Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện rất nồng, nhất là khu phòng bệnh, Mục Vãn Vãn không chịu nổi mà hắt xì mấy cái liền, khó khăn chặn âm thanh lại.

Bùi Lộ dừng bước chân: "Hay em ở ngoài đợi đi?"

"Không không không," Mục Vãn Vãn lắc đầu, "cùng nhau vào."

Họ xách theo một túi trái cây, lần lượt bước vào phòng bệnh.

Trên giường bệnh, bà cụ vẫn đang nhắm nghiền mắt, cơ thể được liên kết với rất nhiều máy móc trị liệu, có một phụ nữ trung niên ngồi trước giường, đang xem một thứ gì đó nhìn giống như bản báo cáo, thấy bọn cô vào, người phụ nữ ngẩn ra, sau đó đứng dậy: "Chào các cháu...là đồng đội của tiểu Nhiên đúng không?"

Tên thật của Mộc Đầu là Hoàng Nhiên.

"Dạ vâng, mấy đứa này là đồng đội của Mộc...tiểu Nhiên." anh Dương nói, "trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, bác vẫn còn nhớ cháu chứ."

Mẹ Mộc Đầu gật gật đầu, giọng không được nhiệt tình lắm: "Còn nhớ."

Trong mắt bà, anh Dương là nhân vật phản diện đã kéo con trai bà vào giới thể thao điện tử, mặc dù bây giờ con trai kiếm được nhiều tiền, nhưng ở thôn nhỏ nơi họ từng sống lúc trước, "game thủ" không được xem là một loại nghề nghiệp, do đó không tránh khỏi cảnh bị nói ra nói vào.

Dù bà làm việc ở thành phố rất nhiều năm rồi, nhưng trong cốt tủy vẫn mang theo những định kiến xưa cũ.


Thế nên khi bà nhìn thấy Mục Vãn Vãn, vẻ mặt mới có sự vi diệu như vậy.

Mục Vãn Vãn không để ý nhiều, gật đầu với mẹ của Mộc Đầu xem như chào hỏi rồi nhanh chóng đến thăm bà cụ đang nằm trên giường, không hề phát hiện ra ánh mắt của bà ấy, nhưng Bùi Lộ thì lại tinh ý nhận ra, anh lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, che chắn cho cô thật cẩn thận.

Anh đặt trái cây lên bàn.

Mộc Đầu hỏi: "Bà tỉnh lại lần nào chưa?"

"Có tỉnh lại một lần, chưa được bao lâu lại thiếp đi." Mẹ Mộc Đầu đáp, "nhưng mà bác sĩ có nói, tỉnh lại được nghĩa là quá trình hồi phục sau phẫu thuật rất tốt."

Mộc Đầu "ừm" một tiếng: "Vậy thì tốt..."

Anh ta ngồi xuống bên giường, cầm lấy khăn lông khô lau tay cho bà nội.

Hình như bà cảm nhận được, đầu ngón tay cử động, mắt từ từ mở ra.

Trong mắt bà mang theo một chút mê mang, toàn thân trông vẫn còn rất yếu ớt, nhìn thấy Mộc Đầu, đầu ngón tay bà khe khẽ co lại, chầm chầm ôm lấy ngón tay của cháu nội mình, không có dù chỉ nửa phần sức.

Bà há miệng nhưng lại không nói được gì.

"Bà nội." Mộc Đầu vẻ mặt hiền hòa, cảm giác lạnh lẽo vây quanh người anh ta ngày thường đã không còn nữa, "đây là các đồng đội của con."

"Cháu chào bà!" Hổ ca khống chế âm lượng, chào hỏi, "còn một người nữa cũng muốn đến thăm bà, nhưng cậu ấy có việc, giờ vẫn chưa đến được... chính là cái người to béo nhất ấy ạ, cậu ấy nhờ cháu chuyển lời chào đến bà."

Bà cụ chớp chớp mắt, không biết có nghe vào được gì hay không.

Bà tỉnh lại được một lúc, rất nhanh đã lại ngủ thiếp đi, không lâu sau thì bác sĩ điều trị chính đến, Mộc Đầu theo bác sĩ ra ngoài để nói về bệnh tình của bà.

Mẹ của Mộc Đầu vẫn còn ở trong phòng, bà muốn rót nước cho mẹ chồng, cầm ly lên chuẩn bị đi rửa, Mục Vãn Vãn đứng dậy: "Để cháu giúp bác."

"Không cần đâu." Bà xua tay rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.


Lúc Mộc Đầu quay lại, vẻ mặt tốt hơn nhiều, nhìn thấy một màn này, anh ta mím môi: "Xin lỗi."

"Không sao." Giờ thì Mục Vãn Vãn cũng nhận ra rồi, có vẻ mẹ Mộc Đầu không thích bọn cô cho lắm.

Ngồi gần hai mươi phút, mẹ Mộc Đầu đưa táo đã bổ xong cho con trai mình: "Các cháu chơi game không bận sao? Gần đây chẳng phải còn đang thi đấu à? Đừng mất thời gian ở đây nữa, ở đây có bác trông là được rồi."

Mộc Đầu cau mày: "Hay mẹ đi ăn cơm đi, ở đây để con trông."

"Không cần..." mẹ Mộc Đầu thấp giọng, "lát nữa là bố con đến đây, nhìn thấy thì biết làm sao?"

Anh Dương nghe cũng nhức cả đầu.

Trước đây bố của Mộc Đầu đã từng đến trụ sở rất nhiều lần, đôi co với anh không ít lần. Nhưng mà sau khi kí xong hợp đồng thì không còn gặp lại nữa, nghe nói, định kiến đối với thể thao điện tử của ông ấy vẫn không hề thay đổi.

Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng mở ra, mọi người cùng nhìn về phía cửa——

Tiểu Bánh Bao đứng chắn gần hết lối ra vào: "Uầy, ông đây tí nữa thì bị thằng cha nhân viên đó làm cho tức chết, đám chóa các cậu, bỏ tôi lại một mình ở đó...cháu chào cô ạ."

Nhìn rõ những người đang ngồi trong phòng, tiểu Bánh Bao im bặt ngay lập tức.

Sắc mặt của mẹ Mộc Đầu càng thêm khó coi, không thèm đáp lại.


"Sao thế?" Hổ ca không hề để thái độ của mẹ Mộc Đầu trong lòng, "lúc phỏng vấn hỏi cân nặng của cậu hay gì?"

"Cậu có tin tôi đè chết cậu luôn không..." tiểu Bánh Bao lải nhải, "thằng cha nhân viên đó thấy chỉ có thể phỏng vấn mỗi tôi, khó chịu ra mặt—— mấy ván này tôi đánh tệ lắm à? Hả? Không có nguồn sát thương vô địch của tôi, làm sao mà thắng được?"

Hổ ca gật đầu, nói lảng đi: "Được rồi, cậu vào đi, cậu đứng ngoài chắn hết đường rồi."

"Chắn đường?" tiểu Bánh Bao nghiêng người, "hành lang bệnh viện này rộng như vậy cơ mà, chắn cái cục cức..."

Ai ngờ tiểu Bánh Bao nghiêng người nép sang một bên như vậy, mọi người lập tức thấy ngay người đàn ông đang đứng ở đằng sau.

Người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ thường, vẻ mặt kì lạ.

Mẹ Mộc Đầu đứng dậy: "Mình đến rồi à..."

"Ừm." bố Mộc Đầu bước vào, "những người này là?"

"Là đồng đội của tiểu Nhiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui