Dường như chỉ trong chớp mắt, sắc trời đã đen kịt lại
Gió đêm thổi bay những chiếc lá đã khô héo, tạo ra những tiếng lào xào. Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu, rõ ràng là tròn vành vạnh như chậu bạc hỉ khánh, nhìn rất lạnh lẽo, không mang một chút bụi trần. Mùa này, cảnh vật thật là thê lương. Hơn nữa, lại càng đúng với một kẻ không nhà để về như tôi.
Thở dài.
Dồn trọng lượng cơ thể lên một bên chân.
Đứng ngủ trên cành cây quả nhiên kém xa nằm trong cái tổ thoải mái, thật sự thì tôi vẫn chưa thể trở thành vẹt chân chính được. Quả thật tôi cũng không rõ, bây giờ tôi rốt cuộc là cái gì? Tôi không có cơ thể người nhưng lại có kí ức khi làm người. Tôi có thân chim, nhưng lại không biết phải làm chim như thế nào.
Tôi sợ rằng mình vĩnh viễn không có được cái gọi là bản năng cảnh giác. Nếu trong đầu tôi có chút ý niệm về cảnh giác, một màn xấu hổ ngày hôm nay cũng không xảy ra.
Tiếp tục thở dài một hơi.
Đứng trên cành cây, bụng đói meo, run rẩy trong gió lạnh nửa đêm, tôi ít nhiều cũng tỉnh táo hơn. Kì thật ngẫm kĩ thì An Triết chẳng có lỗi gì, hắn là một người đàn ông trưởng thành, điều kiện không tồi, bên cạnh sao có thể thiếu các bóng hồng theo đuổi. Tần Khải Vy cũng coi như một đối tượng kết giao không tồi, xinh đẹp, độc lập, thông minh, biết mình, cũng biết dũng cảm đi tranh thủ tình cảm.
Tôi tức giận vì cái gì đây?
Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi móng vuốt màu đen của mình, trong lòng vô cùng khổ sở, vội vàng chuyển tầm mắt đi.
Có phải là trong mắt tôi, tôi và họ bình đẳng, nhưng trong mắt họ, tôi chỉ là một con vẹt…
Có lẽ điều này làm tôi khó chấp nhận nhất.
Nếu tôi cũng là một con người….
Đúng vậy, nếu tôi là người………
Một cơn gió lạnh cuốn lá rơi “vù vù” thổi đến, tôi không kìm được, run rẩy.
Lạnh quá. Đã nửa đêm rồi sao?
Tôi buông lỏng người tựa vào cành cây, muốn tìm một tư thế thoải mái. Aizz, cuộc sống bụi đời thật sự chẳng dễ dàng gì. Động vật khó làm quá cơ. Nghĩ tới một cô gái trẻ trung xinh đẹp đương xuân như tôi giờ lại chìm nổi trong thân chim vật vờ trên cây, kinh nghiệm này thật là trớ trêu, hơn nữa chủ nhân danh chính ngôn thuận không có nhà, người chủ nhân gửi nuôi thì tôi đắc tội, xung quanh lại chẳng có rừng rậm nhiệt đới gì để tôi về với thiên nhiên, e rằng trong cái tiểu khu này, nơi tôi có thể đi cũng chỉ có thảo cầm viên với gánh xiếc.
Thì ra thế giới rộng lớn lại chẳng có chốn cho tôi dung thân.
Than thở n lần, buồn càng thêm buồn.
Đường dành cho người đi bộ hình như vừa có ánh sáng lướt qua, lông trên người tôi lập tức dựng đứng cả lên. Hình như có ai đang kêu gào cái gì đấy, cẩn thận lắng nghe, lại không thấy động tĩnh gì. Là tôi xuất hiện ảo giác à?
Ánh sáng lại vút qua, có người thật.
Tôi còn chưa kịp trốn lên cành cao, ánh sáng chói mắt đã chiếu đến, làm tôi nhất thời không thể mở mắt, trong lòng ngập tràn sợ hãi, nếu bị người ta bắt đi, chỉ sợ sẽ không thể gặp được An Triết.
“Xuống, đi về nhà.” Bên tai truyền tới giọng nói vô cùng quen thuộc.
Thật là hắn?? Tôi sững sờ, ngẩn người nhìn bóng dáng mơ hồ trong màn đêm, hắn đi tìm tôi thật ư?
“Về nhà” An Triết lặp lại mệnh lệnh một lần nữa, giọng nói của hắn toát lên sự dịu dàng mà có lẽ chính hắn cũng không để ý.
Tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Cái gọi là thân bất do kỉ chính là nói về tình cảnh của tôi, trước khi tôi kịp nghĩ, thì thân thể đã động, đôi cánh của tôi run rẩy, lao vào lòng An Triết. Ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái mà tôi vốn rất quen thuộc trên người hắn, nước mắt tôi lại chảy xuống.
Mới đầu hắn không cử động, để tôi ngang nhiên nắm vạt áo hắn mà rầu rĩ khóc lóc, sau đó, cánh tay mới chậm rãi vòng lại, ôm tôi thật chặt. Tôi nghe tiếng thở dài của hắn bên tai.
Hắn cũng không nói gì, cứ vậy ôm tôi, để tôi làm càn. Trong kí ức của tôi, tôi chưa từng khóc to như vậy, lần tôi bị đánh đau nhất là lúc theo bạn hàng xóm chơi trò gia đình, lấy sách vở của bố tôi ra nhóm bếp, sau khi bố trở về tôi bị lôi ra ghế đánh cho nhừ đòn. Khi đó tôi cũng chỉ to mồm tượng trưng để thỏa mãn máu đòn của bố, đồng thời ý bảo mẹ mau đến cứu giá, nước mắt không đổ một giọt.
Hiện tại… aizzz, biến thành loài khác, quả nhiên tính cách cũng chịu ảnh hưởng.
Hôm nay, cuối cùng tôi đã phát hiện ra: Khóc quả nhiên rất tổn thương nguyên khí, bởi vì chưa về đến nhà, tôi đã mệt đến nỗi ngủ gục trong tay hắn.
Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, An Triết cũng vậy, bởi vì giọng nói hắn lúc bắt điện thoại lơ mơ không rõ, mang vẻ buồn ngủ: “Xin chào, tôi là An Triết”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười sang sảng của một người đàn ông: “Còn ngủ à? Đã bảo hôm nay đánh golf, muốn đổi ý hử?”
An Triết ngáp dài: “Hôm nay không đi, hôm khác tôi mời cậu đi”
Người đàn ông trong điện thoại hỏi giỡn hắn: “Tiểu tử cậu mà cũng ngủ nướng cơ á? Tối qua chơi gì hả?”
An Triết cũng cười: “Đừng có nghĩ bậy, tối hôm qua con chim nhà tôi bỏ đi, tôi tìm đến nửa đêm, bây giờ đương nhiên là phải ngủ bù”
Người đàn ông kia cười ha ha: “Tiểu tử cậu mà nuôi thú cưng à? Sao tôi cảm thấy từ khi có con chim đó, cậu như trai đã có vợ, không lêu lổng với bọn tôi, lại còn đi siêu thị mua đồ ăn. Nó lại còn bỏ đi sao? Chả lẽ nó là yêu tinh?”
An Triết cũng cười: “Nó thật sự là yêu tinh đấy. Lúc nào sẽ cho gặp mặt”
Người đàn ông lại cười.
Giọng nói đó sao rõ ràng vậy được? Tôi hoang mang quay lại, không ngờ thấy lại thấy gương mặt được phóng đại của An Triết, tôi sợ hãi nhảy dựng: sao hắn lại nằm ở chỗ tôi ngủ được?
An Triết vòng tay lại, kéo tôi vào trong lòng rồi lại nhắm mắt. Nhìn dáng vẻ của hắn vẫn chưa tỉnh ngủ. Tôi cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, mền màu xanh đậm, gối đầu xanh đậm, không phải là… phòng ngủ của hắn?
Bởi vì kinh ngạc quá mức, thân thể nhỏ bé của tôi run run, bàn tay An Triết đặt sau lưng tôi nhẹ nhàng vỗ về, dường như ý bảo tôi đừng làm loạn.
Không dám nhúc nhích lung tung, nhưng đầu óc lại nhanh chóng vận hành, phòng ngủ của hắn bình thường không người lui tới, ngay cả dì Trần làm vệ sinh cũng không được vào, tôi đương nhiên cũng không thể. Cho nên cái giỏ tôi ngủ luôn luôn được đặt cố định cái tủ thấp bên ngoài phòng ngủ của hắn. Cho tới giờ, tôi đều chắc mẩm hắn là người ưa sạch.
Người sạch sẽ có cho thú cưng lên giường đi ngủ không? Đầu óc hắn có phải đã bị tôi làm hư không? Hoặc là, sau khi trở về tối hôm qua, móng vuốt của tôi quắp vào áo hắn không buông? Cho nên hắn cũng thả tôi lên giường?
Không phải, bởi vì trên người hắn đang mặc áo ngủ xanh đậm.
Hoang mang.
Chẳng lẽ hắn điên rồi?
Hoặc, hôm qua ôm tôi về, trong lúc nhất thời xúc động, kí ức lúc nhỏ ôm chặt con gấu đồ chơi đi ngủ, cho nên ôn lại mộng đẹp ấu thơ, coi tôi như con gấu đồ chơi ngày nào?
Tôi thầm thở dài trong lòng, lí do dở hơi. Tóm lại, người đàn ông này bắt đầu trở nên kì quái.
Tiếng điện thoại lại vang lên.
An Triết than một tiếng, nhắm mắt quờ điện thoại đặt bên tai: “Tôi là An Triết”
Lần này là giọng phụ nữ: “An Triết? Là tôi. Con chim của anh đã thấy chưa?”
Thì ra là Tần Khải Vy. Tôi nín thở, quay đầu đi.
“Ừ, thấy rồi” An Triết nhắm mắt, giọng nói rất bình thản.
“Vậy là tốt rồi” Tần Khải Vy nói rất khoa trương: “Nếu bị người ta bắt mất sẽ rất khó tìm”
An Triết “ừ” một tiếng, không nói gì thêm
“À, tôi đặc biệt thông báo cho anh biết, giáo sư Lý đã tới, hiện đang ở khách sạn Threadneedle”
Mắt An Triết mở to: “khách sạn Threadneedle? Cảm ơn cô”
Tần Khải Vy chưa từ bỏ ý định: “Hôm nay là ngày nghỉ, tôi tính đi gặp ông ấy, anh muốn đi cùng không?”
An Triết do dự một chút: “Được. Cùng đi”
Tôi cúi đầu, trong lòng lại có cảm giác không thoải mái.
Aizz, xem ra tôi cũng không có tiền đồ, đã nói với mình sẽ không hề can thiệp cuộc sống cá nhân của An Triết, mới đó mà đã phát hiện chẳng dễ dàng gì. Tôi cảm giác mình như một con vịt con ngu ngốc mới chui khỏi vỏ, coi người đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ, sau đó không chút đạo lý chiếm hữu bà mẹ mà mình đã nhận định.
Tác phong này chẳng phải tôi luôn khinh thường sao?
Tôi sao lại thế?
Chẳng lẽ là vì biến thành chim, tính cách cũng trở nên yếu ớt hơn?
Đầu An Triết cúi xuống, cụng nhẹ vào đầu tôi: “Không vui à, tao đưa mày ra ngoài chơi”
Đi ra ngoài chơi? Tôi vểnh tai nghe hắn nói, không phải là đang trêu tôi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...