"......" Mục Vãn Vãn câm nín, "không phải hôm nay cậu có tiết môn chung à?"
Tối qua cô lướt Weibo còn thấy một bạn nam cùng lớp Lâm Cửu đăng bài than vãn, bảo là giáo viên hướng dẫn đe dọa trong nhóm chat rằng hôm nay sẽ điểm danh nữa cơ mà.
Nếu không khoảng thời gian được tự do hoạt động này chắc chắn cô sẽ rủ Lâm Cửu cùng đến rồi.
"Môn chung? Trong mắt tớ, tất cả các môn đều có cùng một tính chất, còn phân cao thấp chung riêng gì chứ?" Lâm Cửu dịch vào trong, nhường ra một chỗ trống nho nhỏ, "ngồi đi, ngồi chồm hổm thế còn ra thể thống gì nữa."
Mục Vãn Vãn nghe lời chen vào ngồi, fan nam ngồi bên cạnh không nhịn được mà liên tục liếc nhìn hai người họ.
Lâm Cửu nói tiếp: "Tớ kì kèo với giáo viên hướng dẫn đó nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới xin nghỉ được."
"Sao tự nhiên cậu cũng thích xem mấy trận đấu này thế?" Mục Vãn Vãn ôm ba lô vào lòng, "lại còn trận nào cũng đến tận nơi để xem..."
"Cậu còn nói, chẳng phải vì để cổ vũ cho cậu à! Tớ còn chưa bắt cậu thanh toán tiền vé đâu đấy."
"Ai bảo cậu không chịu nói sớm, lần sau cậu nói trước với tớ, tớ nhất định sẽ bao vé cho cậu." Mục Vãn Vãn híp mắt, quay về chuyện chính, "mà hôm nay cũng đâu phải trận của đội tớ đâu..."
Cô sáp lại gần, "cậu khai thật đi, cậu đến để xem ai?"
Lâm Cửu cũng không trốn tránh, nhưng mà dạo này cô bị fan của Từ Hạo quấy rầy phiền chịu không nổi, theo phản xạ hạ thấp giọng: "Cậu nghĩ tớ đến xem ai? Là Từ Hạo ép tớ đến."
Mục Vãn Vãn ngơ mất một lúc mới nhớ ra Từ Hạo là ai: "Còn có người có thể ép được cậu á?"
"Có." Lâm Cửu mặt không cảm xúc nói, "hắn bảo tớ mà không đến, hắn sẽ đăng nhật kí trò chuyện giữa tớ và hắn lên."
Mục Vãn Vãn đang định hỏi gì đó, thấy người bên cạnh dựng tai lên hóng, thế là lặng lẽ nhịn xuống: "Cậu mặc thế này không nóng à?"
Nhắc đến là thấy bực.
Lâm Cửu kéo kéo khẩu trang: "Hôm đó hắn đấu đôi với tớ livestream mà lại không nói tớ biết, thế là lộ ra, đám fan đó cứ cho rằng giữa tớ và hắn có gì đó... mấy hôm nay tớ sắp bị đám fan đó bức điên luôn rồi!"
Là một trong những khán giả lúc đó, Mục Vãn Vãn im lặng không dám ho he gì.
"Wan thần." anh bạn ngồi cạnh rốt cuộc không nhịn được nữa, rướn người sang, "là Wan thần đúng không?"
Vừa nãy anh cố hết sức để nghe giọng đoán người, khổ nỗi âm thanh trong nhà thi đấu lớn quá, đứa bạn ngồi cạnh lại quá ồn, thật sự không nghe rõ được gì, kìm lòng không được lên tiếng hỏi luôn.
Mục Vãn Vãn cười, lắc đầu: "Không phải."
Cô quay sang thế này, anh bạn kia lập tức nhìn thấy rõ ràng, cũng cười ngốc theo, đưa tay ra: "Wan thần chào em chào em, anh là fan ruột trong phòng livestream của em, còn từng tặng quà cho em rồi đó! Tên là Anh Chàng Cool Cool, em vẫn còn ấn tượng chứ?"
Lúc anh ta đưa tay ra, cực kì khéo léo khoe ra chiếc đồng hồ được thiết kế tinh xảo trên cổ tay của mình.
Mục Vãn Vãn: "...Tên của anh cá tính như thế, tôi không muốn nhớ cũng khó."
Khi đó còn có khán giả nói đùa rằng ông fan sộp này đúng là fan ruột của cô, còn lấy tên theo Vương Tử Ưu Sầu nữa.
"Vậy là anh thành công rồi." Anh Chàng Cool Cool vẫn đưa tay ra.
Anh Chàng Cool Cool này tặng quà không hai nghìn tệ thì cũng một nghìn rưỡi, làm lơ người ta có vẻ quá đáng quá, thế là Mục Vãn Vãn đưa tay ra——
Sau đó bị người phía sau nắm lấy, kéo về.
Không biết từ lúc nào Bùi Lộ đã đi qua đây, xem những người khác như không khí, nắm chặt tay cô, hỏi: "Sao còn chưa về nữa, anh Dương đang giục rồi kìa."
"Ồ...em qua ngay." Mục Vãn Vãn quay đầu lại, vẫy tay với Anh Chàng Cool Cool, "thế tôi đi trước đây, nhớ phải tiếp tục xem tôi livestream đấy nhé."
Lâm Cửu đập lưng cô hai phát: "Đi nhanh đi. Dạo này có phải cậu mập lên không, tớ cứ thấy..."
Mục Vãn Vãn phản xạ có điều kiện bịt miệng bạn mình lại, ngoài cười trong không cười: "bái bai, cậu xem đi, về WeChat nói sau, tớ đang rất muốn phỏng vấn cậu đấy."
Lâm Cửu để mặc cô che miệng, vẫy vẫy tay.
Về lại chỗ ngồi, nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của anh Dương, Mục Vãn Vãn hiểu ra, khe khẽ giằng tay ra nhưng không được.
Cô hỏi: "Sao vậy? Lát nữa chắc chắn máy quay sẽ quay qua đây đấy..."
"Có phải em quên rồi không." Bùi Lộ im lặng một lúc rồi mới nói, giọng buồn bực.
"Hả?"
"Anh là người đứng đầu trong bảng xếp hạng cống hiến ở phòng livestream của em." Anh nói.
Rốt cuộc là anh đã nghe lén được những gì rồi...
"Em đâu có quên." Đầu ngón tay cô vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh, giả vờ lấy lòng, nói, "cảm ơn sếp!"
"Lúc trước em nói..."
"Nói gì?"
Bùi Lộ nhìn xung quanh, nhỏ giọng: "nói có cơ hội sẽ ngủ chung một bữa."
"???" không phải chứ?
"Không ngủ đã đành, em lại còn muốn bắt tay với người khác."
"......" Mục Vãn Vãn lập tức lắc đầu, "chưa bắt tay mà!"
Bùi Lộ không nghe cô bao biện: "Sau này không được phép."
"Dạ..."
"Không được phép cái gì?" anh Dương cau mày, "hai đứa ý tứ một tí đi, bắt đầu ghi hình rồi đấy."
Bùi Lộ giờ mới chịu thả tay ra.
Bình luận viên hiện tại của LPL có bốn người lão làng, kinh nghiệm bình luận đều trên năm năm, thông thường các trận đấu quan trọng đều do bốn người này phụ trách.
Bình luận trận giữa TS và UB hôm qua chính là hai người trong số đó, hôm nay đến lượt hai người còn lại, cũng là người quen của bọn cô—— bình luận viên A và bình luận viên B.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...