Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng


Sự thật chứng minh, sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại, mặc dù nói không thể khiến bệnh nhân sốt cao nhanh chóng khôi phục sức khỏe, nhưng lại có thể khiến cho bệnh nhân lúc đầu không nghe lời ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị.
Đợi đến lúc Đường Thuần tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của Phó Hạo Nguyệt đang nằm trên giường đâu nữa.
Đường Thuần bị dọa đến mức cả người run rẩy, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo lại sau giấc ngủ sâu, đang chóng mặt đã nhìn thấy Phó Hạo Nguyệt ngồi trên ghế sô pha ở một góc khác trong căn phòng.
Dường như đối phương cũng đã nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu, trên sống mũi có một chiếc kính mắt viền vàng, trông vô cùng tao nhã.
Trên người người đàn ông mặc một bộ quần áo thường ngày, chân đi dép, dáng vẻ lười biếng vắt chéo hai chân, lúc này tay phải đang cầm quyển sách, tay trái đặt trên tay vịn, đang treo một chai nước muối.
"Tỉnh rồi?" Phó Hạo Nguyệt mở miệng, giọng nói vẫn lộ ra mấy phần khàn khàn, nhưng cũng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Bên ngoài căn phòng đã là đêm khuya, toàn bộ rèm cửa đều được kéo lên, ánh đèn ấm áp chiếu sáng cả căn phòng, mơ hồ còn có chút ấm áp không nói rõ được.
"A?...!Ừm." Đường Thuần không nhớ tại sao mình lại ngủ quên mất, rõ ràng là cô chủ động đi xin được ở lại chăm sóc Phó Hạo Nguyệt, bây giờ thì hay rồi, còn chưa chăm sóc được bệnh nhân mà bản thân ngược lại lại ngủ mất, lại còn ngủ trên giường của Phó Hạo Nguyệt.
Nghĩ tới đây, Đường Thuần ngoài lúng túng ra còn có thêm mấy phần áy náy, ngay sau đó vội vàng xuống giường đứng dậy.
"Nghe ông Lý nói, cô vẫn chưa ăn cơm?" Sắc mặt của Phó Hạo Nguyệt đã tốt hơn rất nhiều rồi, mặc dù trông vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng rõ ràng đã tốt hơn dáng vẻ lúc sốt đến mức mở mắt ra cũng tốn sức kia rất nhiều: "Cô đi ăn chút cơm đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi, tôi ở đây không cần lo lắng nữa."
Đường Thuần nghe xong, cũng không đáp lại lời của anh, ngược lại là cầm nhiệt kế ở trên đầu giường lên đi tới trước mặt Phó Hạo Nguyệt.
Phó Hạo Nguyệt thấy vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, cũng không ngăn cản, chỉ là đặt sách trong tay xuống, mặc cho Đường Thuần đặt nhiệt kế đến bên tai của mình.
37.


4℃
Tạm được, nhiệt độ cũng đã giảm xuống rồi.
Đường Thuần khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn vào bàn tay đang truyền nước muối của anh, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ tròn mượt như ngọc, các ngón tay thon dài khung xương rõ ràng, vừa nhìn vào đã biết là một người chơi đàn dương cầm giỏi.
Chỉ là lúc này đang treo kim, ngược lại là khiến người ta cảm thấy hơi đau lòng,
"Ông chủ đã ăn cơm chưa?" Đường Thuần mở miệng hỏi, cúi đầu nhìn Phó Hạo Nguyệt ngồi trên ghế sô pha.
Lúc này anh hơi ngẩng đầu, mặc dù là một loại tư thế ngẩng đầu, nhưng lại luôn mang theo khí thế của cấp trên, kính mắt gác trên sống mũi kia đã làm giảm đi mấy phần mạnh mẽ, nhưng nhìn đôi mắt đào hoa kia vốn dĩ là đa tình, ngày bình thường bởi vì khí chất lạnh lùng trên người ngăn trở, trông ngược lại tăng thêm chút bạc bẽo chơi đùa chúng sinh.

Nhưng hôm nay đeo kính gọng vàng lên lại tăng thêm chút nho nhã, vì vậy đã có thêm chút mùi vị của mặt người dạ thú.
"Ăn một chút cháo rồi."
Phó Hạo Nguyệt mở miệng, nghe lại có chút hiếm lạ.
Thật ra anh cũng chằng có khẩu vị ăn uống lắm, bác sĩ gia đình kia vừa tới đã làm một loạt kiểm tra, Phó Hạo Nguyệt trưng vẻ mặt lạnh lùng chịu đựng, nếu không phải ông Lý ở bên cạnh vẫn luôn dặn dò 'Tiểu Đường sẽ lo lắng' thì anh cũng sẽ không để mặc cho bác sĩ kia động tay động chân, càng không thể nào ngồi yên ổn ở đây truyền nước muối.


Ăn cháo cũng vậy, ông Lý không phải là một người biết nấu cơm, cháo mà vệ sĩ kia mua được cũng không hợp với khẩu vị của anh, chỉ là nghĩ tới lúc đó cô nhóc này tỉnh lại còn phải nấu cơm cho mình, nên anh mới không tình nguyện ăn mấy miếng.
Nghĩ tới đây, Phó Hạo Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc, từ lúc nào mà mình trở thành người cả nể như vậy rồi.
"Thời gian cũng muộn rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi." Phó Hạo Nguyệt nói xong lại mở sách ra, nhưng tâm tư lúc này lại trì trệ không thể tập trung vào trong sách.
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, Thư trung tự hữu nhan như ngọc.*
*Đây là 1 câu của Tống Chân Tông, nghĩa là “trong sách tự có nhà vàng, tự có người đẹp như ngọc”.
Nhưng cho dù là người đẹp như ngọc hay là nhà vàng, dường như đều không hấp dẫn bằng cô gái trước mặt.
"Ông chủ vẫn còn đang truyền nước muối kìa, tôi trông ngài trước đã."
Tay cầm sách của Phó Hạo Nguyệt hơi ngừng lại một chút, trong lòng oán thầm, từ lúc nào mà anh cần cô nhóc là cô tới trông chừng chứ.
"Không cần, đi ra ngoài trước đi."
Đường Thuần đứng tại chỗ im lặng không nói, một lúc lâu sau lại thẳng thắn bỏ qua trọng tâm lời nói của Phó Hạo Nguyệt, mở miệng lần nữa: "Chân của ông chủ có đau không?"
Ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt chuyển từ quyển sách tới Đường Thuần trước mắt, lúc này cơ thể nhỏ nhắn đang mặc quần áo của anh, rõ ràng là chẳng ra cái gì, nhưng Phó Hạo Nguyệt lại mơ hồ cảm thấy thuận mắt, giống như là thứ đồ mong đợi đã lâu, cuối cùng cũng được dán nhãn hiệu của anh lên.
Cô gái rõ ràng là không muốn đi, Phó Hạo Nguyệt tất nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng lại lo lắng đến việc cả ngày cô vẫn chưa ăn gì, vì vậy thấp giọng mở miệng: "Đi ăn chút đồ trước đi rồi lại tới."

Đường Thuần nghe vậy, không tiếp tục kì kèo nữa, cô đi tới phòng bếp tùy tiện hâm nóng đồ ăn để lót dạ, lúc đang định trở lại phòng thì lờ mờ nhìn thấy một tia sáng.
Thời gian này cũng không còn sớm nữa, trong lòng Đường Thuần có chút nghi ngờ, cô bước chân chạy theo ánh sáng, lại nhìn thấy một bóng người lưng hơi cong ở khúc quanh.
Là ông Lý, giờ này ông ấy còn chưa đi ngủ, thật sự là có chút kỳ lạ.
Chỉ thấy lúc này ông ấy đang đứng bên cửa sổ, trong tay đang giơ một khung tranh, bàn tay phủ đầy nếp nhăn đang cực kỳ nhẹ nhàng vuốt ve khung tranh hết lần này đến lần khác.
Ở góc độ này của Đường Thuần không nhìn rõ người trong tấm ảnh, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra, đó dường như là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Tuổi tác của ông Lý đến nay cũng đã hơn sáu mươi rồi, đến bây giờ bên cạnh trừ Phó Hạo Nguyệt ra thì cũng không có bạn bè gì, không biết mấy chục năm nay, có phải là ông ấy cũng từng cảm thấy cô đơn, trống trải không?
Ánh mắt của ông Lý lúc thì nhìn vào tấm ảnh, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong cơn mưa bụi mịt mờ, hướng mà ông Lý nhìn có vẻ như là ngọn núi nhỏ mà bọn họ đã đi vào buổi nhiều nay.
Đường Thuần lẳng lặng nhìn một lát, sau đó lặng yên không một tiếng động xoay người, cũng không định làm phiền ông ấy
Lúc trở về phòng, Phó Hạo Nguyệt vẫn đang cầm quyển sách kia, lúc nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt lên tiếng nói: "Trở lại rồi."
Đường Thuần chậm rãi đi tới bên cạnh Phó Hạo Nguyệt, ngay sau đó cực kỳ chủ động ngồi xuống xoa bóp chân cho Phó Hạo Nguyệt.
Phó Hạo Nguyệt đang giả vờ đọc sách cũng bị dọa hết hồn, cả người căng cứng, bàn tay đang cầm sách cũng siết chặt lại theo phản xạ.
Cô nhóc này, làm việc mà cũng không biết suy nghĩ trước.
Đúng là càng ngày càng to gan rồi.
Phó Hạo Nguyệt sắc mặt lạnh lùng, đang định lên tiếng "dạy dỗ" cô gái một chút, lúc cụp mắt xuống nhìn thấy vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ của Đường Thuần.

Gần như là không suy nghĩ gì, Phó Hạo Nguyệt đã lên tiếng hỏi theo bản năng: "Sao thế?"
Lúc này Đường Thuần như mới phản ứng lại, cô ngẩng đầu đối mắt với Phó Hạo Nguyệt, ngay sau đó xin lỗi mở miệng nói: "Không sao, chỉ là vừa nãy nhìn thấy quản gia Lý ở chỗ khúc ngoặt mà thôi."
Phó Hạo Nguyệt lập tức rõ ràng, anh thu hồi ánh mắt, dửng dưng lật một trang sách.
"Sợ là lại đang nhìn tấm hình cũ kia rồi."
Những năm gần đây, Phó Hạo Nguyệt vẫn luôn sống cùng với ông Lý, mặc dù trên danh nghĩa là chủ và người làm, nhưng đã là tồn tại giống như người thân.

Giống như ông Lý hiểu rõ Phó Hạo Nguyệt như vậy, Phó Hạo Nguyệt cũng hiểu rõ ông Lý.
"Tình cảm của cậu chủ và quản gia Lý cũng không tệ." Đường Thuần trêu chọc nói.
Nhưng lời phản bác cũng không xảy ra như trong dự liệu, Phó Hạo Nguyệt không lên tiếng, càng giống như là âm thầm thừa nhận lời của Đường Thuần.
Những năm gần đây, người nhà họ Phó rời đi, ban đầu những người làm kia chán ghét cái thân phận người làm của mình, thế là ai cũng rời đi rất dứt khoát, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình ông Lý ở lại.
Lúc ấy Phó Hạo Nguyệt cũng từng cho ông ấy một khoản tiền, để cho ông ấy ra ngoài yên ổn cưới một người vợ, sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng ông ấy kiên quyết không đồng ý, nói mình nhận ơn của nhà họ Phó, cho nên đến chết cũng là người nhà họ Phó.
Ban đầu trong thời kỳ chiến tranh, có thể ở nhà họ Phó làm người hầu có thể nói là một chuyện rất tốt trong mắt mọi người, không cần lo ăn không cần lo ở, cũng không sợ đột nhiên gặp phải tai bay vạ gió gì đấy.
Chỉ là khi thời đại hòa bình tới, tất cả mọi người đều sống những ngày tháng yên ổn, ai có thể nhớ lại những chuyện tốt đẹp lúc đầu, chính là một chuyện ly kỳ.
"Cô vậy mà lại cảm thấy hứng thú với ông Lý." Phó Hạo Nguyệt mở miệng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui