Thầy thể dục coi như còn chút lương tâm đi.
Sau khi bắt hơn 40 nam nữ chạy ba vòng quanh sân, cuối cùng cũng cho nghỉ ngơi, chơi tự do.
An Di ngồi dưới gốc cây thở hổn hển.
Hàn Thương đứng bên cạnh uống nước, dáng vẻ không chật vật chút nào.
Đám người Giản Dương, Hà Phán cũng vậy
Giản Dương: “Em gái à, thể lực của cậu kém quá! Thế này mà đến cuối kì chắc chắn sẽ bị lão vương thể dục đánh trượt”
An Di mặc kệ mấy lời đó, bây giờ chỉ có khát với mệt chiếm đóng cô thôi.
“Hàn Thương, cho em xin miếng nước đi”
Anh không do dự liền đưa chai nước còn một nửa trên tay cho cô trước ánh mắt cú vọ của học sinh xung quanh.
An Di không có tâm tư nghĩ nhiều, liền nhận lấy tu một ngụm, cái cổ họng khô khốc như được hồi sinh vậy.
Hà Phán: “Chà chà Thương ca, bấy lâu nay tôi nhìn nhầm cậu rồi!”
Hàn Thương: “Nói tiếng người đi”
An Di: “…” không hiểu ý gì.
Trương Thiên Ái đứng cách đó mấy gốc cây, bàn tay đã bóp chai nước khoáng đến mức nó không thể phồng trở lại.
Trong mắt có hận ý, có ghen tị, cũng có tình yêu.
Nhưng không mất ba phút để điều chỉnh lại tâm trạng, cô ta treo lên nụ cười hiền lành, vô hại, tiến đến nói chuyện với An Di:
“Tiểu Di à, cậu… cậu đi cùng mình một chút được không?”
Hàn Thương đanh mặt nhìn cô ta
An Di thấy vẻ mặt Trương Thiên Ái ngại ngùng, là con gái cô liền đoán được, nên đứng dậy đi cùng.
Hàn Thương cau mày nhìn bóng lưng hai người tiến vào khu nhà, ngay cả Giản Dương cũng nhận thấy tâm tình anh đang cực kì cáu kính
“Sao vậy đại ca, đến cả con gái anh cũng ghen được sao?”
“Hừ, nếu cô ta không phải con gái, tôi đã dạy dỗ một bài học rồi”
Hà Phán: “…”
_____
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ giữa sân bóng với nhà thể chất.
An Di nhỏ giọng hỏi
“Cậu đến tháng à?”
Trương Thiên Ái gật đầu
“Ừ, nhưng quên đem băng vệ sinh.
Cậu có không?”
Đó vốn chỉ là cái cớ để lôi An Di cách xa nam sinh kia mà thôi.
“Có, về lớp lấy cho cậu”
“Cảm ơn”
Đi được một đoạn, phía đối diện có một nhóm nữ sinh đi tới, dẫn đầu là Dương Mạn Đình.
An Di làm như không nhìn thấy, cố gắng giảm sự tồn tại tới mức thấp nhất để yên ổn đi qua nhưng Dương Mạn Đình lại không thích vậy.
Đám đàn em của ả dàn hàng ngang, chắn hết lối đi, buộc hai người phải đứng lại
“An Di đúng không? Sao gặp tôi liền muốn trốn thế? Không có Thương ca đi cùng liền cong vòi à?”
An Di thở dài, nghiêng đầu nói
“Chúng ta chẳng có ân oán gì hết, tôi cũng không thích gây phiền phức.
Vì vậy, cô cũng coi như tôi là nữ sinh bình thường được không? Mỗi lần gặp liền dàn trận thế này, thực sự khoa trương quá rồi!”
Cô chầm chậm nói, không chút nào sợ sệt vị Dương tỷ này.
Ả nhấc lông mày, vẻ hung tợn: “Ái chà, tưởng mèo con, ai dè là hổ báo hả? Sao đây? Muốn dọa con này?”
An Di cười lạnh: “Tôi chẳng chữ nào là dọa nạt.
Chỉ nhắc nhở thôi.
Đây là trường học chứ không phải sân chơi, thầy cô có thể đi qua bất cứ lúc nào.
Nếu họ thấy mấy người chặn đường chúng tôi…”
Dương Mạn Đình hừ lạnh rồi bảo đàn em tránh đường.
An Di cúi đầu xem như chào, kéo tay Trương Thiên Ái đang núp sau lưng mình đi về phía trước.
Đúng lúc lướt qua mặt ả: “Khoan, đứng lại.
Con mẹ nó, Trương Thiên Ái?”
Cô ta giật bắn người sợ hãi, chưa kịp chạy đã bị ả lôi người lại, xoay ra để nhìn mặt
“Hahaa, đúng rồi nè chúng mày! Trương Thiên Ái đó! Sao rồi? Năm ngoái bị chúng tao ‘yêu thương’, năm nay liền bám lây cành ô liu kia à? Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, thật thông minh!”
Một nữ sinh đứng sau ả lên tiếng châm chọc: “5 năm Thương ca không nhìn mày, thì lần này cũng vậy thôi! Ở gần thì được gì? Ảo tưởng!”
Trương Thiên Ái vừa tức vừa sợ, bàn tay nắm chặt gấu váy đến mức nhàu nhĩ.
Đúng đó, cô ta hèn hạ vậy thì sao? Chẳng phải vẫn gần anh hơn mấy con mặt xanh mỏ đỏ này sao? Nhưng cô ta không dám nói gì cả, chỉ nhìn An Di vẻ đáng thương, tội nghiệp
“An Di, tớ không có, không có thích Hàn Thương của cậu.
Cậu… đừng hiểu nhầm tớ nha!”
Có lẽ An Di sẽ không quá để ý, nhưng sau câu nói ‘vô hại’ này thì khác.
Có vẻ cô bạn này muốn gắp lửa vào tay cô rồi, uổng công cô còn đối tốt với cô ta.
“Dương tỷ, việc hai người tôi không xen vào.
Tạm biệt”
Cô dứt khoát quay đi, mặc kệ cô ta.
Dương Mạn Đình càng thấy nực cười với độ ngu của con ả họ Trương này
“Ai da, Thiên Ái à, mày ngu có mức độ thôi chứ! Cành ô liu bị mày đem đốt rồi kìa!”
Trương Thiên Ái cong môi
“Nhưng chẳng phải thế là rõ rồi sao? An Di cô ta chính là có tình ý với Hàn Thương của cô đó! Mà anh ấy còn đối tốt với cô ta lắm, chẳng mấy nữa, họ sẽ công khai tình cảm thôi.
Còn cô, Dương Mạn Đình! Đường đường là chị đại chẳng phải vẫn thua dưới tay đứa con gái vừa tới mấy tháng đó sao? Chị cam lòng sao?”
“Đ*t\, con đ*\, mày khích tao à? Chị em\, lôi nó ra sau trường cho tao!”
____
An Di quay lại gốc cây, thấy 3 người các anh đã không ở đó nữa mà đang chơi bóng rổ ở sân tập gần đó.
Không do dự, cô liền tới đó xem.
Nam sinh đổ mồ hôi trên sân, mái tóc đen ngắn liền ẩm ướt, rũ xuống tầm mắt.
Anh mạnh mẽ vuốt ngược tóc ra phía sau, vầng trán hoàn hảo lộ ra càng khiến người ta say mê trước dung mạo bất phàm.
Anh kéo áo thể dục lên lau mồ hôi, vô tình để lộ một phần cơ bụng săn chắc đáng ngưỡng mộ…
Nữ sinh nhìn chằm chằm như muốn ăn thịt, háo sắc bàn luận
[Oa, nam thần lòng tôi, gương mặt kia chắc chắn chỉ có hơn chứ không có kém Dương Dương nha!]
[Huhuu, lấy cơ bụng kia đè chết tôi, tôi cũng vui mừng]
[Ai đời chơi bóng mà đẹp thế? Chắc chắn là chồng em rồi! Thương ca cố lên!]
An Di bị âm thanh bao vây, nhưng trong mắt chỉ chứa một người.
Anh dù lẫn trong đám đông, nhưng cô có thể dễ dàng tìm được, bởi vì trên người anh có ánh sáng.
Nhưng không phải chỉ mình cô, người ấy là bạch nguyệt quanh của vô số nữ sinh khác.
Đáng yêu, ngọt ngào như Trương Thiên Ái.
Bộc trực, cọc cằn như Dương Mạn Đình.
Hoặc dịu dàng, yêu kiều như học muội ở nhà ăn.
Cô muốn chiếm lấy anh, có phải cần đánh gục họ không? Cô có thể không? Cô có gì để tốt hơn họ? Gia cảnh? Học lực? Tài năng? Ngoại hình?
Dòng suy nghĩ của cô bị đứt đoạn khi tiếng còi hết trận vang lên.
An Di nâng mắt liền nhìn thấy Hàn Thương.
Anh đang cười với cô, từng bước tới gần cô hơn, cho tới khi giữa hai người chỉ còn cánh 30 cm, tiếng reo hò xung quanh liền huyên náo.
[Cô gái này là ai vậy?]
[Bạn gái nam thần ư? Cũng xinh đẹp đó!]
Anh cúi xuống nhìn cô, khóe môi cong nhẹ
“Sao đứng ngây ra thế? Không có nước cho anh sao?”
An Di giờ mới tỉnh táo, liền đưa chai nước vừa mua cho anh
“Đây, cho anh”
Nữ sinh A: [Không phải chứ, nam thần nhận nước cô ta thật rồi!]
Nữ sinh B: [Ga tô!]
An Di cúi xuống nhìn mũi giày, nụ cười không kìm được mà điểm xuyến trên khuôn mặt nhỏ.
Có phải cô chiếm tiện nghi của anh rồi không? Nhưng làm sao đây, cô vui quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...