Là địa điểm ngắm pháo hoa nổi danh nhất trong kinh thành, bất luận là bình minh hay tối muộn, Phong Nguyệt lâu đều mở cửa đón khách, các kiểu khách nhân lui tới cũng nối liền không dứt.
Hơn nữa, Hạ Quốc không cấm tác phong của quan viên, trong số khách khứa ra vào Phong Nguyệt lâu, số lượng các quan viện lại không hề ít, ngẫu nhiên có bị vương công quý tộc cũng chẳng có gì lạ.
Mà ở xung quanh Phong Nguyệt lâu, các kiểu người biểu lộ ra bộ dạng ngả ngớn cũng không ít, cả nam lẫn nữ tư sắc khác nhau hoặc đứng hoặc quỳ, người qua đường sớm đã quen thuộc với cảnh tượng này.
Nếu xem được thì có thể đi vào đây, tiểu thư nhà lành của nhà ai cũng sẽ đặc biệt tránh đi trường hợp dơ bẩn này.
Vậy nên, mặc dù suốt một đường Huyền Ảnh bị kéo lết quỳ đi, người qua đường thấy nhưng cũng không thể trách, cùng lắm thì đánh giá vài lần, hoặc là thuận miệng cảm khái một câu "Tư sắc cũng không làm gì được!"
Nhưng muốn nói có ai thật sự dừng chân, vậy cũng không có.
Từ khi đến nơi này, Tạ Dật Tiềm ít nhiều cũng biết rõ quy củ của nơi đây, đối với người nắm trong tay, tự nhiên có thể tùy ý đối đãi.
Hắn thả người rồi để Lâm Phong tùy ý đánh giá Huyền Ảnh, trước tiên là đáp lại câu trước của đối phương: "Làm phiền Lương Vương quan tâm rồi, chẳng qua là bị tiểu nhân tính kế, hiện tại đã không có chuyện gì nữa.
Chỉ tiếc tiểu nhân một ngày còn chưa trừ...!Lương Vương cũng phải cẩn thận!"
Lâm Phong nghe thấy vậy, hai luồng tầm mắt tương giao, mùi khói lửa trong không khí phát tán như có như không.
Hai người yên lặng giằng co đến tận khi Lâm Phong "Này" một tiếng: "Không có không có, làm phiền Thụy Vương nhắc nhở, bổn vương nhất định...!Sẽ cẩn thận hơn một chút!"
Hắn cố tình nhấn mạnh thêm ở mấy chữ cuối cùng, lại một lần nữa nhìn sang phía Huyền Ảnh: "Tiểu nô này thật đúng là...!Hehe!" Mùi khói thuốc súng trong nháy mắt liền tiêu tán.
Tạ Dật Tiềm thấy đề tài bị nhiễu đã trở lại, liền theo sau thu liễm sự đối chọi gay gắt lúc trước, không thể phủ nhận mà nhíu mày, cười khẽ hai tiếng.
Hắn liếc mắt nhìn Huyền Ảnh một cái, nói tiếp: "Cũng chỉ đành như vậy.
Nuôi hai tháng vẫn chưa thấy nuôi thành thục, bổn vương đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi, dứt khoát ném đến Phong Nguyệt lâu, đổi hai lượng bạc làm phần thưởng phát cho hạ nhân."
Lâm Phong nghe vậy nhất thời cười haha: "Hahaha, Thụy Vương điện hạ nói đùa rồi, quỳ đi nghe lời như này, chắc hắn tiêu phí không ít tâm tư của điện hạ, làm sao có thể nói bán liền bán được? Hiện giờ nhất thời nông nổi, sau này nhất định sẽ hối hận."
"Ha!" Tạ Dật Tiềm cười lạnh một tiếng, nâng mũi chân đẩy đẩy cẳng chân của Huyền Ảnh, "Này thì sẽ không hối hận.
Muốn khuôn mặt thì không có mặt, muốn nghe lời cũng không nghe lời, nói hai câu dễ nghe cũng chưa nói được, giữ lại làm gì?"
"Lương Vương điện hạ cũng đừng chỉ nhìn ngoài mặt, muốn quỳ đẹp được...!Này cũng dễ thôi!" Tạ Dật Tiềm cười cười ngả ngớn về phía Lâm Phong.
Chỉ chờ Tạ Dật Tiềm xoay người, trong lúc thoáng xoay người chạm phải lụa mỏng của Huyền Ảnh, thân thể của Huyền Ảnh không khỏi cứng ngắc mà chớp mắt một cái, ngày cả biểu tình cũng cứng đờ.
Nhưng Tạ Dật Tiềm đã động thủ nắm lấy một góc lụa mỏng, thuận theo dùng sức khẽ động kéo ra phía ngoài, lụa mỏng hoàn toàn bị xé xuống, nửa người trên của Huyền Ảnh lõa lồ, hoàn toàn lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật.
"A!" Lâm Phương chứng kiến thứ trước mắt, không nhịn được thét lên một tiếng kinh hãi.
Chỉ thấy những vết roi trên người Huyền Ảnh trước sau không mở đi chút nào, miệng vết thương dữ tợn lúc này còn đang chảy máu, cũng không thấy bất cứ dấu hiệu trị thương nào.
Mà lúc này, Tạ Dật Tiềm tiếp tục nói: "Vật nhỏ không nghe lời, đánh là được, chung quy đánh có thể thành thật rồi, ít nhất...!Đánh thành thật rồi, cũng không dám tự chủ trương nữa."
Hắn tự thị nhi phi* nói một câu, cũng không để tâm đến thân thể Huyền Ảnh đang run rẩy trong không khí, lại càng không nhìn đến sắc mặt khó khăn chịu đựng của đối phương.
(*Tự thị nhi phi: Tưởng đúng như thực chất là sai, giống thật nhưng lại là giả.
Ở đây theo ý hiểu của mình là nói Tạ Dật Tiềm chỉ đang tỏ vẻ chứ không phải thật.)
Hắn vừa chuyển đề tài câu chuyện, hỏi lại Lâm Phong: "Lương Vương điện hạ cảm thấy được chứ?"
Lâm Phong gật đầu: "Thụy Vương điện hạ có kinh nghiệm, tất nhiên là đúng, nhưng Thụy Vương thật sự không muốn vật nhỏ này sao?"
"Tất nhiên!" Tạ Dật Tiềm không hề do dự, "Nuôi chó không thành thục, giữ lại dùng làm gì? Bất quá, nghe nói Lương Vương gần đây có chút hứng thú khác, nếu không chê bỏ, đương nhiên có thể nhận người mang về phủ huấn luyện dạy dỗ, chỉ cần bổn vương không chê bỏ giáo huấn là quá tốt rồi."
Lâm Phong tựa như đã sớm dự đoán được Tạ Dật Tiềm sẽ nói lời này, nghe vậy căn bản không hề từ chối, còn hào phóng gật gật đầu: "Hiếm có khi Thụy Vương nguyện ý bỏ những thứ yêu thích, vậy bổn vương mà từ chối thì bất kính rồi, điện hạ—"
Hắn đưa tay ra, muốn dây lụa trong tay Tạ Dật Tiềm.
Tạ Dật Tiềm bị động tác bất ngờ của hắn làm cho nhất thời khó hiểu.
Vốn còn nghĩ phải phí tâm tư một phen mới có thể tặng người đi, cũng nghĩ hiện giờ lại đơn giản như vậy.
Hắn không muốn âm thầm lau đi dấu vết của Huyền Ảnh ở trong Thụy vương phủ, ngược lại chính là muốn để cho Lâm Phong biết rõ—
Đây là người của bổn vương, đây là người bổn vương dùng để tính kế ngươi!
Rốt cuộc là bởi vì hắn nhất thời sơ ý bị Lương Vương hạ Tình độc, nếu hắn không trả lại gấp bội, chẳng phải là thua đối phương một bậc ở khoản này rồi sao?
Tạ Dật Tiềm chần chừ một lát sau, cuối cùng cũng cười ra tiếng, trở tay đưa dây lụa cầm trong tay đặt trên tay Lương Vương: "Nếu như vậy, thì người này giao cho Lương Vương xử lý đi."
"Trong phủ bổn vương còn có chút chuyện chưa xử lý, bổn vương không thể bồi Lương Vương rồi."
"Cảm tạ cát ái của Thụy Vương điện hạ.
Điện hạ, mời—"
Từng người trong hai người hàn huyên vài câu, mặt cười mà lòng không cười tạo dựng nên một bộ ảnh hữu hảo, nhưng nhìn không là bộ dáng tranh đoạt trước kia là ngươi chết ta sống.
Đợi cho xe ngựa của Tạ Dật Tiềm đi xa dần, Lâm Phong rốt cuộc cũng có rảnh rỗi để xử lý Huyền Ảnh.
Trên tay Lâm Phong nắm cái dây lụa kia, tầm mắt cũng không thèm chú ý quan sát xung quanh, chỉ quay đầu lại, nhìn chằm chằm Huyền Ảnh hồi lâu.
Ngay tại thời điểm trong lòng Huyền Ảnh đang bất an hoài nghi không biết chọc phải người ta ở chỗ nào, chỉ thấy Lâm Phong đột nhiên ngồi xổm xuống, không quan tâm những chuyện khác liền trực tiếp ghé đến bên tai Huyền Ảnh.
Nhiệt khí thở ra bên tai khiến cho Huyền Ảnh không kìm được rùng mình một cái, ai ngờ câu tiếp theo của Lương Vương lại dọa hắn xuất hiện mồ hôi lạnh đầy người.
"Nếu bổn vương nhớ không lầm...!Hóa ra ảnh vệ của Thụy Vương điện hạ còn có những tác dụng thầm kín khác, tự dưng biến thành tiểu sủng vật, nhưng lại là cao thủ hiếm thấy."
"Ngươi nói xem, bổn vương nên lo lắng an nguy của bản thân cho tốt, hay là mừng thầm chiếm được tiện nghi lớn cho tốt?"
Dứt lời, Lâm Phong đứng dậy lùi về sau hai bước, khóe miệng mỉm cười, từ trên cao nhìn xuống Huyền Ảnh, không chút bận tâm vừa rồi hắn kinh thế hãi tục thế nào, trực tiếp vạch trần thân phận của Huyền Ảnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...