Trong phòng bệnh, Lâm Hàn Thương ngồi trên giường với băng gạc quấn quanh cánh tay, bắp chân và cả bụng.
Chỗ thì chảy máu phải khâu vài mũi, chỗ thì nứt xương, trông rất thảm.
An Di ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn bác sĩ băng, vẻ mặt có chút thất thần, lo lắng.
Một lát sau, cha mẹ Lâm cũng chạy đến.
Họ nhìn con trai thấy sót hết cả ruột, rồi quay sang hỏi An Di
“Đã xảy ra chuyện gì vậy Di Di?”
Cô liền kể lại một lượt những chuyện xảy ra trong con hẻm.
Mẹ Lâm rất tức giận, liền bảo cha Lâm xử lý cho thỏa đáng, ít nhất cũng phải khiến bọn chúng bị đuổi học, ghi lại vết nhơ này vào học bạ.
Một lát sau, bác sĩ gọi mẹ Lâm ra ngoài, trong phòng chỉ còn Hàn Thương và An Di.
Lúc này, anh mới cầm tay cô, kéo xuống ngồi cạnh mình, giọng điệu nhẹ nhàng
“Chân bị thương sao không bảo bác sĩ băng bó, hửm?”
Sau đó, anh lấy dụng cụ mà bác sĩ để trên bàn vừa nãy, giúp cô xử lý đơn giản rồi dán băng cá nhân vào.
Cũng may chỉ là bị trầy da, không nghiêm trọng gì cả.
An Di nhìn chàng trai tỉ mẩn băng bó cho mình, trong lòng như kiến bò.
Cô không kìm được liền hỏi
“Anh quen đám người đó sao?”
Nghe ra sự nghi hoặc trong lời nói của cô, anh liền dừng động tác, trong đầu không ngừng vạch ra phương hướng để khiến cô không nổi giận.
Lần trước, chính miệng anh đã nói mình bị bắt nạt, còn nhờ cô bảo vệ, mà mới vừa nãy, anh trông không hề ‘yếu đuối’ chút nào
“Cũng không tính là quen… Là bọn họ thường xuyên gây chuyện, nên có chút ân oán nhỏ.”
An Di nhìn anh, gật đầu
“Anh còn đánh nhau rất giỏi.”
Đây là câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
“Di Di à, anh… anh thực sự không cố ý nói dối em đâu! Anh sợ nếu em biết, em sẽ cảm thấy anh không khác gì những kẻ từng bạo hành em trước đây.
Anh không muốn quan hệ của chúng ta xuất hiện rào cản.”
An Di cảm động, đôi mắt ươn ướt nhìn anh
“Em sẽ không thấy anh đáng sợ đâu! Anh không phải là ông ta, anh sẽ không làm hại em, em biết mà! Vậy nên, sau này đừng che giấu em chuyện gì nữa nhé!” – cô rướn người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy anh – “Em thích tất cả những gì thuộc về anh!”
Chàng trai của cô đẹp đẽ như vậy, mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể đem ra so sánh với quá khứ tăm tối kia của cô được.
Anh không một chút xíu nào giống lão ta – một kẻ không còn đáng nhắc đến, vì cô căn hận lão, còn anh thì là trân trọng cùng yêu thích.
Hàn Thương đưa tay ôm lấy eo cô, đầu dựa vào bờ vai gầy của bạn gái
“Ừm, anh biết rồi!”
“Còn nữa…”
“Hửm?”
“Bạo lực không phải điều tốt đẹp…”
“Được, hứa với em, sau này anh không đánh nhau nữa!”
Một tuần sau đó, Hàn Thương phải nghỉ học, ở nhà dưỡng thương.
Thế là tối nào, cô giáo Tiểu Di cũng đem sách vở qua phòng anh dạy bù kiến thức, dù rằng học thần như anh cũng chẳng cần lắm, anh cũng không tập trung nghe giảng chút nào, nhưng cứ một tối An Di không qua là hộp chat của cô liền bị ‘bệnh nhân’ khủng bố.
Lâm học thần: [Cô giáo An, hôm nay không đến dạy học hả? Ông đây sắp mù chữ tới nơi rồi này!]
Cô giáo An: [Đại thần Lâm, anh cũng đâu cần em dạy đâu?]
Lâm học thần: [Không chịu!]
Anh nhắn tận 10 lần câu cuối, cuối cùng thành công đem cô giáo qua phòng mình.
An Di lôi sách ra, bắt đầu bài học.
Nhưng chưa được 5 phút, người ngồi bên cạnh đã không còn đứng đắn.
Cánh tay lành lặn vén áo cô lên rồi chui vào trong, nhẹ nhàng xoa nắn vùng bụng phẳng lì, sau đó từ từ hướng lên trên làm loạn.
An Di đỏ mặt.
Cô vừa định giãy dụa thì tên thổ phỉ kia lại kêu
“Ai da, em nhẹ nhàng chút, tay anh còn đang bị thương này! Đau chết được!”
Cô da mặt mỏng, chịu không nổi cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng này
“Hàn Thương, anh…”
Lời chưa hết, miệng cô đã bị anh chặn lại, dưỡng khí cũng bị hút đến cạn.
Cho đến khi anh buông tha, toàn thân cô đã vô lực, hoàn toàn dựa vào lồng ngực anh mà thở gấp.
Cô thực sự rất hoài nghi, liệu vết thương trên người anh có phải vẽ lên hay không? Chứ người lành như cô sức lực còn không bằng kẻ què này!
Hàn Thương thì vô cùng hài lòng, anh cảm thấy bị thương cũng không hoàn toàn tồi tệ.
Đêm đêm đều được ăn đậu hũ của mĩ nữ thì có gì mà thiệt đâu chứ!
.
.
Sau một tuần, vết thương của anh hồi phục cũng khá tốt.
Cha Lâm sáng ra sẽ đưa anh tới tận lớp rồi mới đi làm.
Giản Dương suốt một tuần không gặp, liền nước mắt ngắn nước mắt dài
“Thương ca, tiểu đệ nhớ anh quá! Nếu không phải vì bận học, em nhất định đã tới gặp anh hằng ngày rồi!”
Hà Phán vỗ đầu cậu ta
“Còn không phải vì Liên quân ra mắt tướng mới, cậu chôn chân ở quán net không chịu đi à?”
“Phán, cậu ăn nói xà lơ gì vậy! Thương ca, mọi chuyện không như chàng đâu! Với thiếp, không gì quan trọng hơn ngày cả!”
Giản Dương làm điệu bộ giống như quý phi trong phim cung đấu, bấu lấy tay Hàn Thương, dùng tay áo giả bộ chấm chấm nước mắt.
Lộ Ái Nhi sớm đã chịu không nổi, cười đến đau cả bụng.
An Di lại quan tâm đến vết thương của anh hơn, nhẹ nhàng gỡ tay Giản Dương ra
“Tay anh ấy còn chưa khỏi hẳn, không nên đụng vào thì hơn!”
Giản Dương bĩu môi
“Ai da, chính thất đã nói vậy, thần thiếp còn biết nói gì nữa chứ!”
Lộ Ái Nhi: “Dương à, cậu không đi làm diễn viên thì thật phí tài năng đó! Haha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...