng giám đốc của một công ty lớn, sau một giây thoáng qua, Ngài nhanh chóng lấy lại vẻ tự chủ vốn có. Mr P dịu dàng cất giọng nói và đôi môi quyến rũ khẽ nở ra một nụ cười:
- Chúng ta đi thôi! Công chúa!
Nó mở to đôi mắt dài nhìn về phía trước, hướng thẳng về nơi kẻ đối diện đang đứng. Lặng người nhìn nụ cười mê hoặc lòng người và một bàn tay với những ngón thon dài đang không ngừng mời gọi. Bây giờ, Nó đã hiểu vì sao Vampire lại có thể dễ dàng bắt được con mồi như thế… Đơn giản là vì… Ở Vampire luôn toát ra sức quyến rũ chết người..
- Ơ.. Dạ.. Vâng.. Đi thôi! Khẽ vuốt tóc để che giấu sự bối rối, Nó lí nhí trả lời.
Ánh điện lung linh tỏa sáng xung quanh như một vầng hào quang bao bọc lấy hai con người…
Một bàn tay nhỏ nằm yên vị trong lòng bàn tay to rộng chắc chắn…
Hai trái tim dường như tan ra thành mạch máu để rồi hiện hữu và được bao bọc kỹ càng nơi những kẽ tay đan xen…
Chẳng cần biết tương lai ra sao.. Chỉ cần ngay phút này đây.. Những sóng gió xin hãy cứ lặng yên để cho tình yêu lên tiếng…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui