Tôi từ từ ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua thư phòng tối om, rồi thong thả lên sân thượng, gục đầu xuống, hữu khí vô lực bò lên ghế dựa.
Nhìn qua mái vòm thuỷ tinh trên đầu có thể thấy được mấy chấm sáng nhỏ điểm trên bầu trời khuya.
Sân thượng có thứ mùi vị tươi mát toát ra từ vô số loài thực vật, đây là nơi tôi khoái nhất trong nhà An Triết, nằm ở đây ngắm những đốm nhỏ trên trời, lòng sẽ trở nên bình yên.
Từ trong phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, lúc liền lúc ngắt, không biết đã qua bao lâu, tôi nghe tiếng bước chân của Tần Khải Vy bước qua phòng khách, rồi lại nghe tiếng đóng cửa rất nhẹ.
Cô ta nhặt được túi đồ chúng tôi để quên ngoài cửa? Tôi âm thầm đoán chắc là thế nên cô ta mới tự tiện vào nhà. Nhất định là thế.
Tiếp tục lưu tâm lắng nghe động tĩnh trong phòng, rất yên lặng, An Triết có lẽ lại ngủ.
Nghĩ đến An Triết, tôi lại không nén được một tiếng thở dài.
Tôi chăm chú nhìn lên bầu trời đêm mênh mông trên đầu, thở sâu, tiếp tục thở sâu. Cả người đều có cảm giác đau đớn nhưng không buồn ngủ một chút nào.
Trong ký ức của tôi, đây là lần thứ hai tôi mất ngủ.
Lần đầu tiên là mùa xuân năm kia, Bội Bội tổ chức sinh nhật. Trong nhà trọ của cô ấy, hai chúng tôi uống rất nhiều rượu, rồi Bội Bội gục vào vai tôi nói rằng cô và Tiêu Quân đã chia tay. Tiêu Quân là anh tài mới được điều đến công ty cô không lâu. Nghe nói hai người vừa gặp đã yêu. Tôi đã gặp người đó hai lần, cao lớn anh tuấn, ấn tượng để lại cũng không tệ. Mấy ngày trước còn tình cờ gặp hai người đang tay trong tay trong tiệm đá quí. Không rõ thế nào mà nói chia tay liền chia tay. Hỏi là vì sao thì cô ấy chỉ khóc, gặng hỏi mãi cũng chỉ nói là đã chính thức từ chức.
Tôi hiểu Bội Bội, cô ấy là loại người một khi đã hạ quyết tâm thì chín trâu cũng không kéo lại được, lại còn chết vì sĩ diện, sau khi tỉnh rượu tuyệt đối sẽ tỏ ra chẳng có chuyện gì to tát. Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, khi ấy rốt cuộc là việc gì đã thúc đẩy cô muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh người yêu? Thậm chí cam tâm bỏ khoản tiền lương dày cộm cả phong bì?
Đêm hôm đó, cô cứ khóc, khóc, khóc mãi, mà tôi cũng uống đến nỗi đầu váng, mắt hoa, thần trí lại thanh tỉnh kì lạ, cứ vậy ôm cô bạn ngồi đến bình minh.
Cảm giác không đường chọn lựa trong ký ức ngày nào vẫn còn như mới.
Mà lúc này, cũng là thứ cảm giác đó khiến tôi mất ngủ.
Không đường chọn lựa, không đường chọn lựa, không đường chọn lựa.
Bầu trời đột nhiên loé lên một cái, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, đột nhiên có một đợt pháo hoa rực rỡ xuất hiện giữa đêm đen, rồi lại thêm một đợt nữa.
Tôi bất giác nín thở.
Cái đẹp ngắn ngủi lại nở rộ quên mình, giống như một cô gái xinh đẹp sắp phải đối mặt với cái chết nhưng vẫn điềm tĩnh, vui vẻ nói cười. Để sau khi người ta nhìn vào liền cảm thấy không bằng.
Có lẽ là nhà ai có đám cưới, hoặc là người có tiền vung tay vì một nụ cười của hồng nhan. Tuy nhien là nguyên nhân nào thì cũng đủ để khiến tâm tình ảm đạm của tôi sáng sủa hơn.
Không phải Scarlett đã từng nói: "Cho dù như thế nào, ngày mai lại là một ngày mới" (**)
Nếu như việc gì cũng cần có cái nhìn biện chứng, vậy tôi làm một con chim cũng không hoàn toàn là việc xấu.
Vận mệnh đã an bài như vậy nhất định là có đạo lý của nó.
Nói không chừng, ngày nào đó, câu trả lời sẽ xuất hiện
Bình minh, An Triết hạ sốt.
Cơn bệnh đến rồi đi, dường như không lưu lại chút dấu vết gì trên người hắn. Năng lực hồi phục của người trẻ tuổi quả thực đáng ngạc nhiên.
Cuộc sống của chúng tôi nhanh chóng khôi phục như lúc đầu, thỉnh thoảng đi siêu thị mua đồ, lười nấu cơm thì gọi đồ ăn bên ngoài, trời tối thì đi tản bộ.
Tiểu khu bên cạnh mới khai trương một siêu thị băng đĩa nhạc, An Triết dẫn tôi đến tản bộ rồi rất tự nhiên vào tham quan.
Bên trong trang hoàng đơn giản phóng khoáng, ánh đèn dùng rất kỹ thuật. Vì không có nhiều người nên sau khi chúng tôi bước vào không ai đến làm phiền. Đây là lần đi siêu thị thoải mái nhất tôi từng có, kinh nghiệm cuộc sống lại có thêm một bước đại nhảy vọt.
Bên tai du dương tiếng nhạc, tôi đứng trên vai An Triết theo hắn nhìn Đông ngó Tây, ngón tay hắn bất giác lại đưa lên vuốt vết sẹo trên cằm. Xem ra khi ấy tôi cũng hơi mạnh tay, nhưng việc này cũng không thể trách tôi được. Ai bảo cái tên này không chịu phối hợp. Mấy vết thương trên mặt khiến An Triết nghi hoặc một lúc, nhưng tạm thời hắn không có nghi ngờ tôi.
Hắn vươn cánh tay dài lấy cái đĩa Erwin Rommel(*) bỏ vào trong giỏ hàng, sau đó vừa đi vừa xem mấy đĩa phim chiến tranh, đằng sau lưng hắn là kệ đĩa cho trẻ em, xếp một loạt đĩa nhạc thiếu nhi và phim hoạt hình
Đối diện tôi là bộ phim khá là kinh điển "Beauty and the Beast"
Trong đầu tôi lập tức vang lên khúc nhạc đệm êm tai. Đây từng là bộ phim hoạt hình tôi yêu thích nhất. Nhưng, từ góc độ hiện tại của tôi, nó không còn là chuyện cổ tích nữa, xem phim này tương đối thích hợp
Tôi có chút thương cảm, móng vuốt nhẹ nhàng lướt qua ánh mắt dịu dàng của quái vật trên bìa. Kì thật quái vật đã gặp may, biết chắc mười mươi mình đã bị yểm chú, chỉ cần lấy người mình yêu rồi làm người đó yêu mình là được rồi. So ra thì chuyện của tôi có khác chi một chuyện cười? Tôi thậm chí chẳng biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra
Tôi cầm lấy cái đĩa, bỏ vào cái giỏ đồ của An Triết.
An Triết cầm lấy đưa mắt nhìn, không chút do dự đặt lại giá, quay đầu xem tiếp mấy bộ phim chiến tranh.
Tôi vỗ cánh nhảy lên giá, dùng mỏ cắp lấy lại thả vào giỏ của hắn.
An Triết không hiểu gì, nhìn tôi rồi lại đặt về chỗ cũ, còn thiện ý nhắc nhở: "Phan Phan, đây là một bộ phim hoạt hình, nhà mình nào có trẻ con"
Từ lúc tôi biến thành chim đến nay, đây là lần đầu tiên tha thiết muốn có một món đồ, tâm tình như vậy An Triết không hiểu. Tôi kiên quyết sà xuống lần ba lấy cái đĩa.
An Triết hơi hơi nhíu mày, mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt sâu xa tràn ngập sự nghi vấn. Bàn tay lại bắt đầu theo thói quen vuốt ve vết sẹo trên cằm.
Hai chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, đối đầu trong im lặng, mãi cho đến khi một giọng nói trong trẻo vang lên: "Chú à, nó thích bộ phim này như thế thì chú cứ mua cho nó đi. Trên tivi nói, thú cưng cũng cần có đồ chơi của mình, hôm qua cháu vừa mới xem xong"
Chúng tôi cùng xoay đầu nhìn, người vừa nói là một đứa bé trai chừng tám chín tuổi, má tròn tròn, mắt tròn tròn, đang tò mò quan sát tôi.
Câu nói của nó khiến lòng tôi ấm lên, bé con khả ái lương thiện quá xá!
Tôi bỏ cái đĩa vào giỏ An Triết, cọ cọ đầu vào khuôn mặt nhỏ của đứa bé kia, lúc đầu nó bị hành động của tôi doạ cho nhảy dựng, nhưng lập tức ngộ ra tôi đang muốn cảm ơn, thế là cũng lấy hết can đảm vuốt ve lưng tôi, vui vẻ cười rinh rích.
Lại quay đầu nhìn An Triết, lần này hắn không có bỏ ra nữa, chỉ là vừa sờ cằm vừa như đang suy nghĩ gì cứ nhìn tôi mãi.
Mãi cho đến khi chúng tôi ra khỏi siêu thị, hắn vẫn không hé răng nói một lời, vẻ như đang có một bầu tâm sự.
Xuyên qua những bóng cây trong tiểu khu, hắn bỗng nhiên dùng sức ôm tôi, lên tiếng nói: "Có lẽ tao là một kẻ ích kỉ cực đoan, từ trước đến nay tao chưa từng nghĩ người khác cần gì"
Hắn cúi đầu xoa nhẹ cổ tôi, ánh mắt sáng ngời loé lên một ý cười: "Chuyện ngày hôm nay đối với tao mà nói là một sự xúc động lớn. Phan Phan, có lẽ sau này tao sẽ học cách nghĩ đến người khác"
Tôi dựa vào lòng hắn, nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao một việc nhỏ như mua đĩa lại khiến hắn trở nên đa sầu đa cảm thế, nhưng điều này cũng không phải một ý tồi.
Sau này tôi vừa ý món đồ, có phải là sẽ...
Càng nghĩ càng đắc ý, tôi không nhịn được cười.
Xem ra, cuộc sống sau này rất đáng mong chờ á!
(**) Đây là câu nói của nàng nữ chính trong Cuốn theo chiều gió, bạn chưa đọc và bạn không muốn đọc, nhưng mấy truyện bạn edit tác giả đều loáng thoáng vài chi tiết trong Cuốn theo chiều gió, ầy, đúng là ghét của nào trời trao của ấy =_______= bạn lười không so với bản dịch, sau này beta lại sẽ fix*
(*) Erwin Rommel là cựu trưởng Đức Quốc xã, có biệt danh là Cáo sa mạc, để biết thêm chi tiết đọc kĩ hướng dẫn của gg :">
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...