Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng


Lúc Phó Hạo Nguyệt và ông Lý đi từ thư phòng ra, cũng vừa lúc Đường Thuần sửa soạn xong.
Có lẽ bởi vì hiếm khi nhìn thấy con gái ăn diện tỉ mỉ đẹp đẽ, khoảnh khắc Phó Hạo Nguyệt vừa vào phòng khách chạm mắt với Đường Thuần, bước chân anh đột nhiên khựng lại.
Mặt trời vẫn chưa lặn, ánh hoàng hôn màu cam ấm xuyên qua lớp cửa kính sát đất, rơi xuống bộ lễ phục đen của cô, khúc xạ ra ánh sáng đủ màu sắc.
Cô đứng dưới ánh nắng chiều, ánh mắt nhìn nghiêng giống như con nai trong rừng sâu, linh động và xinh đẹp.

Nhưng bản thân cô lại giống như một tinh linh trong đêm tối, gợi cảm và bí ẩn.
Dường như sự xuất hiện của anh đã đánh động đến cô, trong mắt cô chợt hiện ra một chút kinh ngạc, thật lâu sau mới như kịp phản ứng, cô vội đưa tay lên che ngực, hơi ngượng ngùng gọi: "Ngài Phó."
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt hơi tối đi, anh quay đầu nhìn về phía ông Lý đứng bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nheo của ông cũng mang theo vẻ thẫn thờ.

Phó Hạo Nguyệt lại càng phát hiện ra ông già này đã chẳng còn ít tuổi gì nữa rồi, thế mà bản tính của đàn ông cũng không hề giảm đi.
Dường như ông Lý đã phát giác ánh mắt của ngài Phó, thế nên bèn quay đầu đón lấy ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, ánh mắt trong sáng thản nhiên, cười nói: “Cậu chủ, cậu nhìn Tiểu Đường chải chuốt lên thế này xem, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh trên TV.”
Ông không tiếc lời khen ngợi.

Phó Hạo Nguyệt thu tầm mắt lại, tầm mắt hơi rũ xuống, đồng thời cũng nén xuống ý nghĩ sâu xa trong ánh mắt.
Những lời ở trong phòng sách kia của ông Lý, làm sao anh lại không hiểu chứ?
"Quản gia Lý, ông nói đùa rồi."
Bên tai anh, giọng nói của Đường Thuần lại vang lên, Phó Hạo Nguyệt lại quay sang nhìn cô gái.
Bộ váy đuôi cá màu đen không hề diêm dúa, chất liệu nhung vàng mang chút hơi hướng cổ điển, thiết kế để lộ ngực khoe ra làn da trắng như tuyết và xương quai xanh rõ nét, Đường Thuần không thường xuyên ăn mặc như thế này, bộ váy đã hoàn toàn tôn lên thân hình nuột nà quyến rũ của cô, nhìn qua khó mà liên tưởng cô với hai chữ 'cô nhóc' nữa.

Lúc này, nhà tạo mẫu vẫn đang giúp Đường Thuần tạo kiểu tóc, mái tóc vốn suôn thẳng được uốn thành từng gợn sóng lớn, gương mặt trang điểm tinh xảo tươi sáng, màu son đỏ phối với màu váy đen càng làm nổi bật vẻ kiều diễm mong manh.
Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt hơi tối đi, có lẽ chính anh cũng không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào cơ thể cô mất một lúc, đã có phần bất lịch sự.
"Cô Đường, cô vẫn chưa chọn trang sức này." Vừa lúc nhân viên tư vấn mua sắm mở lời, phá vỡ bầu không khí khó xử.
Đường Thuần vừa nghe lời này đã thấy hơi đau đầu, ánh mắt rơi vào bốn bộ trang sức mà cô vừa nhìn đã biết là rất đắt, trái tim nhỏ bé của cô run lên, cô thực sự không thể chạm vào chúng được.
Không cần đoán cũng biết, giá trị của những món trang sức này cao đến mức nào, chỉ sợ ngang với việc đeo nguyên một ngôi nhà lên cổ, làm sao mà cô không run sợ cho được? Nếu lỡ may va đập vào đâu, đến lúc đấy một sinh viên như cô thì lấy đâu ra tiền bồi thường chứ?
"Hay là chúng ta không đeo nữa? Thế này đã đủ rồi, cũng không cần đeo trang sức đâu." Đường Thuần nói, trong lòng thầm than vãn, không phải cô chỉ là một hầu gái thôi sao, cho dù đi dự tiệc thì cùng lắm cũng là tháp tùng thôi, ăn mặc lộng lẫy như vậy để làm gì? Ai không biết còn tưởng đâu cô là cô chiêu nhà tài phiệt cơ đấy.
Tuy Đường Thuần còn trẻ, nhưng đầu óc cực kỳ tỉnh táo, cô biết rõ mình không ở cùng thế giới với giai cấp kia, cho nên những thứ này đối với cô không có chút hấp dẫn nào, nhìn vào chỉ thấy khó thở mà thôi.

"Cô Đường, đương nhiên vẫn phải chọn trang sức chứ, cô xem cô ăn mặc đẹp như vậy, nếu không chọn một bộ phù hợp thì thật sự là quá lãng phí." Nhân viên sốt ruột mời chào, nhất là khi nhìn thấy chủ nhân nắm quyền thực sự đi tới, thái độ của cô ta càng nhiệt tình hơn.
Cô nhân viên tư vấn mua sắm này đã phục vụ quá nhiều khách hàng trong giới, nắm cực rõ những khúc mắc với những vị này, cô ta biết chỉ cần dỗ dành cô gái này vui vẻ thì hoa hồng có thể nhận được chắc chắn không ít.
Phó Hạo Nguyệt liếc nhìn bốn bộ trang sức, không thực sự vừa ý một bộ nào.
Bộ váy hôm nay của Đường Thuần quá đẹp, đẹp đến mức dường như tất cả những món trang sức này đều khó mà xứng với cô.
"Chọn cái đó đi." Phó Hạo Nguyệt tùy tiện hất cằm về phía bộ trang sức ngọc trai ở chính giữa mà anh thấy màu sắc cũng không tệ lắm.
Nghe vậy, hai mắt nhân viên mua sắm sáng lên, sau đó cười tươi như hoa.
Hay lắm, không hổ là đại nhân vật, vừa chọn là trúng bộ đắt tiền nhất này.
Không đợi Đường Thuần mở miệng từ chối, nhân viên tư vấn lập tức đeo vòng cổ ngọc trai và đôi găng tay lên cho cô.
Đường Thuần không dám động đậy, thật sự không thể từ chối, lúc này chỉ có thể để đối phương đeo từng món đồ cho mình.
Mắt thẩm mỹ của Phó Hạo Nguyệt rất tốt, bộ trang sức đeo trên người và trang phục hôm nay của cô cực kỳ tương xứng, sắc ngọc cao cấp nổi bật càng tôn lên làn da mịn màng trắng nõn của cô, khiến người khác thực sự khó mà dời mắt.
Chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón tay cái của anh dường như hơi nóng lên, Phó Hạo Nguyệt dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa lên đó, dường như anh bắt đầu hoài nghi quyết định của mình có đúng đắn hay không.
"Sắp đến giờ rồi, phải đi thôi." Phó Hạo Nguyệt lên tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

Anh là một người cực kỳ biết tiết chế, chỉ thoáng chốc là có thể điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Trong cuộc đời của Phó Hạo Nguyệt, sẽ không có sự mất kiểm soát hay thất thố nào.
......
Gốc rễ của nhà họ Phó rất sâu, ngay từ thời nhà Thanh đã có thương hội riêng, lúc đó đã là phú thương nổi danh trong vùng.
Sau này, cùng với sự thay đổi không ngừng của lịch sử, rất nhiều danh nhân lúc bấy giờ đã bị nhấn chìm trong dòng thời gian, chỉ còn họ Phó là vẫn huy hoàng như cũ.
Tất nhiên, những lời đồn thổi này chỉ là tin đồn ngầm lan truyền trong cái gọi là 'xã hội thượng lưu' hiện nay, còn về phần chúng là thật hay giả thì người khác không có cách nào kiểm chứng được.
Nhưng họ hiểu rằng đế chế thương nghiệp của nhà họ Phó quả thực khổng lồ đến mức không thể tưởng tượng được.

Vài năm trước, Phó Hạo Nguyệt chỉ cần một tập đoàn Phó thị đã có thể lọt vào top 10 người có tài sản lớn nhất trong nước theo bảng xếp hạng Forbes, vào thời điểm đó, hào quang rực rỡ của anh khiến người khác có nằm mơ cũng muốn nịnh nọt.

Chỉ có điều ngay sau đó, không biết vì sao Phó Hạo Nguyệt dần dần lui về đằng sau, ngay cả Phó thị cũng để tổng giám đốc đại diện tiếp quản thay, khiêm tốn muốn chết, không bao giờ xuất hiện trước mặt công chúng, dường như ngay cả những chuyện trong tập đoàn cũng không hỏi đến nữa.
Sau đó, tên của anh biến mất khỏi bảng xếp hạng Forbes, cũng như toàn bộ con người anh biến mất khỏi mắt công chúng.
Nhưng ngay cả như vậy, cũng không có ai dám đánh giá thấp khả năng của anh, người nào có một chút thủ đoạn đều biết, cũng hiểu rằng vốn liếng trong tay Phó Hạo Nguyệt không chỉ là Phó thị, nếu cẩn thận nghe ngóng một số công ty nổi danh trên thị trường chứng khoán hiện nay, lần đến tận gốc sẽ thấy ít nhiều đều có liên hệ với Phó Hạo Nguyệt.

Những “xúc tu” của anh vươn đến rất sâu, không kẻ nào dám khám phá kỹ càng.

Đã nhiều năm như vậy, người muốn nịnh nọt Phó Hạo Nguyệt nhiều vô số, nhưng đều phải từ bỏ bởi lẽ Phó Hạo Nguyệt thật sự quá khiêm tốn, ngày thường đều ở lì trong nhà, một không ra cửa lớn hai không bước cửa sau, hầu như không có hoạt động xã hội, cho nên những bữa tiệc làm ăn lung tung dù có muốn mời Phó Hạo Nguyệt cũng không biết quẳng thư vào đâu.

Gửi tới Phó thị cũng vô dụng, mỗi tháng đều có cả bó thiệp mời được gửi đến Phó thị ấy chứ, nhưng bao năm qua cũng không thấy Phó Hạo Nguyệt có mặt ở bữa tiệc nào.
Trên thực tế, mỗi lời mời gửi đến công ty đều sẽ được sàng lọc cẩn thận, mỗi tháng cũng chỉ có hai ba bữa tiệc quan trọng sẽ được thông báo cho ông Lý, lúc này ông Lý mới chuyển đến tai ông chủ.

Nhưng bất chấp điều này, Phó Hạo Nguyệt vẫn không có ý định ra ngoài, thậm chí đôi khi còn cảm thấy ngạc nhiên, cũng thấy khó thay cho mấy người kia khi còn nhớ đến trên đời này có một người như anh.
Chỉ có lần này.
Đúng là ngoài ý muốn.
Trong xe yên tĩnh, Phó Hạo Nguyệt và Đường Thuần ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau, vẫn cách nhau một khoảng rất rộng, bầu không khí có vẻ hơi vi diệu.
Địa điểm tổ chức tiệc không gần nhà họ Phó, dọc đường mặt trời dần lặn, màn đêm dần trải rộng khắp bầu trời, đèn trên đường cũng bắt đầu sáng lên, cả thành phố như tràn ngập ánh sao lấp lánh.
Đường Thuần kéo chiếc túi nhỏ đặt trước mặt, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Phó Hạo Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Nói thật, ba ngày trước nghe Phó Hạo Nguyệt nói muốn cô đi dự tiệc cùng, Đường Thuần không hề coi là thật, dù sao cô cùng lắm cũng chỉ là người phục vụ cho anh, mặc dù không phải tự ti, nhưng Phó Hạo Nguyệt mà lại muốn đưa cô đi dự tiệc cùng thì quả là hơi mất thân phận.
Huống chi tại sao không đưa ông Lý đi mà lại đưa người ngoài như cô theo chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui