Thập Tam nghe xong, sắc mặt trắng bệch. Thanh Vi không muốn có con bây giờ...... Anh hẳn nên hỏi qua trước mới đúng, nhưng sơ sẩy cũng đã có cục cưng. Nam nhân muốn có con phải trải qua sự thê chủ đồng ý, anh thật sự đã đi quá giới hạn.
Nhưng, Thập Tam xuất bóng dáng vệ, lại là luôn luôn bị ghét vì xấu xí, căn bản không có người dạy cho anh chuyện phòng the và việc mang thai này. Lúc cùng Thanh Vi cùng nhau, chỉ cần Thanh Vi muốn, anh luôn toàn lực phối hợp, lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Không, kỳ thực khi nghĩ lại, nhưng là vì phản ứng đêm đầu tiên, vì kết quả kiểm tra sức khoẻ, anh cho rằng thể chất của mình đã hoàn toàn thay đổi, không thể sinh dục, mới không nghĩ nhiều.
Nhưng là lần này ra ngoài thi đấu, đến hai trận cuối cùng, anh phát hiện thân thể của mình có biến hóa. Nhười ngoài nhìkhông n ra, nhưng bản thân anh lại cảm thấy sự thay đổi rõ ràng, thích ngủ, soi mói thức ăn, còn có thỉnh thoảng muốn nôn.
Khi đó trong lòng Thập Tam kinh sợ, nhưng anh không dám xác nhận, lại càng không dám nói cho người khác. Anh đã biết nơi này là nữ nhân sinh dục, nam nhân sinh con ? Nhất định sẽ bị xem là yêu quái !
Không thể đi bệnh viện kiểm tra, may mắn nội công đại thành, Thập Tam có thể tự kiểm tra cơ thể. Quả nhiên anh phát hiện một cái túi. Tuy rằng còn rất nhỏ, nhưng anh có thể khẳng định sau khi có đứa nhỏ, cơ thể nam nhân tự động phình to nơi mang thai.
Nơi đó, hẳn là đã có một đứa nhỏ -- tuy rằng còn nhỏ không nhìn thấy. Nếu thê gia đồng ý, nam nhân có thai là chuyện vui lớn, nhưng Thập Tam chẳng những không dám nói với người khác, còn sợ Thanh Vi sẽ trách anh, càng sợ Thanh Vi không tiếp nhận, cho rằng anh là yêu quái.
Thập Tam ngày đêm không thể an tâm, cho nên khi anh thi đấu khi cũng không nương tay, sợ thương đến đứa nhỏ. Vốn ăn nhiều, nhưng là ưu tư rất nặng, người mới lại gầy. Anh định nói với Thanh Vi, hy vọng cô nhận đứa nhỏ này, lại sợ cô không cần đứa nhỏ này, thậm chí không cần anh.
Thập Tam ôm Thanh Vi, nửa ngày không nói. Thanh Vi cảm thấy khác thường của anh, an ủi hôn anh:“Làm sao vậy?”
Nhưng vài lần Thập Tam cũng không có ra được, anh thật sợ. Nơi này không có nam nhân sinh con, trước kia anh cũng chưa từng nói với Thanh Vi, Thanh Vi có thể nhận không? Cô có thể cảm thấy một nam nhân mang thai rất ghê tởm hay không ? Đáng sợ ?
Anh thật sự không dám nói, nếu đôi mắt kia cười lộ ra chán ghét với anh, nếu anh bụng lớn hành động không tiện, mà Thanh Vi cũng không muốn gặp lại anh, vậy làm sao bây giờ?
Đúng, Thanh Vi tốt bụng, cũng yêu anh, nhưng đó là anh không ngừng tranh thủ mới có được, nếu Thanh Vi miễn cưỡng nhận anh mang thai, nhưng vì nơi này không có nam nhân sinh sản, đỡ đẻ, nhập tịch đều là vấn đề lớn, Thanh Vi yêu cầu anh xoá sạch thì phải làm sao bây giờ? Anh muốn mất đi cục cưng thứ nhất này không ?
Không, anh muốn lưu lại, đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh, cũng là đầu tiên của Thanh Vi. Cha con liền tâm, sao anh bỏ được? Nhưng nếu Thanh Vi yêu cầu, dù anh khổ sở cũng phải nghe. Không thể vì vậy khiến Thanh Vi tức giận, khiến cô khó xử. Nếu Thanh Vi không thể nhận, không muốn gặp anh, chỉ cần cô cho phép, anh có thể tự sinh cục cưng, nuôi lớn nó.
Thanh Vi đợi nửa ngày, cũng không thấy Thập Tam nói chuyện, lại thấy sắc mặt Thập Tam đổi tới đổi lui, thật sự sốt ruột. Cô chọc chọc eo Thập Tam:“Nói mau, cuối cùng có chuyện gì ? Dù anh muốn chia tay cũng không cần ấp a ấp úng như vậy !”
Một kích này, khiến Thập Tam nói ra miệng :“Không phải vậy! Sao anh có thể...... Là anh có đứa nhỏ.”
...... Thanh Vi hoài nghi mình nghe nhầm.
Thập Tam thấy trạng thái dại ra của cô, biết cô không thể hiểu, thì khổ sở, cúi đầu.
“Anh vừa nói gì ?” Thanh Vi lại hỏi.
“Anh nói, anh có.” Thập Tam không dám ngẩng đầu, lại lặp lại một lần.
“!” Thanh Vi khiếp sợ, lần này thì cô tin tưởng cô nghe rõ, nhưng là, cái gì gọi là anh có ?
“Anh có cái gì?” Thanh Vi lắp bắp.
“Đứa nhỏ, anh có đứa nhỏ. Thanh Vi, nơi đó là nam nhân dựng dục con nối dòng.” Thập Tam quyết tâm, nói ra.
“Các ngươi...... Nam nhân sinh con......” Thanh Vi vô thức lặp lại. Sửng sốt ban đầu qua đi, cô sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: Thế giới nữ tôn có loại quy luật sinh lý này rất bình thường. Có lẽ thể chất Thập Tam chuyển đổi, nhưng chưa triệt để, ít nhất anh có thể mang thai.
Sau đó Thanh Vi lại nghĩ đến: khi nào thì Thập Tam có ? Anh một người ở nước ngoài phát hiện ? Như vậy anh sẽ lo lắng hãi hùng cỡ nào, còn phải tiêu hao thể lực vào thi đấu, một trận lại một trận đánh với người ta ......
Thập Tam thấy cô không nói, cắn chặt môi, nghẹn đến khi ngực đau mới nói:“Là anh sai rồi, không mời em chấp thuận trước hết anh sai. Nếu em không cần...... Không cần nó, anh sẽ nghe em nói, nhưng anh muốn sinh đứa nhỏ này, xin em.”
Thanh Vi kinh ngạc, Thập Tam từ nơi nào nhìn ra cô không cần đứa nhỏ này. Tuy rằng khi bắt đầu nghe thấy cô thực giật mình, nhưng thể chất của Thập Tam, trước kia cô còn từng biết. Huống chi nghĩ đến Thập Tam chịu khổ, cô không đành lòng.
Cái gì không cần anh, cái gì không cần đứa nhỏ, anh là đang vì cô dựng dục đứa nhỏ, chuyện vất vả nhất của nữ nhân hiện đại, anh làm, còn làm như vậy, sợ cô ghét bỏ.
Nếu cô ghét bỏ anh, cô là cặn bã!
Thanh Vi thấy gương mặt gầy yếu càng thêm góc cạnh rõ ràng, có vẻ viên mắt phượng kia càng lớn hơn, như một đôi chấm nhỏ, thân thể lại hơi run run, hiển nhiên vô cùng khẩn trương sợ hãi.
Cô ôm cổ Thập Tam, hung hăng hôn lên. Thập Tam không kịp đề phòng, bị cô hôn sửng sốt, hơi chút hoàn hồn thì toàn tâm hưởng thụ cái hôn này. Anh nghiêm túc hôn môi. Không biết có phả cái hôn cuối cùng hay không, anh muốn toàn tâm cảm thụ, nhớ kỹ vĩnh viễn.
Hôn xong, hơi thở Thanh Vi không loạn, cô còn ôm Thập Tam không tha, xoa tóc của anh nói:“A Ngự, anh khiến em đau. lòng..... Cục cưng của chúng ta có bao lâu rồi ? Anh có khó chịu không ? Luôn luôn luận võ có bị thương không ?......” Cô cằn nhằn liên miên hỏi, cuối cùng căm giận nhéo lỗ tai của anh :“Sao em có thể không cần đứa nhỏ ? Nhưng anh sinh rất vất vả, em luyến tiếc anh.”
Ấm áp trong giọng nói của cô, Thập Tam an ổn lại. Anh luôn luôn e ngại, luôn luôn lo sợ không yên, chậm rãi tản ra trong cái ôm của Thanh Vi. Thanh Vi không ngại anh sợ anh, Thanh Vi thương anh cũng thương đứa nhỏ của anh.
Thanh Vi không chất vấn anh một mình mang thai, không cự tuyệt đứa nhỏ của anh, chỉ quan tâm anh có khó chịu hay không, cô biết anh sẽ khẩn trương, sẽ lo lắng...... Chỉ có Thanh Vi, luôn luôn bao dung anh, dùng yêu thương của cô từng giọt từng giọt đắp nặn anh trở thành nam nhân chân chính.
Thần kinh luôn luôn căng thẳng của Thập Tam thả lỏng, vừa rồi luôn cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị thừa nhận thương tổn, mắt anh ứa lệ:“Không vất vả. Anh tự sinh cục cưng, em sẽ không phiền.”
“Nói cái gì vậy! Đó cũng là cục cưng của em. Nhưng chúng ta phải nghĩ biện pháp thật tốt, để đứa nhỏ có thể bình an đi đến cuộc đời.”
“Ừ.” Thập Tam không nói chuyện nữa, trên thực tế anh cơ hồ muốn nghẹn ngào. Anh giận mình trở nên yếu ớt, trước kia bị chủ nhân đánh cả người đầy máu cũng không đau không khổ sở, bây giờ lại bị Thanh Vi chiều hư.
Thập Tam nghĩ, không biết có phải là phản ứng khi có đứa nhỏ không? Cuối cùng anh dựa vào Thanh Vi, cảm thụ của nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của cô, mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...