Bảo Châu giữa chừng vén rèm ra nhìn, gò má màu lúa mạch của người nam nhân hơi đỏ lên vì giá lạnh, đuôi ngựa sau đầu ướt đẫm phủ đầy tuyết, nàng có chút chột dạ.Nhưng sắc mặt của nam nhân này vẫn bình tĩnh, khi nhìn thấy nàng vén rèm xe, hắn ngẩng đầu dò hỏi như thường lệ, chờ đợi ý chỉ của nàng.
Quả cầu ngu ngốc "...."
Nuôi một con chó không biết lấy lòng chủ nhân là nàng.
Đôi mắt của người nam nhân tối đen, ánh mắt sâu thẳm và trầm tĩnh.
Hắn nhìn nàng như thể nàng là một vật chết.
Dù vật chết này có làm gì cũng không thể khơi dậy cảm xúc nào trong lòng hắn.
Thật nhàm chán đến mức khó chịu mà.
Bảo Châu đã quen với việc được người khác khen ngợi và sủng ái ,hiếm khi có hứng thú trêu chọc ai đó, mấy ngày nay không được đáp lại, nàng thấy thật mệt mỏi.
Nàng phớt lờ khuôn mặt đỏ bừng của nam nhân vì lạnh ,nàng kéo rèm và cân nhắc xem có nên nuôi một con chó khác không.
Đối diện với vẻ mặt quan tài không cảm xúc, ham muốn nào ,mỗi ngày quá sức chịu đựng đối với nàng.
Đội ngũ hành quân trong tuyết nửa ngày cuối cùng cũng tới lăng mộ của Hoàng Gia.
Bảo Châu chờ nha hoàn đỡ xuống xe,thấy công chúa tới, thủ vệ canh giữ lập tức mở cửa đón nàng đi vào.
Là thị vệ thân cận của công chúa ,Lý Ngọc Hạc cũng theo ở phía sau.
Bảo Châu không nhìn hắn mà đi đến lăng mộ dành riêng cho Hoàng Hậu, quay lưng lại với mọi người và đi vào một mình với vẻ mặt ủ rũ.
Thấy công chúa tâm tình không tốt, mọi người đều im lặng ,thận trọng chờ đợi ở bên ngoài.
Lý Ngọc Hạc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín, nhớ lại dáng vẻ ủ rũ của thiếu nữ, chậm rãi chớp mắt
Nàng không vui
Lý Ngọc Hạc nhận ra ,ý thức đến điều này khiến hắn cảm thấy khó chịu không thể khống chế được .
Nghĩ tới gì đó, hắn gọi một gã thị vệ đáng tin cậy canh cửa cho hắn, hắn lên ngựa phi xuống chân núi.
Tuyết rơi dày đặc
Trong hoàng lăng, khi Bảo Châu mở cửa ra ngoài thì trời đã tối mịt,tuyết trên mặt đất dày phản chiếu đến sáng ngời .Nàng không thấy ủ rũ trước khi bước vào nữa, trông nàng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhóm cung nữ thấy nàng đi ra ,nhanh chóng khoác cho nàng áo choàng lớn, quấn quanh người, thắt chặt dây trắng ở cổ.Trên đầu che một chiếc dù,Bảo Châu đang định đi về phía trước, nàng nhìn bàn tay đang cầm dù bên cạnh, hàng lông mày xinh đẹp của nàng vô thức cau lại
Thật là một bàn tay xấu xí
Nàng nheo mày nhìn người cầm dù bên cạnh vẫn là y phục màu đen như cũ, nhưng thứ nàng nhìn thấy không phải khuôn mặt tuấn tiếu mà là nam nhân xa lạ khuôn mặt thành thật giản dị
"?" Bảo Châu quay người hỏi " Lý Ngọc Hạc đâu ",thông thường nàng sẽ không nghĩ tới điều đó, nhưng sự so sánh này......khá sốc
Thị vệ tên Triệu Nguyên cúi đầu nói" Lý đại nhân đã xuống núi, ra lệnh cho thuộc hạ bảo vệ sự an toàn cho công chúa ,công chúa không cần lo lắng thuộc hạ sẽ cố hết sức để bảo vệ Ngài"
" Xuống núi "Bảo Châu cau mày " hắn thật quá vô pháp ,ai cho hắn xuống núi mà không có sự cho phép của ta"
Thấy nàng tức giận ,mấy người bên cạnh liền quỳ xuống không dám trả lời
Một lúc sau Triệu Nguyên nuốt nước miếng, bắt đắc dĩ trả lời " Lý đại nhân nhìn thấy tuyết rơi dày đặc sợ đường núi bị chặn không thể về hoàng cung nên Lý đại nhân đã xuống núi trước để chuẩn bị chỗ ở cho công chúa.Để tránh cho công chúa khỏi khí lạnh trong đêm tuyết "
"Hắn là thị vệ thân cận của ta không phải quản gia" Bảo Châu lạnh lùng nói" Ngươi có thể thay mặt hắn nói chuyện"
Triệu Nguyên vội vàng cúi đầu.
Trời đêm ở Thượng Kinh đang rơi tuyết, nhưng hắn lại toát mồ hôi lạnh.
"Bỏ đi,các ngươi đứng lên " Bảo Châu cảm thấy cổ họng có chút ngứa ngáy,nhưng không muốn hắt hơi trước mặt người hầu ,như vậy sẽ rất mất mặt.
Nàng không còn cách nào khác đành phải nói:" Đêm tuyết rơi,đường trơn trượt, chúng ta tìm trong thành một chỗ nghỉ chân đi"
" Vậy Lý đại nhân....."
" Để hắn tự tìm tới .Sao ,còn cần ta ở đây chờ hắn à"
"Thần không dám"
"Đừng lề mề nữa, đi thôi "
"Vâng" mọi người đứng dậy.
Triệu Nguyên vẫn duy trì động tác cầm dù cho nàng, vừa đứng dậy chuẩn bị bước về phía trước.
Đột nhiên,hắn nghe thấy công chúa phân phó " đi tìm người khác tới cầm dù cho ta"
Triệu Nguyên vừa mới thoát chết,còn đang toát mồ hôi.
Nhưng nghĩ đến lời dặn dò trước khi rời đi của Lý Ngọc Hạc ,hắn quyết tâm nói " công chúa đừng lo lắng,ngoài Lý đại nhân ra,thuộc Hạ là người có võ công cao nhất trong nhóm thị vệ,nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của công chúa"
Bảo Châu nhìn hắn,bình tĩnh nói "tìm người trông đẹp mắt chút "
......
Triệu Nguyên hắn ,người không đẹp mắt,xúc động muốn chảy nước mắt .
Chẳng bao lâu một thị vệ mới được thay thế.Bảo Châu nhìn thoáng qua chẳng khác mấy so với Triệu Nguyên
Xấu tệ hơn tên mặt lạnh kia.
.....Thật mệt tâm
Lần tới khi chọn lại thị vệ riêng nàng lên chọn người soái khí hơn
Tuyết vẫn rơi không có dấu hiện ngừng.
May mắn thay ,lần này có nhiều thị vệ đi cùng, bước chân đủ vững vàng,nửa giờ đã tới trong thành.
Từ hoàng lăng vào trong thành chỉ có một con đường, nhưng dọc đường đi lại không thấy Lý Ngọc Hạc chuẩn bị trước đâu.
Bảo Châu rất buồn ngủ, cố gắng kiềm chế không ngáp dài,một tay đỡ trán,uể oải suy nghỉ một lúc nên trừng trị con chó không nghe lời này thế nào.
Xe ngựa chạy qua đoạn đường trung tâm của thành, dù trời đang đổ tuyết nhưng cửa hàng hai bên vẫn mở cửa kinh doanh
Gió thổi tung rèm lụa, Bảo Châu ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, nhìn thấy cửa hàng nhỏ không mấy nổi bật trong các cửa hàng lớn sáng sủa kia
Nàng ngây người giây lát nói " dừng xe "
Xe ngựa lập tức dừng lại ,cung nữ Minh Thúy bên cạnh hỏi " công chúa là sao vậy"
" Xuống xe với ta"
"Bên ngoài lạnh lắm, công chúa thích gì nô tỳ đi mua"Minh Thúy lo lắng nói
Minh Thúy mười năm tuổi ,và đi theo hầu hạ công chúa từ nhỏ.
Nàng ta gần như lớn lên cùng Bảo Châu
,công chúa rất thân thiết với nàng ta ,thậm chí thỉnh thoảng còn dám cãi lại Bảo Châu .
Công chúa liếc nhìn nàng, vén rèm bước xuống xe ngựa, Minh Thúy gãi búi tóc, nhanh chóng đi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...