Ảnh Vệ Khó Làm


Chỉ trong khoảng thời gian chốc lát, trong Lương Vương phủ đã gà bay chó sủa, loạn thành một đoàn.

Không hổ là dược mà Tạ Dật Tiềm dùng để báo thù người khác, Huyền Ảnh bên này còn chưa chạy ra ngoài bao xa, vài người vừa uống rượu trên yến hội xong liền không hẹn mà cùng cảm thấy bụng dưới khô nóng một trận.

Lâm Phong thấp giọng mắng một câu, ngẩng đầu hướng tầm mắt nhìn về phía xa xa, khi không mang theo vài phần tàn nhẫn.

Dưới chân hắn lảo đảo một cái, đưa tay chống lên bàn, mở miệng quả thực nghiến răng nghiến lợi: "Nhất định phải truy đuổi mang người trở về! Bất luận sống chết!"
Mà lúc này, vài vị đại nhân khác cũng lần lượt phát hiện bất thường.

Trên mặt bọn họ hiện lên một tia sợ hãi, khóe miệng tràn ra hai tiếng ngâm rên rỉ, đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng quản gia phía sau Lâm Phong đã cao giọng hô lớn trước.

"Có thích khách có thích khách, bảo hộ vương gia—" Một tiếng nổi lên, toàn bộ hiện trường hoàn toàn rối loạn.

Nhưng Lâm Phong hoàn toàn không có chút ý nghĩ nào muốn ngăn lại, chỉ trầm tĩnh mặc kệ đám người phía dưới loạn thành một đoàn, hoặc đứng hoặc chạy, đều bày ra điệu bộ chạy tán loạn.

Bất quá, thừa dịp ý thức còn thanh tỉnh, Lâm Phong vẫn quay đầu nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh mình, chuyện đến nước này, hắn đã khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.

Tuy rằng không biết vật nhỏ xích trong mật thất làm sao chạy ra ngoài, nhưng nếu không có sự khuyến khích của đám người Lý Thanh Tuyền, hắn làm sao có thể uống xuống chén rượu cực kỳ quái gở kia?
Tuy nói nguyên nhân hắn trúng kế là do sơ suất, nhưng sự khuyến khích của đám người Lý Thanh Tuyền cũng là phần chính.

Nếu không phải—

Lâm Phong hít sâu một hơi, đè xuống oán hận cùng xao động nơi đáy lòng, quay đầu lại thở dốc một tiếng, chạy nhanh đi phân phó, nói: "Người đâu, đi, đi mang vài vị đại nhân tới sương phòng, ra bên ngoài tìm người cho bổn vương, phải trong sạch!"
Tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào bên tai hỗn độn cùng một chỗ, truyền vào trong tai Lâm Phong, chấn động màng nhĩ của hắn trở nên ù ù.

Cơn buồn bực của hắn đã không thể nói ra, rõ ràng là Lý Thanh Tuyền bọn họ tạo thành cục diện hiện tại, mà hắn vẫn không thể không bảo vệ đối phương, càng đừng nói còn phải đặc biệt tìm một nữ hài trong trắng đưa qua.

Giúp giấu diếm chính là hắn, dốc tiền ra cũng vẫn là hắn!
Nghĩ đến đây, lệ khí trong mắt Lâm Phong càng tăng lên, hắn nhìn thấy mấy người Lý Thanh Tuyền liên tiếp bị kéo xuống, vừa vặn những người có thể làm cho hắn lo lắng trên yến hội cũng coi như rời đi sạch sẽ rồi.

Mà những khách khứa đang hoảng loạn còn lại thì không nằm trong phạm vi chú ý của Lâm Phong.

Hắn mạnh mẽ áp chế cỗ sóng nhiệt trong lòng, giữ lại vài phần thể diện trước mặt người khác, thống hận đối với Huyền Ảnh chắc chắn lại tăng thêm.

Nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, Lâm Phong rốt cuộc không nhịn xuống được, hắn dữ tợn nói: "Ám Nhất, Ám Nhị, các ngươi cũng đuổi theo cho bổn vương, nhất định phải mang người trở về!"
Má sau đó, xem hắn có giày vò người đến chết không!
Lâm Phong biết vậy đã chẳng làm.

Sớm biết như thế, hắn đã không nên "nhân từ" đối với ảnh vệ của Thụy Vương, chặt tay chặt chân, đây không phải là thao tác cơ bản sao?
Lâm Phong lắc đầu, xoay người lảo đảo đi về phía sau, vừa mở lớn miệng thở hổn hển, vừa thấp giọng mắng, đôi con ngươi đã trở nên đỏ thẫm.

Cùng lúc đó, cùng với sự hỗn loạn trên yến hội, Huyền Ảnh sớm chạy trốn trước một bước, trên thực tế cũng không đến mức thoải mái.

Dưới tình hình Lương Vương đang liên tiếp thúc giục phái người, Huyền Ảnh có thể cảm nhận được rõ, người truy đuổi ở phía sau hắn càng đến càng đông.


Từ nô dịch bình thường ban đầu cho đến thị vệ tăng thêm sau đó, đến tận bây giờ, tiếng xé gió sắc bén phía sau làm cho trong lòng hắn căng thẳng, lắc người trở mình ngã xuống đất, lăn lộn vài lần né tránh ám khí phía sau bay tới.

"A—" Bắp chân của Huyền Ảnh không cẩn thận va phải một hòn đá nhỏ bén nhọn, Huyền Ảnh nhất thời không ổn, không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

Hắn nâng mắt nhìn về phía xa xa, không có gì bất ngờ khi mấy hắc y nhân đang hướng về phía hắn chạy tới, thân hình cùng tư thái quen thuộc lạ thường, nháy mắt làm cho trái tim của Huyền Ảnh chìm xuống đáy cốc.

Thụy Vương phủ có tứ đại ảnh thủ, mười hai ám thị của Lương Vương phủ cũng không thua kém, đặc biệt là Ám Nhất và Ám Nhị, vài lần giao thủ cùng ảnh thủ bọn hắn đều bất phân thắng bại.

Huyền Ảnh chống lại hai người này như mọi khi đều là bất phân thắng bại, hiện tại hắn còn có dược vật trong người, nội lực toàn thân rất khó tập trung, dưới loại tình huống này lấy cái gì để trốn thoát dưới tay bọn họ?
Chấp nhận số mệnh sao?
Trong lòng Huyền Ảnh hiện lên một tia tuyệt vọng, nhưng tại một khắc này, điểm yếu ấy đã bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống—
Chấp nhận số mệnh là không thể!
Hắn còn chưa quay về vương phủ phục mệnh với chủ thượng, làm sao có thể chấp nhận số mệnh!
Nhớ tới đạo nhân ảnh ẩn giấu trong lòng kia, Huyền Ảnh khi không dấy lên vài phần ý chí chiến đấu, hắn nỗ lực điều động nội lực còn sót lại trong cơ thể, không ngoài dự kiến, kinh mạch lại đau nhức.

Mà ngay lập tức giữa lúc này, thân ảnh màu đen cách đó không xa đã càng ngày càng gần.

Huyền Ảnh cố gắng không nghĩ nhiều, vội không ngừng loạng choạng vài cái từ trên mặt đất đứng lên, cái váy để ngụy trang lúc trước trở thành trở ngại lớn nhất của hắn.

Huyền Ảnh không cần suy nghĩ, đứng lên, thuận tay cầm lấy chỗ vạt váy.


"Xoẹt—" Một tiếng hoạt âm vang lên, vạt váy dưới xòe ra bị hắn hoàn toàn xé rách, không có vạt váy cản trở, Huyền Ảnh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn bước nhanh hai chân.

Nhưng mái tóc tán loạn trong lúc nhất thời lại không thể xử lý, Huyền Ảnh không còn cách nào, chỉ đành mặc kệ gió mát quét qua, sợi tóc tung bay ngăn cản tầm mắt cũng là bất đắc dĩ.

Huyền Ảnh chạy đường vòng, chuyên tìm những chỗ nhìn qua có vẻ mấp mô, có thể là vận may tới, dưới sự kiên nhẫn chạy vòng của hắn, thời điểm mấy người ám thị phía sau vài lần muốn đuổi theo đều bị Huyền Ảnh xoay người hất văng ra.

Mà sau khi trốn ra khỏi giả sơn lần cuối, trước mắt Huyền Ảnh sáng ngời: Cửa sau!
Bước chân của Huyền Ảnh bước nhanh hơn, đồng thời điều động nội lực không còn lại bao nhiêu trong cơ thể, nghe thấy tiếng gió ào ào phía sau vang lên, ngay cả trốn cũng không trốn, chạy thẳng phóng tới cửa sau.

"Hự, phụt—" Nhưng Huyền Ảnh thật sự đánh giá quá cao tình trạng của hắn, cùng với một trận đau nhức của kinh mạch như bị xé rách, tiếng gió phía sau cũng mang theo chưởng phong sắc bén, Ám Nhất ra tay, tư thế căn bản là đang liều mạng.

Nghĩ tới trước đây, chính Ám Nhất đã nhận ra thân phận của Huyền Ảnh.

Hiện tại, cũng là lần đầu tiên hắn giáng cho Huyền Ảnh một đòn nghiêm trọng.

Huyền Ảnh không kịp chống đỡ, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, dưới chân lảo đảo nửa bước, thiếu chút nữa rơi xuống từ giữa không trung.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lao ra khỏi cửa sau của Lương Vương phủ, lúc này "đùng" một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên đầu gối truyền đến một trận đau thấu tim, nhưng Huyền Ảnh không có thời gian dừng lại.

Hắn nghiêng ngả, lảo đảo mà đứng lên, quay đầu lại đã là ám thị đang vượt qua tường chắn.

Huyền Ảnh cắn răng một cái, đứng dậy, áp chế kinh mạch bị thương, tùy tiện đè ép nội lực, bất chấp phóng vọt về phía trước.

Một chạy hai đuổi, mọi người trên đường có rất ít người phát hiện bọn họ đang ở trên nóc nhà, hình ảnh kinh tâm động phách diễn ra một hồi.


Huyền Ảnh có thể nói là được thần may mắn chiếu cố, bất luận phía sau là ám khí hay chưởng phong, thậm chí Ám Nhất vài lần đều đuổi tới phía sau hắn, nhưng Huyền Ảnh dưới tình huống đó chỉ tránh không đối diện trực tiếp, suốt một đường chạy tới trước Thụy Vương phủ.

Cho dù vết thương chồng chất, trong người bị trọng thương.

Huyền Ảnh giương mắt lên, tường chắn của Thụy Vương phủ đang ở ngay trước mắt, Ám Nhất và Ám Nhị phía sau đối diện song song nhau, đồng thời thấy được kiêng kị trong mắt đối phương.

Đuổi tới tận bây giờ mà còn không bắt được người, vậy chờ Huyền Ảnh vào trong Thụy Vương phủ rồi, bọn họ mới thật sự thất bại trong gang tấc, không thể có khả năng nữa.

Huyền Ảnh đè xuống vui sướng trong lòng, dứt khoát chạy về phía vương phủ.

Nhưng ngay lúc hắn sắp vận chuyển nội lực vượt qua tường ngoài, trước mắt Huyền Ảnh lóe lên, một đạo thân ảnh xuất hiện trên mái tường của vương phủ.

"Người nào đang tới! Tự ý xông vào vương phủ sẽ phải chết!"
Thiên Nhận tay cầm trường kiếm, công minh chỉ về phía Huyền Ảnh, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho ba người đang chạy tới nháy mắt liền dừng lại.

Huyền Ảnh nuốt nước bọt, ngửa đầu nhìn nam nhân phía trên.

Nhưng mặc kệ hắn nhìn thế nào, hắn cũng không nhìn ra sự quen thuộc trong mắt Thiên Nhận.

Ai có thể khiến cho người đường đường là ảnh thủ chặn ở ngoài vương phủ, giống như thật sự đoán chắc hắn sẽ trở về!
Trong lòng Huyền Ảnh một mảnh lạnh buốt, cả người đều giống như rơi vào khe nứt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui