Mấy ngày nghỉ ngơi trước khi phim khai máy vào cuối tuần.
Dư An tính đi dạo phố mua váy, chân trước vừa bước vào cửa trung tâm thương mai thì "đoạt mạng liên hoàn call" của Chu Minh Khiêm ùa đến.
Anh không muốn ăn thức ăn ngoài nên kêu cô đến làm cơm.
Chu Minh Khiêm không thường ở nhà nên không có thuê dì nấu cơm.
Chuyện này hầu như là cô làm thay.
Dư An phải trở về làm đầu bếp. Lên xe, cô vô thức lấy gương trang điểm nhìn một chút, không có gì không ổn, cô khởi động xe đi đến nhà Chu Minh Khiêm.
Đây là chiếc xe việt dã của Chu Minh Khiêm, bình thường đều là cô chạy, ra vào chung cư cũng tiện.
Đến chung cư, Dư An rất tự nhiên tra dấu vân tay rồi mở cửa.
Chu Minh Khiêm đang ở nhà, ngẩng đầu nhìn cô một chút, ánh mắt anh dừng lại trên người cô lâu hơn thường ngày. Anh chưa thấy cô mặc bộ váy này lần nào.
"Hôm nay đến nhanh vậy."
Dư An không nói mình muốn đi dạo phố mới từ trung tâm thương mại chạy tới, cô nói dối: "Trên đường không bị kẹt xe."
Cô để túi xuống, đổi dép, vừa đi về phía phòng bếp vừa lấy một sợi dây buộc tóc màu đen vòng trên cổ tay để búi tóc lên.
Đến phòng bếp, cô đeo tạp về, mở tủ lạnh xem những nguyên liệu nấu ăn sẵn có.
Đây là phòng bếp mở, Dư An đứng ở bên trong ngẩng đầu lên là đã có thể thấy Chu Minh Khiêm lười biếng nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại. So với con người khi làm việc đúng là trái ngược nhau hoàn toàn.
Căn hộ này ngoại trừ phòng ngủ của anh, khắp nơi đều có dấu chân của cô.
Dư An dừng động tác trên tay, nháy mặt giật mình. Có một loại suy nghĩ vô cùng sống động hiện lên trong đầu cô lại bị cô cố gắng đè nén xuống.
Bỗng nhiên Chu Minh Khiêm nhìn về phía phòng bếp, "Tối nay ăn gì?"
Dư An vội vàng thu lại tầm mắt, giả bộ như đang chọn nguyên liệu, đầu cũng không thèm ngẩng, "Ăn chay."
Chu Minh Khiêm: "Em đúng thật là không tử tế chút nào, điển hình của dạng người qua cầu rút ván. Mới vừa công bố dàn diễn viên thì em liền bắt đầu làm lấy lệ." Nói, anh dẹp điện thoại, thong thả đi vào phòng bếp.
Dư An nhìn về phía anh, "Tôi chỉ đáp ứng làm đồ ăn khuya cho ngài thôi mà." Ánh mắt của cô dừng trên mặt của Chu Minh Khiêm không đến một giây sau đó lại nhìn sang chỗ khác.
Chu Minh Khiêm tựa vào quầy bar, hai chân tự nhiên bắt chéo.
Dư An không quen như vậy, bình thường cô bận việc ở phòng bếp của cô, anh chơi game ở phòng khách của anh, trước giờ phút này vẫn chưa bước vào phòng bếp nửa bước.
Chu Minh Khiêm im lặng nhìn cô thái thịt, rửa rau.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, Dư An cảm giác không thể cầm dao nổi, cô tạm dừng, "Chu đạo, hôm nay ngài không bận à?"
Chu Minh Khiêm: "Rất rảnh."
Dư An: "...Ngài ở đây làm tôi hơi hồi hộp, không làm được." Cô sợ cắt phải ngón tay của mình, đành phải ăn ngay nói thật.
Ánh mắt Chu Minh Khiêm lướt từ bàn tay đến gương mặt của cô, "Lúc tôi quay phim chẳng phải em vẫn hay đứng bên cạnh đó sao? Quen là được rồi."
Dư An nhất thời bị nghẹn, tìm không ra lý do phản bác.
Dư An cạn lời, chỉ có thể thả chậm tốc độ thái thịt.
Chu Minh Khiêm sợ đến sáng mai cũng không ăn được cơm, cất bước đi thư phòng.
Dư An thở phào nhẹ nhõm. Cũng không biết hôm nay anh bị làm sao, cô cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
Chu Minh Khiêm không có chuyện gì làm, bắt đầu sắp xếp lại giá sách. Hơn ba mươi năm nay đây là lần đầu tiên anh chịu khó đến vậy.
Mấy ngày nay anh cho mình thời gian nghỉ ngơi, gần ba ngày không được gặp Dư An. Căn nhà vừa lạnh lẽo vừa không có sức sống. Anh nghĩ Dư An ở nhà một mình chắc cũng sẽ rất nhàm chán nên quyết định gọi cô đến làm cơm.
Vừa mới xếp được có vài cuốn sách thì mẹ anh gọi tới, hỏi anh đang bận cái gì.
"Con đang sắp xếp giá sách."
Nếu ở trước kia, những lúc nghỉ ngơi anh sẽ gọi bạn bè anh về nhà chơi, lúc này lại không được nhàn hạ thoải mái như vậy.
Mẹ Chu nói đến ba Chu: "Ba con lại mang Anh Bố đi chơi rồi."
"Vậy sao mẹ không đi theo?" Chu Minh Khiêm mở loa ngoài, tiếp tục dọn dẹp giá sách.
Mẹ Chu: "Mẹ kiên quyết không đi. Trong mắt ông ấy không còn mẹ nữa, suốt ngày chỉ chơi với Anh Bố. Mẹ còn muốn ghẻ lạnh ông ấy."
Anh Bố nhà bọn họ là một giống chó quân đội lưng đen của Đức, là một chú chó rất nổi tiếng, còn đi đóng quảng cáo nữa. Tình cảm của ba anh đối với Anh Bố còn sâu đậm hơn đối với anh. Vì để cho Anh Bố có thể đi du lịch thế giới mà đặc biệt mua một cái máy bay tư nhân.
Anh còn không có cái đãi ngộ này.
"Đúng rồi, con có bạn gái chưa? Dung mạo ra sao?"
Chu Minh Khiêm: "Mẹ, những người đàn ông chín chắn và ổn định không thích những người phụ nữ tò mò."
"Ồ, ba của con chín chắn ổng định?"
"...Chẳng phải ba vẫn luôn hướng đến mục tiêu đó sao. Cũng sắp được rồi."
Chu Minh Khiêm: "Con bận tiếp đây." Anh muốn ngắt điện thoại nhưng giọng nói của mẹ Chu lại kịp thời truyền đến, "Vậy mẹ không hỏi cái này nữa, hỏi cái khác. Con và Dư An thế nào rồi?"
Chu Minh Khiêm ngừng mấy giây, "Cô ấy rất nghiêm túc trong công việc." Không đợi mẹ anh lên tiếng, "Mẹ, con có điện thoại tới, cúp đây."
Anh ngắt cuộc gọi.
Chu Minh Khiêm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại màu đen. Bao lâu rồi anh chưa tìm bạn gái?
Từ lúc tuyển Dư An làm trợ lý, vì để xây dựng lên hình tưởng của một ông chủ tốt, vì để cho Dư An hoàn thiện tam quan* của mình nên anh không có tham gia vào tình trường.
*Tam quan gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.
Cơm tối rất nhanh được làm xong, một món chay một món mặn và một món canh.
Dư An gọi Chu Minh Khiêm xuống ăn cơm, cô đã dọn xong bàn ăn.
Dư An giảm cân, buổi tối chỉ ăn một chút trái cây.
Trên bàn ăn có vài quả anh đào (cherry) và nửa trái rất kì lạ.
Chu Minh Khiêm nhìn cô, "Em còn muốn giảm cho thành bộ xương à?"
Dư An: "Tôi sắp năm mươi ký rồi. Những ngôi sao nữ ngoài kia còn cao hơn tôi nhưng lại không nặng bằng tôi."
Chu Minh Khiêm hỏi lại: "Sao vậy? Còn muốn quay phim à?"
Dư An lắc đầu, chưa từng nghĩ tới. Nhan sắc của cô sẽ bị những người đẹp ngoài kia đè bẹp mất.
Thật ra cô không mập chút nào.
Chỉ là không biết từ khi nào mà cô lại bắt đầu giảm cân. Hi vọng mình gầy một chút, xinh thêm một chút, có khí chất thêm một chút.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp mà.
Trước kia Chu Minh Khiêm rất ít khi nói chuyện phiếm với Dư An, cho dù hai người có ngồi cùng một chỗ ăn cơm thì phần lớn thời gian đều im lặng, Anh cảm thấy mình và Dư An không có chung một chủ đề nào.
Nói chuyện về đạo diễn, cô không hiểu.
Buôn dưa lê bán dưa bở, anh càng không hứng thú.
Vòng bạn bè của anh đối với cô mà nói là quá xa vời.
Nói đến một nơi vui chơi nổi tiếng thì cô lại chưa từng đi qua.
Dư An ăn chậm rãi, chỉ có một vài quả anh đào, cô ăn một cách tiết kiệm.
"Chu đạo." Cô nhìn anh, "Có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
Chu Minh Khiêm: "Nói."
Dư An mím mím môi, "Sao ngài không tìm bạn gái? Có rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi anh." Làm trợ lý của anh gần được hai năm, trong suốt khoảng thời gian đó có rất nhiều người hỏi cô về số điện thoại riêng của Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm nhíu mày: "Mẹ tôi lại nói với em cái gì?"
Dư An giật mình, vội vàng lắc đầu, "Gần đây bác gái không có liên lạc với tôi." Không gọi cũng không nhắn tin thật.
Chu Minh Khiêm tạm thời tin cô, căn dặn: "Em là trợ lý của tôi, làm tốt bổn phận của mình là được." Trọng điểm của anh là: Cô là trợ lý của anh, không phải của người khác. Không cần phải báo cáo tình trạng của anh với mẹ anh.
Nhưng vào tai Dư An lại là: Cô chỉ là trợ lý của anh mà thôi, làm tốt nhiệm vụ của mình, chuyện tình cảm riêng tư của ông chủ không phải là thứ mà cô có thể hỏi đến.
Chu Minh khiêm uống nửa chén canh, thanh đạm nhưng ngon miệng.
"Em học nấu ăn từ ai?"
Ăn hơn một năm nay đến giờ mới nhớ tới để hỏi.
Dư An: "Làm nhiều riết quen."
Chu Minh Khiêm quan sát cô, hiển nhiên không tin lời cô nói.
Dư An: "Trước kia khi còn ở cùng Võ Dương," nói đến Võ Dương, không ngờ bây giờ cô có thể bình tĩnh mà đối mặt như vậy, không còn cảm giác đau đớn như xưa nữa.
Cô nói tiếp: "Anh ấy toàn mời tôi dùng cơm ở những nơi sang trọng, lại còn gọi rượu vang đỏ, không khác gì một tháng tiền lương của tôi. Tôi không có tiền mời lại anh ấy nên suy nghĩ tự làm đồ ăn, như vậy có thể tiết kiệm tiền."
Cô cắn một trái anh đào. Chua.
Nháy mắt một cái Chu Minh Khiêm không còn hứng ăn nữa, canh mới uống được một nửa đã buông xuống, ăn tượng trưng thêm vài miếng đồ ăn rồi gác đũa, "Dọn đi."
Dư An không nhìn Chu Minh Khiêm nên mới không thấy biểu cảm bất thường trên mặt anh. Cô dọn dẹp bàn ăn và nhà bếp sạch sẽ, cởi tạp dề, "Chu đạo, ngày mai ngài muốn ăn gì để tôi đi mua nguyên liệu tươi."
Chu Minh Khiêm: "Mấy ngày tới không cần đến, bạn của tôi tới."
Dư An: "Ồ, được."
Dư An đứng bất động nửa phút, Chu Minh Khiêm vẫn không ngẩng đầu, đang nhìn điện thoại. Cô cáo từ rời đi.
Đi ngang qua trung tâm thương mại, Dư An không ngừng lại mà đi thẳng về nhà.
Cô nhìn trúng một chiếc đầm trên mạng, định bụng sẽ ra cửa hàng mua. Một cái đầm này đối với cô mà nói có chút xa xỉ, gần hai ngàn tệ. Nếu mua thì nó sẽ là chiếc đầm mà cô quý nhất.
Cuối cùng vẫn là thôi.
Từ chung cư của Chu Minh Khiêm đi ra, cô đã tỉnh táo lên rất nhiều, trở về hiện thực.
Những lúc nói chuyện với Chu Minh Khiêm, phần lớn cô đều gọi là "ngài", thi thoảng sẽ lén gọi là "anh", cô cảm giác mình đã vượt quá giới hạn.
Có thể là do gần đây Bắc Kinh nóng lên làm đầu óc của cô chuếnh choáng theo, không để ý liền tự cho mình một viên kẹo ngọt mơ mộng không thiết thực.
Đầm, vẫn là không mua nữa. Sau này đồ trang điểm cũng dùng tiết kiệm lại một chút.
Làm trợ lý của Chu Minh Khiêm sắp được hai năm, cô đã tiết kiệm được hai mươi mốt vạn. Số tiền này đối với đại đa số người trong thành phố này mà nói là quá ít, chỉ đủ để mua được hai ba mét vuông nhà ở.
Nhưng đối với cô lại là một khoảng tiền lớn.
Chờ đến khi Chu Minh Khiêm có bạn gái rồi thì cô sẽ từ chức, đi đến một thành phố nhỏ nào đó mua một căn nhà nhỏ.
***
Ngày khai máy hôm ấy, Dư An mới gặp lại Chu Minh Khiêm, đã cách năm ngày kể từ hôm cô đến chung cư anh nấu cơm.
Hôm nay Chu Minh Khiêm mặc quầy tây đen và áo sơ mi trắng, đứng ở trong đám người. Dư An liếc mắt liền nhận ra anh, cô chạy bước nhỏ đi qua.
"Chu đạo." Cô bình ổn lại hơi thở. Đêm qua mất ngủ, đến trễ. Một trợ lý như cô mà dám đến trễ hơn so với ông chủ.
Chu Minh Khiêm quét lên người cô một lượt, hôm nay cô mặc quần dài, đơn giản bình thường, cũng không trang điểm tinh xảo như ngày trước. Nửa ngày sau anh mới "ừm" một tiếng.
Sau đó bận bịu, một chút bi thương trong lòng Dư An rất nhanh bị hòa tan.
Hôm nay Diệp Thu cũng tiến tổ, cũng lâu rồi Dư An không gặp cô.
Trong lúc nghỉ ngơi, Hề Gia ép nước trái cây cho Diệp Thu, "Chị Diệp Thu, trong này có thêm chanh, sẽ không mập đâu."
Diệp Thu mỉm cười, "Cảm ơn tiểu khả ái." Cô dính một chút hào quang của Hề Gia.
"Hôm qua em ngủ không ngon à?" Diệp Thu nhìn quầng mắt thâm đen của cô, "Có chút thâm mắt."
Đâu chỉ là là ngủ không ngon, là mất ngủ.
Năm ngày không gặp Chu Minh Khiêm. Đây là lần đầu tiên cô và anh cách nhau dài nhất kể từ khi cô làm việc tới giờ. Hôm nay gặp lại, không hiểu sao cô có chút thấp thỏm.
Còn có một chút tình cảm nói không nên lời.
Càng nghĩ càng tỉnh táo, mãi dến khi chân trời hiện lên ánh bình minh cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dư An đành phải nói dối: "Hôm qua luyện phim xuyên màn đêm, sau đó vẫn còn dư âm của bộ phim nên mất ngủ."
Diệp Thu nửa đùa nửa thật, "Xem phim Chu đạo của em đạo diễn à?"
Dư An vô thức phủ định: "Không phải, là một bộ phim thanh xuân vườn trường."
Ngoài trừ việc cô là trợ lý của Chu Minh Khiêm, còn lại đều không có gì thay đổi. Cô không muốn dính líu đến những chuyện khác liên quan đến Chu Minh Khiêm.
Chu Minh Khiêm tìm vòng vòng trường quay một ngày rưỡi mới thấy Dư An đang cười cười nói nói với Diệp Thu. Rốt cuộc cô thích Võ Dương bao nhiêu mới có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về đến mức độ tẩu hỏa nhập ma như vậy.
Bởi vì Hề Gia là bạn của Võ Dương nên cô đối xử tốt với Hề Gia. Diệp Thu là bạn của Hề Gia nên cô cũng đối xử tốt với Diệp Thu.
Ngày khai máy đầu tiên, phim trường nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
*
#03072020
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...