"Sao ngươi lại quay đầu, nhìn ta" Bảo Châu nhìn khuôn mặt cá chết tuấn tú này,tức giận nói " ngày thường không nói một lời ,ngươi làm sao vậy ,bị sỉ nhục vẫn bộ dáng này ngươi dù gì cũng là người của bản công chúa, hắn là gì mà dám sỉ nhục người của ta"
Lý Ngọc Hạc nghe xong những lời này, sắc mặt không chút biểu cẩm ,hầu kết hơi lăn qua lăn lại.
Bảo Châu vẫn còn tức giận, nàng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến thiếu niên ngu ngốc vừa mắng vào mặt Lý Ngọc Hạc
Lý Ngọc Hạc đáng bị mắng, nhưng chỉ có nàng mới được phép trách mắng hắn.
Ai dám sỉ nhục hắn.
Nàng để Lý Ngọc Hạc đánh trở về.
Càng nghĩ càng giận ,công chúa mặc kệ vương miệng vàng trên đầu đang đè nặng, nàng nắm eo,hung hăng mắng Lý Ngọc Hạc nửa nén hương, sau đó cảm nhận được tức giận trong ngực biến mất, trách mắng mệt mỏi ,nàng trừng mắt nhìn hắn,quay người bước ra ngoài.
" Tìm khách điếm nghỉ chân,bản công chúa muốn phòng ở tốt nhất trong thành, không tìm thấy đừng trở về ,hừ"
Giọng điệu hữu lực của thiếu nữ, nàng bước qua cổng ,chiếc áo choàng đỏ thẫm tung bay trong tuyết.
Lý Ngọc Hạc đang bối rối trước lời nói của thiếu nữ vô tình thốt ra.
Đột nhiên tỉnh táo lại ,ánh mắt vô thức dõi theo bóng dáng của đối phương,chỉ thấy thấp thoáng màu đỏ thẫm trong sương tuyết.
Trong đầu Lý Ngọc Hạc nhớ lại hình ảnh Bảo Châu nắm eo giận dữ mắng mỏ hắn.
Hắn không biết sau lớp áo choàng rộng thùng thình thường ngày lại che vòng eo của công chúa ,nhỏ nhắn đến vậy
Hắn nhìn xuống đôi tay chai sạn to lớn của mình, hắn cảm thấy chỉ một bàn tay đã nắm hết vòng eo nhỏ ấy.
" Đứng đó làm gì, còn không đi tìm nhà ở đi" Lý Ngọc Hạc tỉnh táo lại buông tay xuống, kiềm chế sắc mặt bước ra ngoài.
Thị vệ nhìn vẻ mặt của hắn,trong lòng khen ngợi:Lý đại nhân,tâm tư quá sâu.
Cho dù bị công chúa kiển trách nửa ngay vẻ mặt vẫn không thay đổi,chẳng tìm thấy dấu vết trên khuôn mặt ấy, quá trâu bò!
Không ai biết người nam nhân đi trong thành,trên mặt không cảm xúc nào, xa xa nhìn bóng dáng màu đỏ cao quý trong tuyết.
Trong đầu đang nghĩ những thứ dâm đãng,tục tĩu, bẩn thỉu.
Chỉ đi mấy bước hắn đã thu thập xong suy nghĩ của mình.
Người nam nhân bước nhanh đến bên cạnh công chúa ,khàn khàn nói"khách điếm tìm được rồi, mời điện hạ đi theo thần"
Công chúa Bảo Châu ỉu xìu gật đầu: "dẫn đường đi"
Thiếu nữ đáp lại ,xoay người chuẩn bị bước lên xe ngựa, trước mặt nàng xuất hiện một cánh tay bó chặt.
Quả cầu :?
Nàng nhìn dọc theo cánh tay của hắn, thấy chủ nhân của cánh tay vẫn là sắc mặt lạnh nhạt, nhàm chán như mọi ngày
Bảo Châu lười quan tâm, đang định hất bàn tay chặn đường của hắn ra,thì thấy người nam nhân mín môi, giọng nói có chút trầm ấm, đưa cho nàng một món đồ đơn giản được gói trong giấy dầu.
" Công chúa !.
ăn đường "
" Điện hạ ăn đồ ngọt sẽ không thấy buồn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...