Chu Thế Kiệt từ từ tiếp cận cô, tay phải mạnh mẽ gỡ chiếc cà vạt vướng víu, tiện thể tháo mấy cúc áo sơ mi ra, áo vest bên ngoài bị hắn vứt trên nền đất không thương tiếc.
An Di sợ hãi, vội vàng chạy vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại nhưng chưa kịp thì một cái chân đã ngăn trước cửa.
Hắn nhếch miệng cười, đôi mắt hoa đào ánh lên sự thích thú giống như kẻ ưu mạo hiểm đang chinh phục một ngọn núi lớn.
An Di dồn sức giữ lấy cửa, trong miệng hét lớn
“Mau cút ra ngoài!”
Nhưng sức cô làm gì bằng sức hắn, hắn không đẩy lại, chỉ dùng sức tay trái đã cố định cái cửa một chỗ
“Em có cố cũng vô ích thôi! Hôm nay đừng mong chạy thoát!”
Nói rồi, hắn vung mạnh tay một cái, cả cửa cùng người bên trong bị đẩy bật ra.
An Di ngã xõng xoài trên đất, đôi mắt xinh đẹp sớm đã rướm lệ.
Chu Thế Kiệt tỏ vẻ hài lòng, hắn đỡ lấy cằm cô, bàn tay thô ráp lướt trên sườn mặt tinh tế rồi dừng lại ở đuôi mắt
“Em có biết không, ngay từ lần gặp em tôi đã rất ấn tượng với đôi mắt này rồi! Giống như mắt của tiểu hồ li nhưng lại trong veo như hồ nước mùa thu vậy, rất thu hút! Nhưng cái ngày tôi thấy em dùng đôi mắt khao khát để nhìn tên họ Lâm kia, tôi lại tự hỏi liệu mình có nên móc đôi con ngươi này ra không nhỉ? Sau đó đặt chúng trong phòng tôi, để ngày ngày em chỉ có thể nhìn tôi mà thôi!”
An Di thấy sự điên cuồng trong mắt hắn, toàn thân cô run lên, môi cắn chặt đến bật máu.
Ngay lúc hắn sắp tiến tới hôn lên môi cô, phía sau liền vang lên tiếng nói
“Con m* nó Chu Thế Kiệt!”
Trần Bắc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ngay lập tức quật ngã Chu Thế Kiệt sang một bên rồi hung hăng đấm mạnh vào mặt hắn.
Hắn lại không phải kẻ yếu, liền ra tay đánh lại.
“Họ Trần kia, chuyện của bọn tao không đến lượt mày động vào!”
An Di lo lắng cho Trần Bắc liền lấy lại tinh thần, chạy vụt ra ngoài kêu cứu.
Cũng may, bảo an đã lên kịp lúc, ngăn lại trước khi mọi thứ đi quá xa.
Cuối cùng, ba người cùng ngồi tại đồn cảnh sát.
Sau khi nghe An Di tường trình sự việc, Chu Thế Kiệt đã bị tạm giam, nhưng không lâu sau đó, bên nhà họ Chu đã tới bảo lãnh cho hắn.
An Như Nguyệt vừa nhìn thấy cô liền chỉ thẳng tay vào mặt cô mà mắng
“Lại là mày à con hồ ly tinh! Đến cả anh họ mà mày cũng quyến rũ được sao hả? Mày đúng là không khác gì mẹ mày, đều vô liêm sỉ như nhau cả!”
An Di ngước mắt lên lạnh lùng nhìn bà ta
“Bà không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!”
Bà ta liền quát
“Hừ, mày ăn nói với tao như thế à? Tao nhắc tới con tiện nhân đó thì sao? Cái loại hám lợi mà không ngại dạng h*ng với đàn ông, có mục xương trong nhà tù cũng đáng đời lắm!”
Lời bà ta càng nói càng khó nghe, An Di nén tức giận vào bên trong, vẻ mặt lộ ra sự khiêu khích
“Vậy con gái bà cũng đã nhận máu của kẻ tiện nhân như tôi, có phải cô ta cũng là tiện nhân rồi không?”
“Mày…”
Bà ta chưa nói, cô đã chen vào
“Còn có, con trai bà tài hoa phong độ như vậy mà con gái nhà lành không thích, lại cứ phải sấn tới chỗ loại tiện nhân chứ tôi là sao đây?”
Bà ta tức giận đùng đùng, ngay lập tức tặng cô một bạt tai đau đớn
“Mày… Mày…”
Cô còn tưởng bà ta sẽ đánh cô một trận ra trò đấy, cũng may là Trần Bắc đã ngăn lại rồi đưa cô ra ngoài.
Đứng dưới trời đông giá rét, đầu óc cô tỉnh ra mấy phần, lúc bấy giờ mới cảm nhận được vết thương trên mặt tê rần rần.
Trần Bắc cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.
Anh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, nhẹ nhàng hỏi
“Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu
“Không sao, cũng chẳng phải là lần đầu nghe.”
Trần Bắc đau lòng nhìn cô.
An Di thật sự rất giống em gái anh, đặc biệt là tính cách quật cường này.
Cho dù cô có bị người ta ngược đãi như thế nào, bị xúc phạm tồi tệ đến đâu, cô đều cố gắng chịu đựng một mình, không muốn nói ra với ai khác.
_____
Sáng hôm sau, An Di mệt mỏi đang ngủ trên giường thì nhận được một cuộc điện thoại.
Bên kia là bệnh viện đã từ chối hồ sơ của cô tuần trước
“Alo, là bác sĩ An đúng không nhỉ?”
“Vâng, là tôi.”
“Bệnh viện Thanh Tâm chúng tôi hiện giờ đang cần bác sĩ, cô có thể tới làm việc luôn không ạ?”
An Di nghi hoặc
“Chăng phải bệnh viện đã từ chối tôi trước đó rồi sao?”
“À, là thế này, tuần trước chúng tôi không có nhu cầu tuyển thêm người, nhưng mới hôm qua, một bác sĩ vừa được điều đi nơi khác công tác, mà vừa khéo hồ sơ của cô rất phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi!”
An Di nghe xong, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nhớ tới Hàn Thương cũng đang dưỡng bệnh ở đây, cô liền dứt khoát đồng ý.
Bên kia nghe xong liền vui mừng
“Vậy cô có thể bắt đầu làm từ bao giờ?”
“Hôm nay.”
Cúp điện thoại, An Di nhanh chóng xuống giường chuẩn bị.
Giống như sự việc hôm qua chẳng hề ảnh hưởng tới cô, cô vui vẻ chuẩn bị đồ rồi rời khỏi nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...