Vừa bay vào toilet, tôi lập tức đóng cửa lại, dùng móng vuốt sập chốt, cho hai cô nàng đang vô cùng kinh ngạc kia ở ngoài. Biểu hiện ngạc nhiên của hai người khiến tôi bất ngờ, thử nghĩ xem, có ai hứng thú giải quyết việc riêng tư trước mặt người khác không?
Cách một cánh cửa, giọng nói của hai người lúc đứt lúc liền tuyền vào tai tôi.
“Màu son này đẹp hơn màu son cô dùng ban ngày đấy…”
“Thật sao?”
“….”
“Váy này mua đâu thế?”
“Đắt thế”
“…”
Tôi ngồi trên bồn cầu ôm đầu thở dài. Hình ảnh tôi và mấy cô bạn đứng trước gương khẽ nói chuyện chợt loé lên, lại xa xôi như chuyện của thế kỉ trước.
“Không ngờ hôm nay An tổng lại tới, không phải trong công ti đồn rằng An tổng và Đồng thiếu bất hoà sao?”
“Đều đồn thế, nhưng tôi thấy thực ra quan hệ họ rất tốt. Con người An tổng tốt hơn cũng là sự thật”
“Nếu có bất hoà, tôi đoán vấn đề là ở Đồng thiếu. Dù sao anh ta cũng là cháu của sếp tổng, quyền cao chức trọng, tính tình khó tránh khỏi ngạo nghễ”
“Hình như sếp tổng không mấy coi trọng đứa cháu này. Tôi nghe nói….”
Tôi vểnh tai nhoài ra đằng trước nghe, thiếu chút nữa đã ngã từ trên bồn cầu xuống. Trong lòng không khỏi có chút tức giận, hai con nhỏ này tính cảnh giác cao quá, nơi này không có người ngoài còn cố tình kề tai nói thầm, thế là sao?
“Thật à?” Thì thầm xong, như thường lệ sẽ có một câu kinh ngạc phối hợp.
“Ừ”
“Đồng thiếu cũng là kẻ hơn người, đáng tiếc, mặt mũi cũng rất đẹp trai”
“Tôi cảm thấy An tổng đẹp trai hơn”
“….”
Vừa mới nghe được chuyện có ý nghĩa, hai người này đã lại nói chuyện dưa lê dưa chuột. Đúng là làm tôi hơi bị thất vọng. Nhưng mà, bản thân tôi lại bất ngờ phát hiện ra một điều: những người có mặt ngoại trừ tôi dường như không ai nhận ra biểu hiện sóng yên biển lặng của An Triết là sự lãnh đạm cố ý tạo ra. Ít nhất đã có hai người không nhận ra, họ tựa hồ cho rằng An Triết trời sinh đã lạnh lùng như vậy.
Mở cửa ra, tôi quạt cánh bay đến chỗ bồn rửa, thật cẩn thận dùng mỏ ấn xuống cái nút, phụt ra một ít nước rửa tay. Có lẽ cảm thấy tư thế dùng móng vuốt quệt nước rửa tay có hơi ngu ngốc, cô nàng tóc xoăn cười hì hì vươn tay tới giúp tôi rửa móng vuốt. Hình ảnh so sánh rất rõ ràng: một bên là đôi tay trắng nhỏ nhắn mềm mại, một bên là móng vuốt đen thô cứng cáp, rất phù hợp với tên bộ phim hoạt hình chúng tôi mới mua hôm trước: Beauty and the Beast.
Tóc xoăn vừa cười, ôm tôi hong khô dưới quạt sấy vừa nói với cô nàng tóc thẳng: “Không ngờ An tổng còn nuôi thú cưng, ngày thường đúng là không nhìn ra luôn”
Tóc thẳng gật gật đầu: “Người lạnh lùng thế mà cũng có lúc rất dịu dàng”, vừa nói vừa đưa tay khẽ vuốt lông tôi, nửa thật nửa giả hỏi: “Mày tên là gì?”
Tôi liếc mắt nhìn cô ta một cái, tuổi chừng hai mươi có lẻ, ngũ quan thanh tú ôn hoà, dường như không phải người có tâm địa.
“Phan Phan”. Tôi cố nói ít nhất có thể, không muốn biểu lộ sự sắc sảo trước mặt người ngoài.
“Phan Phan?” Tóc thẳng tựa như có chút nghi hoặc: “Vì sao lại gọi là Phan Phan?”
Vấn đề này đúng là khó trả lời. Tôi ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Cô tên gì?”
Cô ta lặng đi một chút, thành thật trả lời: “Rosa”
Tôi hỏi lại: “Vì sao lại tên Rosa?”
Rosa sững cả người, Tóc xoăn cười ra tiếng, cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi: “Quá thông minh”
Rosa chắc không có kinh nghiệm đối phó với loại vật nuôi nhanh mồm nhanh miệng như tôi, dọc đường đi về không nói thêm gì nữa. Ngược lại Tóc xoăn dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại dụ tôi nói chuyện.
Lúc trở về phòng, An Triết đang hát, hai cô gái si mê lắng nghe. Phía bên kia, Đồng Hải Lâm và hai đồng nghiệp nam đang chơi đoán số.
Không thích người phụ nữ khác gần An Triết như vậy, tôi nhanh chóng bay qua, cố ý quạt cánh quanh người An Triết, hai người kia quả nhiên chạy mất dạng.
Tôi ngồi trên đùi An Triết, dương dương tự đắc nhìn họ, quả thật tôi cũng chỉ hù doạ chút thôi, hoặc là quạt cánh làm rối tóc họ một tí, chỉ thế mà thôi. Ai biết họ lại không kiên trinh thế. Nếu hai người đó kiên trì không đi, tôi cũng có làm gì được đâu.
Đang đắc ý chợt bắt gặp ánh mắt như cười như không của Đồng Hải Lâm. Gã yêu tinh này, hắn dường như biết chuyện gì đó. Tôi nhanh chóng tránh ánh mắt hắn, cúi đầu uống nước chanh trong cốc của An Triết. Vừa uống vừa có thể cảm nhận được ánh mắt của Đồng Hải Lâm như đang suy nghĩ, dường như có cảm xúc nào đó làm cho người ta có cảm giác bức bách khó chịu.
Cứ nghĩ đến ánh mắt hắn nên uống hết ly nước chanh mới cảm thấy nước chanh có phần hơi lạ, có hơi đắng đắng, lại có vị kì kì, đang muốn hỏi An Triết thì… Trên màn hình đã đổi bài, là bài “Yêu em” kinh điển của Hoàng Gia Câu. Không ngờ An Triết có thể hát Cantopop, còn hát rất hay nữa.
(Cantopop đại để là nhạc Hoa hát bằng tiếng Quảng Đông, xuất hiện từ những năm 1970, cực thịnh vào những năm 80, đến những năm 2000 thì dần suy trào đi. Yêu em là một bài hát Quảng Đông của nhóm Beyond – một nhóm nhạc rock thành lập năm 1983, Hoàng Gia Câu là ca sĩ chính. Nhiều bạn sẽ thấy lạ lẫm với Cantopop nhưng có mấy cái tên mình thấy quen quen của dòng này, có thể các bạn sẽ biết: Trương Quốc Vinh, Lưu Đức Hoa, Hứa Quán Kiệt)
Tôi cũng đung đưa đầu theo nhịp điệu bài hát. Ở một góc khác, Tóc xoăn đang kể lại đoạn đối thoại giữa tôi và Rosa, cứ như thể đoạn đối hoại đó rất lạ lùng, không tưởng. Đồng Hải Lâm cũng đang cười, ánh mắt vẫn cái vẻ nửa cười nửa không chuyển động qua lại trên người tôi và An Triết. Tôi sém tí nữa cho là hắn yêu An Triết nhà tôi.
Tôi lúc lắc đầu nghe An Triết hát, thật sự rất êm tai. Khi hắn ở trong bồn tắm cũng chỉ nhỏ giọng khe khẽ nên đây là lần đầu tiên tôi nghe hắn hát. Cảm giác hơi lâng lâng.
Tôi cho rằng tôi nhảy nhót rất ổn, nhưng mang cái thân chim sặc sỡ muôn màu này mà nhảy cũng khá là mất giá, khiến cho những người trong phòng đều nhìn chằm chằm tôi, cười đến nghiêng ngả cả người.
Cười đi, cười đi, tôi hừ một tiếng, thầm dùng câu danh ngôn cổ để an ủi mình: Mình nhảy cứ việc nhảy, người ta cười kệ người ta cười.
An Triết không cười, hắn chỉ chuyển ánh nhìn từ màn hình đến tôi, nghiêng đầu phối hợp với tôi, lại như nhảy đối lại tôi.
Tôi thật sự cảm thấy lâng lâng, là bởi vì lâu nay sống với một diện mạo mới nên bị đè nén quá mức chăng?
Trong một nháy mắt, tinh thần tôi hốt hoảng, mọi thứ trước mắt khiến tôi sinh ra ảo giác, dường như bài hát này là hát cho tôi nghe, hơn nữa chỉ hát cho một mình tôi thôi.
Tất cả sự vật xung quanh dần dần biến đi, dần dần không tồn tại nữa, chỉ còn lại đôi mắt ẩn chứa ý cười của An Triết. Dường như rất gần, lại như rất xa.
“…..Yêu em, yêu đôi mắt động lòng người…” Tôi thầm hát: “….Tiếng cười mê hoặc….”
Thân thể tôi ngày càng mềm oặt đi, trong lúc mơ màng cảm giác được một đôi bàn tay to lớn ấm áp bế tôi lên.
Mở mắt ra lần nữa, đã thấy nằm trong xe An Triết. Trên người tôi là áo khoác của An Triết, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người hắn làm tôi cảm thấy yên tâm.
Ngoài cửa sổ là mấy ngọn đèn quạnh quẽ mờ nhạt.
Chúng tôi đang trên đường về nhà.
Đầu hơi đau.
Nghe được âm thanh phịch người xuống, An Triết quay đầu lại, đưa tay sờ sờ đầu tôi, giọng áy náy: “Xin lỗi bé cưng, mấy người đó trộn vodka vào nước chanh, chắc mày uống nhầm rượu rồi”
Vodka? Hèn gì…
Nhưng mang thân thể loài chim cũng thật bi thảm, chỉ một ly đã khiến tôi gục? Mất mặt quá đi!.
“Đồng Hải Lâm, Rosa, Chu Châu, Vương An Bồi….” Tôi lặp lại tên những người mới quen hôm nay. Tốt, vẫn nhớ rõ.
An Triết nở nụ cười: “Bọn họ đều rất thích mày, khen mày thông minh suốt”
Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng lòng hiếu kì vẫn chiếm thế thượng phong, tôi hỏi hắn: “Anh với Đồng Hải Lâm bất hoà à?” rồi cẩn thận để ý phản ứng của hắn.
Hai mắt hắn nhìn thẳng phía trước, bên môi lại hiện lên ý cười: “Nghe ai nói?”
Tôi thành thật khai: “Rosa với Chu Châu.”
An Triết đáp qua loa: “Mày thấy thế nào?”
Tôi lặng đi một chút. Tôi thấy thế nào? Tôi chỉ là một con vẹt, tôi có thể thấy thế nào?
Câu hỏi của hắn làm tôi sinh lòng cảnh giác, hắn hỏi như vậy vì sinh lòng hoài nghi với tôi? Hay là hắn cũng uống quá nhiều rượu nên ấm đầu rồi? Tôi một bụng nghi ngờ nhìn hắn, nhưng hắn không nhìn tôi, mà nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của tôi.
Thôi quên đi, từ ngày mai sẽ phải giả vờ dốt.
“Đồng Hải Lâm chú ý quá mức đến anh” Tôi nghĩ, đáp thật lòng: “Tôi nghĩ…. có thể là ghen tị”
An Triết cười ha ha, ánh sáng mờ nhạt sáng lên trong mắt hắn, toát ra sự cô đơn tôi không hiểu được. Có lẽ là tác dụng của cồn khiến cho hứng thú truy hỏi nhất thời của hắn tan đi.
Tôi nhìn hắn đăm đăm, rất muốn vỗ bờ vai của hắn, hoặc là ôm lấy đầu hắn, nhưng cuối cùng, chẳng làm gì hết. Chỉ là đột nhiên rất lưu luyến ánh mắt sáng ngời và trong vắt, như ánh mắt tôi đã thấy khi lần đầu tiên gặp hắn kia.
Chẳng biết đấy có phải cái gọi là ở nơi cao thường lạnh? Người bên cạnh hắn không kể nhân viên thì là khách hàng. Với thân phận đó nhất định chẳng thể nào nhận được sự tín nhiệm của hắn.
Tôi đột nhiên cảm thấy hiểu hắn một chút.
An Triết đột nhiên ngừng xe, nói: “Tao mang mày đi ăn.”
Tôi lập tức lên tinh thần: “Trễ thế này còn chỗ nào có thể ăn được?”
An Triết không đáp, chỉ ôm cả tôi với áo khoác lên. Vừa mở cửa xe, một cơn gió lạnh quất vào mặt, dãy nhà trước mặt không còn mấy căn nhà có ánh đèn. Chắc đêm đã khuya lắm rồi.
Đêm hôm khuya khoắt, không biết hắn muốn đi đâu, tôi tò mò ló đầu khỏi áo khoác, hai bên đường đều là nhà cửa bình thường. Cửa hàng chúng tôi bước vào rất đơn giản, hình như cũng không có gì đặc biệt. Trong cửa hàng chỉ có mấy người đang ăn đêm.
Ông chủ là một người đàn ông tầm ba mươi, thấy An Triết vào, mặt không đổi sắc hỏi: “Muốn ăn gì?”
An Triết chìa hai đầu ngón tay: “Hai phần mì sườn”
Ông chủ quay người vào trong phòng bếp gọi to: “Mì sườn, hai phần”
An Triết ôm tôi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Nói thật, tôi không ngờ hắn sẽ đến ăn ở chỗ như thế nào. Đơn giản, sập sệ, dường như cũng không mấy sạch sẽ. Điểm mạnh là luôn buôn bán đến đêm khuya.
Chờ một lúc, chủ quán bưng đồ ăn lên, nóng hổi, ngon mắt. An Triết đẩy một phần đến trước tôi rồi cúi đầu ăn phần mình.
Ngon quá, không biết có phải vì tôi đói meo bụng không nữa.
Tôi húp được hai thìa canh, cửa lại bị đẩy ra. Gió lạnh ùa vào cửa hàng.
Một giọng nói như đã từng quen biết vang lên: “Cho một phần mì sườn”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc há to miệng.
Sao lại là anh được?
Anh nào, anh nào đây, các bợn đoán thử đê =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...