Lộ Ái Nhi vừa thức dậy, bên kia giường đã không còn ai rồi.
Cô ấy đi vệ sinh cá nhân rồi lấy đại một bộ váy trong tủ của An Di mặc vào.
Lúc ra khỏi phòng, vừa khéo An Di cũng từ bên ngoài trở về
“Cậu đi đâu sớm vậy hả?”
An Di quặc chìa khóa lên móc, tháo giày ra rồi vào nhà
“Phục vụ Lộ tiểu thư ăn sáng đây!”
Trong phòng khách, hai người ngồi bệt trên thảm lông trải sàn, đồ ăn cùng hai cốc sữa nóng để trên bàn trà.
Ái Nhi lựa một bộ hoạt hình rồi bắt đầu ăn sáng.
An Di cười
“Cậu vẫn như vậy!”
“Hihi, phải có phim xem thì ăn mới ngon được chứ!” – nhét miếng bánh vào miệng rồi nói tiếp – “Giờ cậu đang làm ở đâu vậy? Tan làm mình tới đón cậu đi chơi!”
“Bệnh viện Thanh Tâm.”
“Thanh Tâm?”
“Ừm.”
“Hàn Thương cũng đang ở đó.
Hai người gặp lại nhau rồi à?”
“Ừm.”
Lộ Ái Nhi nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong ngữ điệu của cô
“Không vui vẻ lắm hả?”
“Ừm.”
“Hắn trách cậu sao? Để lát mình tới nói chuyện với hắn.”
An Di lắc đầu
“Không phải, là do mình… Mình chưa biết làm sao để giải thích mọi chuyện với anh ấy!” – ngừng một chút, cô nói tiếp – “Hơn nữa, dù là thế nào thì năm ấy mình thực sự đã tổn thương anh ấy rất nhiều! Cho dù giải thích thì sao chứ? Anh ấy hẳn cũng không còn thích mình nữa rồi… Chẳng thể quay lại…”
Lộ Ái Nhi vỗ nhẹ trán cô
“An Di à, số cậu đã đen rồi mà giờ còn bi quan nữa thì làm sao mà sống hả? Chưa thử làm sao biết là không được? Hơn nữa, từng ấy năm hắn cũng chẳng quen bạn gái, cậu nói xem là vì sao?”
“Nhưng mà…”
“Ai da, đừng nhưng nhị nữa! Mình chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu còn thích hắn không?”
An Di nhìn Lộ Ái Nhi, không do dự mà gật đầu
“Còn thích.”
“Vậy thì theo đuổi thôi!”
Cô xoa xoa mái tóc dài, ánh mắt bối rối
“Mình có thể theo đuổi anh ấy sao? Anh ấy sẽ không thấy mình phiền chứ?”
Lộ Ái Nhi thở dài bất lực với thẳng nữ này
“Di Di à, đàn ông không sợ nhất chính là bị con gái làm phiền đó! Với cả, so với 7 năm trước Lâm Hàn Thương bây giờ đã là người đàn ông hoàng kim ở Thành Đô này rồi, vô số mĩ nữ từ tiểu thư khuê các đến minh tinh trên màn ảnh lớn đều mong được làm Lâm phu nhân đó! Tuy rằng hắn không để ý họ nhưng dì Lâm thì khác, một tuần ít nhất phải đi coi mắt một lần đó! Cậu mà không nhanh tay là mất như chơi!”
Trông thấy An Di có vẻ còn chưa quyết, cô ấy bồi thêm mấy câu
“Hắn còn giữ ảnh của cậu trong ví đó!”
___
An Di vừa đến bệnh viện liền qua phòng bệnh của Hàn Thương.
Cô nghĩ xong rồi, Ái Nhi nói đúng, cô phải dũng cảm một lần mới được!
Tuy nhiên, khi cô nhìn qua ô cửa kính nhỏ liền thấy trong phòng trống rỗng, chăn màn đều đã được gập lại gọn gàng.
“Bác sĩ An, cô tìm Lâm tổng hả?” – Triệu Khả từ đâu tới vỗ vai cô
Cô quay đầu lại hỏi cô ấy
“Lâm Hàn Thương chuyển đi đâu rồi?”
“Anh ta không nói với cô sao, sáng nay thư kí tới làm thủ tục xuất viện rồi đưa anh ta đi rồi!”
An Di cau mày
“Xuất viện? Chẳng phải đã nói phải tĩnh dưỡng một tháng sao?”
“Thể chất của anh ta tốt hơn người thường, vết thương gần như đã ổn rồi, chỉ cần thay băng hằng ngày, uống thuốc đều đặn là được! Trưởng khoa nói sẽ tới nhà khám hằng tuần, nên ông ấy thả người về rồi!”
Triệu Khả nhìn vẻ mặt của cô, liền lên tiếng trêu trọc
“Sao tiếc hả? Không nhìn thấy bạn trai cũ hằng ngày nữa rồi!”
An Di không thèm để ý cô ấy, trở về phòng làm việc của mình.
_____
Đã gần 1 tháng trôi qua kể từ ngày đó.
An Di chưa từng gặp lại Hàn Thương dù chỉ một lần.
Cô chẳng có lí do nào để tới gặp anh cả, hoặc là khi Ái Nhi tạo cơ hội cho cô thì cũng là lúc bệnh nhân được đẩy vào, cô bị mấy cuộc gọi khẩn cấp cuốn theo.
Mà nói trắng ra, làm bác sĩ thật sự rất bận, Hàn Thương bên kia cũng chẳng rảnh được mấy thời gian.
Ái Nhi từng nói đùa rằng
“Để hai người gặp nhau chắc chỉ có trên giường thôi! Đêm khuya từ một hai giờ sáng đến 7 giờ chắc là hợp lí rồi!”
An Di nghe xong liền đỏ mặt, nhưng không thể không nói là rất có lí.
Nếu vậy, việc cô theo đuổi anh chẳng phải bất thành rồi sao? Đến cái bóng còn chẳng thấy được nữa là!
.
.
Sáng chủ nhật hiếm hoi An Di được nghỉ phép.
Cô tăng ca liên tục mấy ngày, hai mắt thật sự sắp đen bằng gấu trúc luôn rồi.
Từ khi đặt chân về nhà là 5 giờ sáng, cô đã nằm yên trên giường không động đậy 5 tiếng đồng hồ rồi.
Ai nhìn thấy chắc tưởng cô là cái xác mất!
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên đánh thức con gấu trúc lười biếng.
An Di cau mày, mặc kệ điện thoại mà vùi mình ngủ tiếp.
Nhưng nó cứ như âm hồn bất tán, cô không nghe thì nhất quyết không im.
Hết cách, cô buồn bực nhận máy
“Ai vậy?”
Bên kia Ái Nhi giật mình vì giọng điệu cáu kỉnh của cô
“Di Di, là mình nè! Ai chọc cậu giân vậy? Bổn cô nương trút giận cho cậu!”
An Di vò tóc ngồi dậy, kiềm chế thú tính trong người rồi mới nói tiếp
“Không có, mình đang ngủ bù thôi! Cậu gọi có việc gì không?”
“Tối nay bạn học cũ tổ chức họp lớp cấp 3, cậu đi không?”
“Họp lớp? Mình học cùng có nửa năm thôi, có gì mà họp?”
“Nhưng Hàn Thương có đến đó, cậu chắc là không tới sao?”
An Di nghe tới cái tên này, cơn buồn ngủ như bốc khói hoàn toàn
“Có, mình sẽ tới!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...