Đêm đó sau khi Lôi Lạc đưa bọn tôi về, tôi và An Tâm đều mất ngủ.
An Tâm nằm im lìm trong bóng tối không nhúc nhích, chỉ có hai tròng mắt to lặng lẽ nhấp nháy. Không biết cô ấy đang nghĩ gì. Cảm giác này không giống như bi thương, nghĩ lại thì giống như đang lặng lẽ hồi tưởng lại điều gì đó.
Kỳ thật bình thường cô ấy là người rất trong sáng, mọi suy nghĩ cảm tình đều hiện hết lên mặt, có điều hôm nay lại có chút không giống. Dường như cô biến thành một người khác, rất thâm trầm, khiến tôi một chút cũng nhìn không thấu.
Điều này khiến tôi không thoải mái chút nào.
Cô đột nhiên đưa tay đẩy ra một cái. "Em đó, có thôi đi không, lăn qua lăn lại đã đời rồi, cọ cọ chút nữa không phải rụng hết lông đi sao?"
Nghe cô nói chuyện, thần kinh tôi bỗng nhiên cảm giác nhẹ nhõm lại nhiều. Có điều tôi vẫn rất không khách khí đem tay cô ấy đẩy trở về: "Lông cọ cọ chút liền rụng sạch? Cô coi tôi là chổi lông gà chắc?"
Tay cô ấy cùng móng vuốt của tôi ở trong chăn ấn qua đẩy lại, như trẻ con đùa giỡn với nhau, khiến tôi vui vẻ suýt cười ra tiếng. Cô ấy đột nhiên mạnh mẽ đem tôi kéo vào lòng.
Đang muốn đẩy cô ra, lại nghe tiếng cô ta thở dài thật sâu bên tai tôi.
Tôi không nhúc nhích, cô ấy cũng thế. Trên người cô có một mùi thơm dịu dàng tươi mát.
Tôi bèn để cô ấy tùy ý ôm ấp, cơn buồn ngủ bất tri bất giác liền ập tới, mí mắt cũng trở nên nặng trĩu. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ hồ nghe tiếng An Tâm tự hỏi chính mình: "Phải làm sao... mới có thể... quên đi?"
Cao trào mua sắm trước dịp Noel lại đúng hẹn kéo tới. An Tâm cùng hai cô gái ở cửa hàng ngày nào cũng bận bận bịu bịu, có khi cả giờ ăn cơm cũng không có.
Có điều, tôi lại thấy bận rộn như vậy đối với An Tâm mà nói bất quá cũng là tốt nhất. Một mặt là kiếm được nhiều tiền, cô ấy tự nhiên sẽ vui vẻ hơn một chút, mà quan trọng hơn đương nhiên là khiến nàng không có thời gian đến chỗ ăn chơi kia (DG: ý nói quán bar của Lôi Lạc) tự chuốc phiền não.
Khoảng thời gian này, không ngờ lại gặp Tần Khải Vi. Cô ta cùng một cô gái khác đi dạo phố, bước vào cửa rồi mới phát hiện ra bọn tôi, liền lập tức kéo cô gái kia bỏ ra ngoài. Cô gái nọ đại khái là không biết chuyện, cho nên trên mặt hiện rõ vẻ luyến tiếc, bị lôi đi mà hai mắt vẫn nhìn chằm chằm bảng giảm giá.
Khúc nhạc đệm nhỏ này lại khiến An Tâm bận tâm rất nhiều, vì cô nhớ rõ ràng đã gặp qua Tần Khải Vi ở nhà An Triết, nhưng thái độ của cô ta lần nào cũng khó hiểu như vậy, cũng đủ khơi dậy lòng hiếu kỳ của An Tâm rồi. Cô không dám tự mình đi hỏi An Triết, không còn cách nào khác đành đi đường vòng chuyển qua nghe ngóng ở chỗ tôi.
Tôi là con chim nhiều chuyện như vậy chắc? Đương nhiên không thèm để ý cô nàng.
Sau cùng, An Tâm đành chỉ vào trán tôi tâm can thổn thức mà nói: "Đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà mà. Giữ tới giữ lui gì trái tim em cũng đi mất rồi."
Sắp đến Noel và năm mới, thành phố vốn ảm đạm cũng thêm được chút không khí lễ lạc. Đâu đâu cũng thấy mọi người túi lớn túi nhỏ mặt mày vui vẻ, giống như sẵn sàng vung tiền mua bao nhiêu thứ đồ linh tinh không cần thiết.
Trong lúc An Tâm ôm tôi trên đường dành cho người đi bộ, tôi nhìn thấy nhiều cửa hàng trên cửa sổ và trước cửa chính đều có ông già Noel và cây Noel xanh xanh đỏ đỏ. Trên cây thông của một tiệm bánh ngọt nọ có một ông già Noel nhỏ xíu cười ha ha, giống hệt ông già Noel nhà tôi.
Nhớ năm đó tôi kéo Thụy Gia đi mua cho bằng được. Tất nhiên là anh trả tiền, cho nên lúc mua anh ấy chẳng tình nguyện chút nào, còn nói mấy cái lễ Tây phương kiểu này hồi ở bên Anh anh ấy đã xem đến nhàm. Lúc đó hình như anh làm thêm cho một công ty nào đó, mỗi bận đến Noel công việc đều tăng gấp mấy lần. Bởi vậy hễ nhắc tới Noel là anh ấy theo phản xạ có điều kiện tự động thấy thắt lưng đau nhức.
Thế nhưng đem về nhà chưng rồi, mới nghe anh nói một câu: "Em thật biết nhìn hàng!" Thụy Gia bỗng nhiên vui vẻ đến mặt nở hoa. Thật là một gã ngốc mà.
Bỗng nghe một tiếng "ding dong" giòn vang, tôi giật mình mới biết An Tâm đã mang tôi vào một tiệm ăn, chính là tiệm cơm tây ở hẻm sau Lưu Vân Hiên. Quán này do một đôi vợ chồng tóc vàng mắt xanh mở, đồ ăn các thứ rất ngon, mà quan trọng nhất là bà chủ mỗi lần thấy tôi đến đều tròn xoe mắt nhìn tôi cười, khiến tôi thấy dễ chịu vô cùng.
Bà chủ dẫn bọn tôi đến chỗ ngồi, liền như mọi lần nhìn tôi cười duyên rồi ôm một cái, xong lại nói với An Tâm có một phần bánh ngọt hạnh nhân (DG: Hazelnut) là dành riêng cho tôi. Chờ tôi vùi đầu tận hưởng món bánh bà tặng, bà mới quyến luyến rời đi tiếp những khách hàng khác.
Ngon, quả thực là rất ngon. Hơn nữa nghĩ đến việc khỏi trả tiền, càng thấy nó ngon hơn gấp bội.
Thấp thoáng thấy một bóng người mặc đồ xám ngồi xuống ghế đối diện, tôi chưa kịp ngóc đầu lên nhìn đã nghe An Tâm nói: "Lần nào mời em ăn cơm anh cũng đến muộn thế là sao? Đã vậy còn đến tay không nữa chứ, đi công tác về mà không có quà cáp gì sao?
Tim tôi đập binh một tiếng, nín luôn cả thở.
Tôi không tự chủ được ngẩng đầu lên, quả nhiên là anh. Hình như anh gầy đi, nét mặt mang theo một tia ủ rũ khó thể che giấu. Tôi né tránh ánh mắt của anh, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tôi cảm giác được ánh mắt của anh nhìn tôi không dứt, có điều tôi bỗng nhiên cảm thấy mình muốn ngẩng đầu lên cũng không nổi. Cả chân cũng hơi muốn nhũn ra rồi. An Tâm này sao không nói cho tôi biết hôm nay ra ngoài là có hẹn với anh ấy chứ!
"Cửa hàng thế nào?" Giọng An Triết vẫn trầm ổn như trước, từng tiếng rót vào tai tôi lại có cảm giác như bị thứ gì đó đập vào.
"Tốt lắm." An Tâm hí hửng đáp lời. "Tính tới hôm qua, doanh thu đã nhiều hơn 10% so với năm ngoái."
"Cũng không tệ". An Triết khen một câu, nhưng nghe ra chả có chút ý nghiêm túc khen ngợi nào, càng giống trả lời chiếu lệ hơn.
An Tâm cũng nghe ra điểm này, liền bĩu môi nói vẻ không vui. "Phải thôi, phải thôi, anh đương nhiên không đặt chút thành tựu đó vào trong mắt rồi".
An Triết vội nghiêm túc trả lời: "Anh không phải có ý đó mà."
An Tâm cười cười, xong không chút khách khí vươn tay ra: "Đưa em nào."
An Triết hơi sửng sốt: "Đưa gì cơ?"
An Tâm liền nhướng mày: "Quà đó! Đừng nói anh thật sự quên mất rồi chứ?"
Hiểu ra sự tình, An Triết hơi do dự một chút rồi nói: "Em tự đến chỗ anh mà lấy vậy."
Tim tôi lại đập binh một tiếng. Bảo An Tâm đến lấy tức là phải mang tôi theo cùng, anh ấy... là có ý này chăng?
Tôi lấm la lấm lấm lét ngẩng đầu liếc một cái, thấy anh đang chuyên tâm cắt bít-tết, ngón tay thon dài mạnh mẽ cùng động tác cắt thịt bò kia giống y những hình ảnh tôi còn lưu trong ký ức của mình.
Ánh nắng ngày đông mỏng manh xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lặng lẽ chiếu lên người bọn tôi. Con dao bạc trong tay anh phản xạ chút ánh sáng yếu ớt, tưởng chừng như cả bàn tay anh tỏa ra một quầng sáng dịu dàng. Phòng ăn nhỏ, tiếng người nói năng loạn xạ cùng tiếng nhạc chầm chậm trộn chung cùng một chỗ khiến tôi mơ mơ màng màng nảy sinh ảo giác, dường như thời gian chảy ngược lại, trở về những ngày bình lặng xưa kia, lúc còn chưa phát sinh bao rối rắm...
Sau khi cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ, anh cẩn thận dùng nĩa xúc vào đĩa của tôi. Động tác của anh vô cùng tự nhiên, chẳng khác chút xíu nào so với ấn tượng của tôi những lần anh chăm chút cho tôi dạo nọ.
Chứng kiến cảnh này, trong mắt An Tâm cũng ánh lên một tia nhìn khác lạ.
Bỗng nhiên chuông điện thoại An Triết reo lên, tôi liền nghe thấy anh dùng giọng lạnh băng trả lời: "Xin chào, tôi là An Triết."
An Triết, An Triết.
... An Triết ngồi trong xe nói: "Mỗi lần đàm phán thành công một thương vụ tao luôn rất hưng phấn, nhưng đáng tiếc là không có ai để chia sẻ, tới bây giờ cũng vẫn không người sẻ chia. Phan Phan, mày rất là vinh dự nhé, mày là người đầu tiên đấy”
... An Triết nghi ngờ lật qua lật lại gói gia vị lẩu hỏi tôi: “Loại này ăn ngon không?”
... An Triết đứng dưới gốc cây, tay cầm đèn pin giọng lạnh băng nói: "Xuống, đi về nhà."
... An Triết cầm micro, cũng lắc đầu lắc cổ giống tôi mà hát: "... Yêu em ... yêu đôi mắt động lòng người..."
... An Triết đêm hôm khuya khoắt ngồi trong xe ôm tôi, ánh mắt mê ly mà nói: "Bé cưng, mày không hiểu đâu, có nhiều thứ đã vỡ vụn thì vĩnh viễn không thể hàn gắn được."
... An Triết bắc ghế lên ngắm nghía cái tổ bí mật trên nóc kệ sách của tôi rồi cười hì hì nói: "Mày đúng là biết chọn nơi tốt để xưng bá."
... An Triết giọng điệu hí hửng nói với tôi: "Có thể giữ lại mày, thế cũng đáng."
... Tôi khinh miệt nói với anh: "Thứ tình cảm giả dối như vậy mà anh cũng muốn?"
...
Một dòng nóng ấm chua xót từ khóe mắt muốn rỏ ra, lại bị tôi mạnh mẽ kìm lại.
An Triết đã nghe điện thoại xong, liền đứng dậy giải thích với An Tâm có việc phải đi. Tôi không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, thật lòng không dám.
Một bàn tay to duỗi tới, nhẹ nhàng vuốt vuốt cổ tôi. Tôi ngửi thấy mùi cỏ xanh, rất nhạt, nhưng cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, và... rất đỗi thân quen. Giây lát sau, anh xoay người rời đi.
Một giọt nước rơi trên chiếc khăn ăn trắng tinh như tuyết.
An Tâm đẩy tôi một cái, có chút bất an hỏi: "Em làm sao rồi? An Triết anh ta cũng không có nói gì mà?"
Tôi nổi giận đùng đùng túm lấy cái khăn lau đi lau lại trên mặt. Cô ta đang nghĩ vớ vẩn gì thế.
"Tiêu!" Tôi liếc cô ấy, ánh mắt không chút tốt lành: "Cô không biết trong bít-tết có tiêu hả!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...