“Đừng hỏi con vấn đề thâm ảo trên trời này. Còn có, con không muốn thấy anh
ta.” Em chỉ vào anh xã nãy giờ vẫn cau mày. Đau ở đâu em không rõ ràng
lắm, nhưng nhìn thấy anh, lòng em liền đặc biệt đau.
Nhất thời mọi người im lặng, thanh âm cách vách liền trở nên rõ ràng.
“Không phải con không phân biệt được trái phải sao?” Tiếng con trai hổn hển.
“Mày còn phân không rõ phanh cùng chân côn! Ai cho mày lái xe ra?” Tiếng một người trung niên hổn hển.
“Ba mẹ mua xe cho con không phải để cho con lái?” Đúng lí hợp tình.
“….” Nhất thời phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Em quay đầu nhìn tên con trai băng đầu, oa ô, tiểu mĩ nam!
“Đằng ấy là vị thành niên đi?” Em nâng cằm, thật khinh bỉ nhìn. Vị thành niên lái xe, là trái pháp luật.
“Cô mới vị thành niên, cả nhà cô cũng không trưởng thành!” Tiểu mĩ nam còn dễ phát giận hơn em.
“Miệng đầy phun phẩn! Trước khi ra cửa quên đánh răng à?” Đồ trẻ con, dám đấu với em?
“Cô cô, con gái sao có thể nói như vậy?” Tiểu tử kia nổi giận.
“Đằng ấy mới là con gái, cả nhà đằng ấy mới là con gái!” Em học theo! Đều do
người này, làm cho Tiểu Bạch của em biến thành độc nhãn long.
“Tốt lắm, tốt lắm, đừng cãi nhau~”
“Các con đều bị thương, nghỉ ngơi cho tốt!”
“Đừng nháo đừng nháo~”
Chúng em bị tiền bối nhắc nhở. Em quay đầu lại, anh xã đã không thấy đâu…
Dù sao em cũng không bị nặng, bố mẹ chồng đã lớn tuổi, được ba ba mẹ mẹ
khuyên trở về. Người hai nhà sợ em cùng tiểu mĩ nam kia lại cãi nhau,
liền để hai người tách ra, anh ta chuyển đi. Một mình em ở lại gian
phòng đôi, vô vùng tịch mịch.
Ba ba mẹ mẹ còn không biết tột cùng vì sao em lại cãi nhau với anh xã, liên tục nói:
“Vợ chồng sàng đầu sảo giá sàng vị hòa, vợ chồng không có hờn dỗi một đêm….” Vân vân
[ vợ chồng trước khi đi ngủ cãi nhau nhưng khi lên giường rồi sẽ làm hòa]
“Con không cãi nhau với anh ấy, con chính là nhớ mọi người.” Em nói xong
liền úp cái chăn đầy mùi thuốc sát trùng lên mặt, khônng muốn nghe ba mẹ lải nhải.
“Ôi tiểu tổ tông, vết thương của con ở trên đầu!” Mẹ mẹ đúng lúc xốc lên chăn. Em còn đang thắc mắc đâu, vì sao trán em cứ đau.
“Con… mặt mày con có hốc hác không?” Con vuốt băng gạc trên trán, sợ tới mức
môi bắt đầu run run. Vốn đã bị anh xã đuổi về nhà mẹ đẻ, nếu mặt mày còn hốc hác, em còn không lăn lộn? Ngay cả cơ hội kết hôn lần hai cũng
không có?
“Không có, cho dù là cấy da, chúng ta cũng phải làm mặt của Bảo Bối nhi trống trơn láng mịn.” Mẹ mẹ ôm em vào lòng an ủi.
“Đó không phải là lấy da ở mông con cấy lên mặt?” Em nhớ rõ trước kia đọc
sách có nhắc đến. Này thì quá ngượng ngùng a, trên trán có da ở mông
[~.~]
“Trong đầu con là cái gì vậy?” Mẹ mẹ dở khóc dở cười.
“Óc ạ!” Thật là !
Ngày ngày nằm viện thật nhàm chán. Mỗi ngày anh xã đều đến một lần, em không nói chuyện với anh, anh liền lẳng lặng ngồi ở một chỗ, ngồi được một
lúc bổ táo cho em rồi đi.
Em bắt đầu chán ghét ăn táo, nhưng mà
em càng chán ghét tiểu mĩ nam mặt kiêu ngạo đầu băng trắng giống em, y
hệt Ninja Nhật Bản nghêng ngang đi vào.
“Em ăn táo sao?” Em cảm
thấy nếu là táo anh xã gọt, tuyệt đối không thể lãng phí, cho dù là cho
chó ăn. Kết quả, em không ngờ, tiểu mĩ nam không chút nào xem mình là
người ngoài, thật sự cầm lấy miếng táo được cắt xinh đẹp ăn rôm rốp rôm
rốp.
Anh ta ăn mấy miếng rồi mới phát hiện em vẫn lăng lăng nhìn.
“Ách… Em cũng muốn ăn sao? Nếu không, tôi chia cho em một nửa?” Tiểu mĩ nam
tâm còn thiện lương. Đáng tiếc, em không ăn đồ cho chó.
“Anh ăn anh ăn, tôi còn có rất nhiều.” Em lắc đầu.
Kết quả, tiểu mĩ nam hùng hổ chén sạch số táo em định cho chó. Anh ta ăn
xong táo còn vô cùng nhiệt tình bóc cam cho em, chúng em mỗi người phân
một nửa ăn. Durex đặc biệt thích ăn cam, lúc em ở nhà mỗi lần ăm cam đều là nó một nửa em một nửa. Hơn nữa, nếu cam chua, nó còn có thể y đặc
tiểu mĩ nam nhăn mặt nhíu mày.
“Anh rất giống với một ‘người’ tôi biết.” Em cảm thán nói ra.
“Thật không? Em là người đầu tiên nói tôi giống người khác? Cũng đẹp trai như tôi sao?” Tiểu mĩ nam còn rất biết tự kỉ.
“Vâng, không sai…” Durex, tao tìm cho mày một người anh em đây.
“Thật sự sao? Có cơ hội em dẫn tôi đi làm quen!” Tiểu mĩ nam thật kích động.
“Được, chờ tôi khỏe lên, chúng ta cùng đi tìm. Nhưng mà ‘nó’ rất thích đồ ăn
vặt. Anh nhớ phải mua quà cho nó.” Em đang tưởng tượng về lúc huynh đệ
bọn họ gặp nhau.
“Không thành vấn đề!”
Em cùng tiểu mĩ nam hàn huyên nửa ngày, mới biết được hóa ra tiểu mĩ nam không phải tiểu mĩ nam, là lão mĩ nam. Bởi vì, anh ta còn lớn hơn em một tháng, thật là
nhìn không ra đến.
Tiểu Bạch nhà em cùng Giọt máu nhà anh ta là
cùng một loại, chỉ có màu sắc không giống. Tiểu mĩ nam nói đều là người
một nhà, có hôn nhau một cái cũng không việc gì.
“Đúng vậy, mặc
dù hôn nhau rất kích động.” Em cũng tiêu tan, lão mĩ nam cũng không tệ
lắm. À, đã quên, tên anh là Trịnh Thái, họ Trịnh tên Thái.
Ngày
hôm sau lúc anh xã đến, em đang cùng Trịnh Thái tán gẫu trường học cũ
đâu. Thế giới nhỏ như vậy, hai người trò chuyện trò chuyện mới phát hiện thì ra là học cùng một trường trung học!
Sắc mặt anh xã không tốt lắm, vẫn ngồi chỗ cũ không rên một tiếng gọt táo cho em, gọt táo xong anh đưa cho em xong bước đi.
“Đó là anh trai em?” Trịnh Thái trông mong nhìn quả táo trong tay em. Em thấy anh ta đáng thương, liền chia cho một nửa.
“Đó là chồng trước của em.” Một câu của em làm cho anh ta mới ăn được nửa miếng táo đã phụt ra.
“Anh thật ghê tởm…”Em lấy khăn giấy đưa cho anh ta.
“Anh còn nghĩ em chưa kết hôn, kết quả em còn li hôn rồi!” Anh ta thực khiếp sợ nói.
“Em còn chưa li hôn đâu! Nhưng mà em không biết có nên li hôn với anh ấy
hay không.” Em như đổ đậu đem chuyện của em với anh xã nói cho Trịnh
Thái.
“Canxi Oxit (1), không ngờ anh ta bắt nạt em như vậy!” Trịnh Thái bênh vực kẻ yếu.
Hôm sau anh xã tới đây, em đang cùng Trịnh Thái nói chuyện phiếm, lúc này
đang nói về salon tóc của A Kiện, thì ra anh ta cũng VIP ở nơi đó. Trách không được em nhìn kiểu tóc của anh ta lại thuận mắt như vậy.
Sắc mặt anh xã vẫn không tốt lắm, anh như người vô hình ngồi trên ghế gọt
táo cho em. Ánh mắt Trịnh Thái nhìn anh rõ ràng mang theo khinh bỉ. Ba
ba Trịnh Thái bởi vì có người thứ ba mới cùng mẹ mẹ anh ta ly hôn, cho
nên anh ta vô cùng chán ghét đàn ông không chung thủy với hôn nhân.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Anh xã đưa táo cho em, lại đi rồi.
“Em cảm thấy anh ấy thật đáng thương…” Em cảm thấy hình như em rất lạnh nhạt với anh.
“Quá nhân từ với quân địch chính là tàn nhẫn với chính mình.” Trịnh Thái đã thành quân sư quạt mo của em.
Chờ em cùng Trịnh Thái ra viện, Trịnh Thái đã làm quen hết với người nhà
em. Ngày hôm sau, Trịnh Thái liền gọi điện thoại cho em nói muốn gặp
người bạn em nói rất giống anh ta. Em nói cho anh ta địa chỉ một công
viên gần nhà, sau đó ôm Durex đi qua.
Lúc ra khỏi cửa thế nhưng nhìn thấy anh xã lái xe tới.
“Miệng vết thương của em mới lành, không cần chạy loạn.” Anh xã xuống xe, đi
xuống kéo mũ len của em xuống, hoàn toàn che khuất trán em.
“Vâng, em vừa hẹn với bạn, lập tức trở về.” Em nhìn anh xã, , muốn hỏi chuyện
đứa nhỏ thế nào, người đàn bà kia ở trong phòng ngủ của em sao? Nhưng
lại không biết mở miệng thế nào.
“Vậy em đi đi, anh chờ em ở nhà.” Anh xã sờ sờ mặt em, nhìn theo em rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...