Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Thanh Vi đến nhà cha mẹ vào cuối tuần, cũng gặp mặt Thập Tam.
Ăn xong hai người ra ngoài tản bộ, nói vài câu ngọt như đường. Thập Tam
bỗng nhiên nói: “Anh muốn mua cho em một cái điện thoại.”

Lần trước lúc cô té xỉu, điện thoại của cô rơi trên mặt đất, bị vỡ màn
hình, không ngờ lần trước Thập Tam nhìn thấy ở bệnh viện lại ghi nhớ.

Thanh Vi cảm thấy trong lòng ngọt ngào, cười nói: “Không sao, còn có thể dùng được mà.” Cô biết Thập Tam không có tiền, không muốn anh phiền não vì
chuyện này.

Nhưng Thập Tam lại nói: “Anh tới quán bán lấy một cái.”

“Lấy một cái? Anh muốn trộm sao?” Thanh Vi nhíu mày.

“Không phải trộm, là lấy.”

“Ăn cắp là đáng xấu hổ, có thể không có nhưng không thể đi trộm.” Thập Tam
vội ân cần dạy bảo. Cô biết đạo đức quan của Thập Tam khác hẳn với người thường, muốn cái gì thì trực tiếp lấy, không cảm thấy xấu hổ.

Dù cho cuộc sống của anh bây giờ đã thay đổi nhiều nhưng quan niệm không
phải nói đổi là đổi được, ví dụ như “lấy” và “trộm” khác nhau ở chỗ nào, đối với anh mà nói, chuyện này chẳng có gì quan trọng.

“Anh thấy ở ngân hàng hằng ngày có rất nhiều người đưa tiền đi gửi, còn có
xe chở tiền nữa.” Thập Tam nói, thái độ vô cùng tự nhiên.

“Sao anh nghĩ lệch lạc vậy, anh muốn cướp ngân hàng sao?” Thanh Vi hoảng sợ
nói: “Chẳng lẽ anh làm rồi sao?” Cô nhanh chóng hạ thấp giọng, kéo Thập
Tam vào trong góc, sợ có người nghe được, đồng thời nghĩ nhanh đến
chuyện hai ngày nay có vụ cướp ngân hàng nào hay không.


“Vốn định thế. Nếu như cướp được thì cũng là bản lĩnh của anh, không tính là ăn cắp.” Thập Tam nói chắc chắn. “Hơn nữa làm một lần là đủ dùng mấy
năm.”

“Nhưng đó là cướp bóc! Còn hỏng hơn ăn cắp! Anh biết không? Đây là tội lướn đó, sẽ bị bắt vào tù, hơn nữa nếu bị đám
bảo vệ bắt được là chết chắc đó!” Thanh Vi lay lay Thập Tam.

Thập Tam bị phản ứng mãnh liệt của cô khiến cảm thấy kỳ lạ: “Không đâu. Mấy
người bảo vệ đó yếu lắm, một chiêu anh đã xử lí được họ rồi, họ không
đánh anh bị thương nổi đâu.”

“Cái gì? Anh, anh làm em tức chết mất! Cho dù lúc đó anh có cướp được tiền, chẳng lẽ lại muốn sau này bị truy nã mãi sao?”

“Anh dịch dung, đám người đó sao tìm được anh? Cho dù tìm được thì anh cũng
đã quan sát mấy cảnh sát đó rồi, bọn họ yếu xìu.” Thập Tam nói vẻ miệt
thị, thần sắc nhàn nhạt để lộ khí thế cao ngạo. Lúc này phảng phất như
anh vẫn là ảnh vệ tàn khốc năm xưa.

Anh chỉ lấy làm
lạ là sao Thanh Vi lại phải để ý những vấn đề này. Thân thủ đám người đó quá kém, căn bản không cùng đẳng cấp với anh, sao Thanh Vi lại kiêng kị như vậy?

Thanh Vi nghe vậy cũng thấy bản thân với tư cách là cảnh sát đang bị khinh bỉ vô cùng, tức giận nói: “Em cũng là
cảnh sát yếu xìu đó!”

Thập Tam nghĩ tới nghề nghiệp
của Thanh Vi, lại cúi đầu nói: “Anh sai rồi, cảnh sát không phải ai cũng yếu.” Anh lại dừng: “Em không yếu.”



Thanh Vi nuốt phải cục tức to đùng, đôi khi không cần quát nạt người ta, dùng ngữ khí nhân nhượng mới có sức thuyết phục.

“Nếu anh bị nhìn vậy thì tính sao?” Thanh Vi vẫn còn tức giận.

“Để ngăn ngừa phiền toái, giết người diệt khẩu vẫn cần thiết.” Thập Tam máu lạnh nói, nhưng lại dùng ngữ điệu lạnh nhạt, như đang kể câu chuyện của ai đó. Anh lại ôn hòa nói: “Nhưng em sẽ không vui, nên anh sẽ không
chém giết.”

Cũng may anh vẫn không tự mình định đoạt, còn biết hỏi ý mình. Thanh Vi hít một hơi, cố bảo trì sự trấn định: “A
Ngự, có một số việc không phải chỉ dựa vào bạo lực là xong. Dù có thể
làm được cũng không nên làm. Chuyện phạm pháp nghiêm trọng như thế này
không thể làm, sẽ mang đến rất nhiều phiền phức. Anh còn bị lương tâm
khiển trách, trốn đông trốn tây.”

Cô bắt đầu nghĩ tốt nhất nên giáo dục lại Thập Tam. Thập Tam quá dịu dàng phục tùng cô,
khiến cô quên mất anh thật ra là một người tiềm ẩn tố chất bạo lực, sự
thật chỉ ra rằng người phạm tội bạo lực, bên ngoài càng đẹp mã thì càng
dễ lừa gạt.

Điểm chết người chính là Thập Tam là
người có năng lực, có quyết tâm, có kinh nghiệm, có thủ đoạn, đủ bốn yếu tố. Hơn nữa anh không có thế giới quan đúng đắn, có đủ bản lĩnh phạm
tội, thậm chí còn có bản lĩnh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Tim Thanh Vi bắt đầu đập bình bịch. Cô nhớ tới lúc Thập Tam lang thang
ngoài đường, không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc đó anh vẫn chưa cần

tiền, nếu lúc đó anh xảy ra chuyện gì… Thanh Vi lau mồ hôi.

“Anh phải biết đây là một xã hôi chỉnh thế. Giống ở chỗ anh có quan phủ, nha dịch, ở đây có chính phủ, quân đội, cảnh sát. Bình thường thì không
sao, nhưng nếu chính phủ hoặc công chúng thấy anh là người vô cùng nguy
hiểm thì họ sẽ dùng đủ biện pháp đối phó anh.”

“Sẽ
phái ra cao thủ lợi hại lắm sao?” Thập Tam hỏi, trong mắt thậm chí còn
có vẻ chờ mong. Từ khi xuyên không đến nay, anh vẫn chưa gặp được ai
chính thức có võ công, muốn tìm người luyện tập cũng khó, anh bây giờ
rất muốn hoạt động gân cốt một chút.

“Khoong phải cao thủ võ công. Họ có vũ khí. Họ thông minh hơn người, biết cách vây công, bắn súng. Võ công của anh có cao hơn cũng không tránh nổi.” Thanh Vi
bất đắc dĩ nói.

“Em nói rồi, đây là một xã hội chỉnh
thể. Chẳng lẽ anh muốn bị đuổi bắt khắp nơi,d di trên đường, mua cái gì
cũng đều bị người ta nhận ra sao?” Thanh Vi lại hỏi.

Thập Tam lắc đầu.

“Nếu anh làm vậy sẽ không thể sống chung với em được nữa.” Thanh Vi nhìn sắc mặt khẽ biến của anh, nghiêm túc nói.

“Không, anh không làm vậy đâu.” Thập Tam sốt ruột nói.

“Hơn nữa chuyện võ công của anh, tốt nhất là đừng để ai biết. Thể chất của
anh đặc thù, em không muốn đám người nghiên cứu có hứng thú với anh, anh sẽ bị họ mang đi rất xa, biệt tăm biệt tích, em sẽ không được gặp lại
anh.” Thanh Vi nhìn chằm chằm vào Thập Tam.

“Anh sai
rồi, em đừng tức giận. Anh hiểu rồi, thật sự hiểu rồi.” Thập Tam cắn
môi, giữ chặt tay Thanh Vi, vẻ mặt đáng thương, dường như đã trở thành
người khác chứ không phải là người coi rẻ cảnh sát lúc nãy nữa.

Phù. Thanh Vi yên lòng, Thập Tam càng ngày càng biết suy nghĩ, cũng may chỉ
cần là chuyện bất lợi với cô hay ảnh hưởng chuyện ở chung với cô, anh sẽ không làm.


Sau đó Thập Tam nói với cô một tin tốt,
anh tìm được một công việc cộng tác viên, là do thầy giáo ở văn phòng
giới thiệu, đoán chừng tháng tiếp theo sẽ làm, hơn nữa còn có người mời
anh biểu diễn nhạc cụ dân gian, diễn hai khúc sẽ trả tiền liền.

Kết quả là không đến một tháng sau, anh đã mua được điện thoại mới cho cô.

Thập Tam quả thật đã trưởng thành, còn biết kiếm tiền. Trong lòng Thanh Vi
rất vui. Cô nhìn điện thoại mới đặt trên bàn, khóe miệng cong lên.

Thanh Vi nghĩ nên tìm công việc nào đó để Thập Tam có thể làm.

Việc gì sẽ thích hợp với anh đây?

Bảo vệ? Ít việc, lương cũng thấp.

Vệ sĩ? Cũng khá thích hợp, nhưng không tự do, hơn nữa với tính cách của
Thập Tam, anh sẽ lý giải ra là đây là công việc thị vệ, sao có thể chịu
làm?

Biểu diễn nhạc ở nhà hàng? Cái này có thể cân
nhắc, nhưng không thể lâu dài được. Ngoại hình dù tốt nhưng cũng không
thể giữ cả đời được.

Huấn luyện viên võ học sao? Còn phải cân nhắc đã.

Đột nhiên Thanh Vi chống cằm tà tà nở nụ cười: Nam người mẫu? Dáng người
Thập Tam thì khỏi phải nói rồi, ngẫm lại anh có vẻ ngoài không phải loại thanh tú, không có biểu lộ gì ra ngoài. Hơn nữa nếu phải mặc nội y…
Được rồi, chắc sẽ khiến anh nổi giận đánh người mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui