Anh Xin Đầu Hàng

Trên chiếc gương trang điểm là một khuôn mặt xinh đẹp, có thể nói là đẹp tuyệt trần.

Cặp lông mi cong vút được chải mascara, đôi mắt kẻ đen huyền bí, nhìn đi nhìn lại trông rất quyến rũ.

Đây chính là cô nàng An Mật Nhi tóc ngắn nhưng lại đội tóc giả cho nữ tính, bỗng chốc từ cô nàng tomboy biến thành người đẹp yểu điệu thục nữ.

Bởi vì muốn biến hóa để có một gương mặt đẹp mê hồn, nhất định phải dùng kỹ xảo trang điểm. Từ nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, chuyên gia trang điểm rồi cả nhà thiết kế thời trang, bộ ba cao thủ này đã cùng chung tay để làm cho An Mật Nhi trở nên đẹp rực rỡ.

An Mật Nhi đứng dậy, rời khỏi gương đưa mắt nhìn mọi người, chưa kịp nói gì đã nghe bốn phía khen tới tấp:

"Đẹp quá!"

"Quá tuyệt vời!"

"Miễn chê luôn"

"Không thể tin được là cùng một người"

"Mật Nhi, em cắt tóc dài uổng thật đấy!".

"Em này, không ngờ em lại có thân hình đẹp như vầy".

"Em ra ngoài kia đi, đảm bảo không ai nhận ra em".

Cũng dễ hiểu cho hành động ngạc nhiên của mọi người, vì bình thường An Mật Nhi khá nam tính, ngày nào cũng diện áo rộng thùng thình với quần jean che hết những đường cong nữ tính, lại cắt tóc ngắn cá tính như một cậu nhóc, có ai ngờ được đâu cô cũng có vẻ đẹp hút hồn, mê hoặc như thế kia, chắc chắn sẽ làm cho nhiều anh chàng ngất ngây.

Trong lúc ba cô nàng kia đang hớn hở vì trình độ của mình thì người đàn ông duy nhất trong phòng vẫn thản nhiên, không nói câu gì, còn trừng trừng cô.

An Mật Nhi nhìn về phía cái người đang dùng đôi mắt hừng lửa trừng cô – Sammy, thướt tha quay người lại, phất bộ váy mô đen được thiết kế riêng cho cô, bước từng bước, cả người toát ra vẻ sang trọng quý phái.

Cô tới trước mặt Sammy, cố tình đắc ý hỏi:

"Anh thấy em thế nào?"

"Xấu quắc..."

Những người khác tròn mắt kinh ngạc, không tin Sammy lại nói như vậy. Anh ta nhìn đâu thế, Mật Nhi đẹp như vậy mà nói xấu, đảm bảo trăm phần trăm mắt gã này có vấn đề.


Nghe Sammy bình phẩm, An Mật Nhi không những không tức giận mà còn cong đôi môi mọng quyến rũ mỉm cười sung sướng.

Người đàn ông mang hai dòng máu Pháp – Trung, cao to nổi bật tuy không đẹp trai lắm, nhưng có lẽ đây là một trò đùa của Thượng đế, anh chàng bị gay, bí mật này cũng chỉ có một mình An Mật Nhi biết được vì cô là bạn thân của Sammy.

Thật ra mà nói Sammy có suy nghĩ của một cô gái đáng yêu, cũng biết ghen tuông, lòng dạ hẹp hòi, tật xấu nào của đàn bà con gái anh ta cũng có.

Nếu anh nói xinh đẹp, ngược lại tức là rất xấu, mà nếu có nói xấu nghĩa là rất xinh đẹp. Hơn nữa xem anh ta kìa, nhìn vẻ mặt ghen tức thế kia còn gì, chắc là thấy cô đẹp quá nên anh mới tức giận.

Cô nhìn ba chuyên gia mỉm cười:

"Cảm ơn cả ba chị nhiều lắm vì đã làm cho em trở nên xinh đẹp. Em rất hài lòng".

"Đừng khách sáo như vậy, chị rất thích được làm đẹp cho em".

"À này, lần sau có dịp gọi chị tới làm tóc nữa nhé".

"Dáng em làm người mẫu được đấy"

Ba cô nàng chuyên gia đều cảm thấy hài lòng và hưng phấn với "người mẫu" của mình. Riêng An Mật Nhi không thấy hứng thú mấy, bởi vì bất đắc dĩ nên mới phải giả làm bạn gái của Sammy, để đối phó với cha mẹ anh vừa trở về từ Pháp.

"Cám ơn các chị nhiều nhưng mà em rất tiếc khi phải nói rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em mời các chị".

Cô cầm lấy thắt lưng da mà các chị đưa cho mình.

Quay người lại, không để mắt gì tới vẻ mặt ghen tị của Sammy, cô ôm lấy cánh tay anh.

"Đi thôi, cưng". Không thể để cho ba chị ấy nghi ngờ, cô phải nhanh chóng kéo "chị gái thân thiết" này đi, kẻo anh mà ghen tức lên tiết lộ bản thân là gay liền.

Ra ngoài bãi đỗ xe, dọc đường, không hiểu Sammy ăn nhầm cái gì mà nói không ngừng.

"Cái thắt lưng của em trông thô quá".

Sự thật là rất tinh xảo.

"Con gái gì mà không có mông

Thực tế là vòng 3 rất tròn đẹp.


"Em mặc đồ chẳng đẹp chút nào"

Và sự thật là rất đẹp mắt.

Anh chê bai đủ thứ nhưng An Mật Nhi thờ ơ không quan tâm, coi như âm thanh của ruồi muỗi vo ve bên tai nhưng đúng là nghe nhiều quá cũng phát bực lên nên cô phải bắt anh im lặng.

"Anh có muốn em giúp anh nữa không thế?

"Tất nhiên là muốn rồi".

Ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét qua.

"Vậy thì im miệng lại".

Sammy lập tức ngoan ngoãn, còn cách nào nữa đâu, vì chính anh là người nhờ cô giúp. Nhưng anh vẫn phải thầm cảm ơn Mật Nhi, vì anh mà cô phá lệ biến mình thành một cô nàng nữ tính.

Nhưng mà tục ngữ nói quả không sai, "trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, miệng chó thì không thể phun ra ngà voi".

Im lặng mới có mấy phút, bệnh chanh chua lại phát tác:

"Anh thấy anh mặc vào đẹp hơn em gấp mấy lần". [Ặc...).

"Cháu chào bác trai, bác gái! Cháu là "An Thư Nhi", rất vui khi được gặp hai bác".

Cô gái khẽ cúi đầu, cử chỉ duyên dáng, nữ tính cùng với bộ váy màu xanh nước biển càng khiến cô có vẻ đẹp đặc biệt "phiêu dật thanh linh", vừa mới gặp mặt ít phút đã tỏ ra dáng vẻ của con nhà gio giáo.

Cô cười nụ cười xinh đẹp nhất có thể, nhìn hai vị phụ huynh bằng ánh mắt long lanh lấp lánh như tuyết ánh trăng. [Truyện này đọc convert chả hiểu gì, khó gấp mấy lần Học làm ông xã. Cúi đầu xin lỗi tác giả Mạc Nhan vì em có sử dụng văn của em nữa ạ].

Lấy tay khẽ vuốt vuốt tóc, miệng nói giọng truyền cảm, nụ cười có vẻ bẽn lẽn, đây chính là nhiệm vụ của An Mật Nhi – đóng giả cô bạn gái hoàn hảo của Sammy.

Ngồi đối diện với hai bậc phụ huynh, bác trai là người Pháp, khoảng chừng 60 tuổi, nhưng vẫn còn rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngọc bích mà anh chàng Sammy cũng được thừa hưởng. Bác gái là Hoa kiều, tuy không còn trẻ nữa nhưng nhìn là biết khi còn trẻ bà chính là một trong những người đẹp phương Đông.

Hai người đều chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp nhã nhặn ngồi bên cạnh con trai mình.


"Cháu là bạn gái... của Sammy". Bác trai hỏi.

"Dạ, đúng ạ. Cháu vẫn luôn trông chờ ngày được gặp hai bác, cuối cùng thì có cơ hội gặp rồi ạ".

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, trông có vẻ khá ngạc nhiên, im lặng mất một lúc rồi quay sang con trai hỏi:

"Các con quen nhau bao lâu rồi?"

"Thưa cha, năm năm rồi". Sammy mỉm cười trả lời bằng tiếng Pháp.

"Sao cha chưa bao giờ nghe con nói có bạn gái ở Đài Loan".

"Vì con sợ cha biết sẽ phản đối".

"Thằng ngốc này, cha mẹ đều rất ngạc nhiên. Sao có thể phản đối được chứ?"

"Do con không biết phải giải thích với cha mẹ như thế nào. Con thật sự không yêu Grey, cũng sẽ không lấy cô ấy, con muốn ở bên người con gái phương Đông này".

"Ai là Grey thế ạ?". An Mật Nhi ngước ánh mắt vô tội, buồn rầu hỏi.

Hai vị phụ huynh giật mình. Họ nói tiếng Pháp với nhau, cứ tưởng con bé không hiểu, lúng túng hỏi:

"An tiểu thư cũng biết nói tiếng Pháp à?".

Cô lắc đầu.

"Dạ không. Cháu chỉ biết mấy câu đơn giản mà Sammy đã dạy cháu". Nói đến tên bạn trai, nghe thật ngọt ngào.

"Thì ra là thế.". Hai ông bà nhẹ nhàng thở hắt ra.

"Grey là bạn hàng xóm từ nhỏ của anh". Sammy nhìn cô dịu dàng giải thích.

"Lớn lên từ nhỏ. Vậy phải gọi là bạn thanh mai trúc mã của anh rồi. Em nghe nói cùng lớn lên bên nhau, rất dễ phát sinh tình yêu...".An Mật Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt cực nghiêm túc, trêu chọc anh chàng bạn trai.

"Anh chỉ coi Grey là em gái". Sammy nhấn mạnh.

"Đúng không đó?". Cô khẽ nhăn mặt như không vừa ý.

"Đúng đúng đúng, Grey chỉ là hàng xóm thôi". Mẹ của Sammy nói ngang trong khi chồng bà sau khi nghe bà dịch lại cũng gật đầu nói vài câu tiếng Pháp.

"Cha anh nói gì vậy?"

"Cha anh nói, Grey không xinh đẹp bằng em".


An Mật Nhi nghe xong, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Cháu cảm ơn bác".

"Nói thật, hai bác còn tưởng Sammy không thể quen bạn gái nên rất lo lắng. Hai bác còn sợ nó quen phải những cô gái không tốt". Mẹ Sammy nói.

"Cha mẹ đừng lo lắng, bạn gái con là cô gái ngoan ngoãn. Cha mẹ soi mói quá sẽ làm cô ấy sợ".

"Sammy". Mẹ anh liếc mắt một cái.

Cô gái khả ái ngồi bên cạnh anh liền nép vào, khều cù chỏ, mắng nhẹ:

"Đừng có nói bậy, bác trai, bác gái rất thương anh nên mới nói như thế".

"Ừ, là anh sai". Trán khẽ nhăn lại, đôi mắt yêu thương nhìn cô tình sâu như biển, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm, dường như anh nói với cô bằng tình yêu.

Hai người lại còn liếc mắc đưa tình khiến hai vị phụ huynh rất mừng.

Cả hai vợ chồng từ nước Pháp xa xôi trở về chỉ để truy bắt con trai năm nay đã 29 tuổi của họ, năm năm trước đến Đài Loan làm nhà thiết kế áo cưới chuyên nghiệp, sau đó thì quyết định ở lại Đài Loan, không chịu về Pháp..

Hai ông bà vẫn thường thúc giục anh về nước để tổ chức đám cưới cho anh, nhưng anh lại nhất quyết không chịu về, nói rằng muốn ở Đài Loan cùng bạn bè mở Tiệm áo cưới.

Sau một thời gian dài thúc ép không thành, hai vợ chồng đành phải thân chinh đi tìm.

Thực ra là hai ông bà dự định sẽ bắt anh về Pháp kết hôn với Grey nhưng không đoán ra được rằng, anh đã có bạn gái ở Đài Loan.

Cũng không hẳn cứ phải là Grey mới được, vì trước kia thấy anh không có bạn gái, trong khi Grey lại có tình cảm với anh, nên hai người đều đặt kỳ vọng lên Grey.

Không ngờ khi tới Đài Loan, con trai lại cho hai ông bà bất ngờ lớn như vậy. Đúng là cha nào con nấy, đều yêu người con gái phương Đông, thảo nào nhất quyết không chịu về Pháp, lí do chính là vì không thể xa người yêu.

Từ đầu đến cuối, An Mật Nhi đều cẩn thận giữ hình tượng thục nữ dịu dàng, bỏ dáng vẻ nam tính thường ngày, đầu đội tóc giả hóa thân thành một người con gái xinh đẹp, lễ phép. Nói chuyện thì nhỏ nhẹ, che miệng cười duyên ra dáng con nhà có học, làm cho cha mẹ anh càng nhìn càng thích, nghĩ bụng thằng con mình tinh mắt.

Theo phán đoán, chắc chắn hai vị phụ huynh sẽ không bắt buộc Sammy phải trở về Pháp nữa, cô trong thân phận bạn gái đã tới lúc nên rút lui.

Thoắt cái hai tiếng cho bữa cơm cũng trôi qua, cô ngó nghiêng, tìm lý do để trốn đi.

"Thật là ngại, thưa bác trai, bác gái, trời sắp tối rồi, con còn có việc, xin phép hai bác". Cô ngượng nghịu nói trong khi Sammy cũng phối hợp ăn ý, tiếp lời cô.

"Thư Nhi và bạn bè của cô ấy phải đến viện dưỡng lão làm từ thiện".

Anh nói lí do cô về trước bằng tiếng Pháp với cha mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui