Điểm đến là một bệnh viện lớn của khu này, bọn cô đến nơi thì thấy tiểu Bánh Bao đang ngồi cạnh Hổ ca và Mộc Đầu, trên mặt không còn hoạt bát tăng động như bình thường nữa, cả người độc một vẻ uể oải chán chường.
Trên tay Hổ ca vẫn còn đang găm kim truyền nước, thấy bọn cô tới, hỏi: "Đến rồi à?"
"Ừm, vẫn ổn chứ?" Bùi Lộ đặt số bánh mì vừa mua xuống cạnh chỗ họ, "bọn tôi có mua ít bánh mì."
"Ôi giồi ôi may quá, cậu không biết đâu, sáng nay tôi nôn sạch hết các thứ trong dạ dày, giờ đang đói ngấu đây này... sao bây giờ bọn cậu mới tới hả?" Hổ ca nhận lấy bánh mì, chia cho Mộc Đầu một nửa, ngoạm ngay một miếng to, "thơm thật."
"Các anh đã đau bụng từ sáng rồi á?" Mục Vãn Vãn ngẩn ra.
"Chứ gì nữa? Chưa tới sáu giờ đã vào viện rồi, xong lại đụng ngay người của THK, giờ họ đang ở phòng truyền dịch sát bên đó." Hổ ca thấy đầu tóc Mục Vãn Vãn vẫn còn hơi bù xù, "...đừng nói là em mới ngủ dậy đấy nhá?"
Mục Vãn Vãn: "..."
Bùi Lộ nói: "Các cậu đã không khỏe rồi, giờ mà thêm một người thiếu ngủ nữa thì chiều làm sao thi đấu được?"
Chiều nay bọn cô sẽ nghênh chiến đội của Bắc Mỹ, còn THK thì hôm nay không có lịch thi đấu.
Hổ ca: "..." nói nghe cũng rất có lý.
"Bánh Bao, anh ăn gì chưa?" Mục Vãn Vãn đưa cho tiểu Bánh Bao bánh dứa anh ta thích nhất.
Tiểu Bánh Bao lắc đầu: "Không ăn đâu, anh ăn không vô."
"Từ sáng tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, sao đây? Giảm cân à?" Hổ ca cười anh ta.
Mộc Đầu không nói gì, nhận lấy bánh mì rồi nhét vào tay tiểu Bánh Bao, ý bảo anh ta ăn.
Tiểu Bánh Bao mếu mếu: "Thôi, không ăn thật mà... ầy, tại tôi hết."
"Gì vậy, lọ Lão Can Ma đó là cậu tự làm à? Cậu cũng ăn cơ mà?" Hổ ca vỗ nhẹ đầu anh ta, "với lại bọn tôi cũng đỡ hơn nhiều lắm rồi...mau ăn đi."
"Bên kia không có chuyện gì nữa rồi, cũng như hai đứa, truyền nước xong là có thể về." anh Dương đi vào, nhìn thấy bọn cô, không nói gì, cầm chai nước kế bên lên uống một ngụm, "hai đứa thì sao? Thấy đỡ hơn tí nào chưa?"
"Họ ổn hết rồi hả anh?" tiểu Bánh Bao đứng dậy.
"Giờ vẫn còn hơi yếu, nghỉ ngơi thêm một chút nữa là được, cậu ăn tí gì đi, nếu không chiều đói không thi đấu được đâu."
Tiểu Bánh Bao giờ mới yên tâm được một chút, nghe lời anh Dương, cầm bánh mì lên cắn hai miếng, không cảm nhận được mùi vị gì.
"Còn hai đứa sao lại đến đây?" anh Dương nhìn sang, nói, "cũng may, trận của chúng ta là trận cuối, vẫn còn mấy tiếng nữa, về tập luyện đi. Bánh Bao, cậu cũng về đi."
Tiểu Bánh Bao mấp máy môi, mãi mới nói: "Có khi nào em bị cấm thi đấu không? Cũng may chúng ta có mang tiểu Mã theo..."
"Không cấm đâu, đâu phải đánh nhau ẩu đả gì." anh Dương bật cười.
Hóa ra buồn bã suốt cả ngày là vì chuyện này à?
Tiểu Bánh Bao sững ra, sau đó trợn tròn mắt: "Thật không anh?"
Anh đã chuẩn bị tâm lí cả rồi, thật sự nghĩ rằng mình cố gắng thi đấu bao nhiêu năm như thế, cuối cùng tại chung kết thế giới lại thua trước một lọ Lão Can Ma.
"Thật."
Tiểu Bánh Bao thở phào nhẹ nhõm: "Em còn đang lo họ nghĩ chuyện này là em cố ý..."
Mục Vãn Vãn cười: "Ngay cả đồng đội của mình anh còn không tha, ai mà nghĩ là anh cố ý chứ?"
Hổ ca xoa xoa bụng: "Thật sự, sáng nay ngủ dậy tôi còn tưởng đâu mình ngỏm rồi cơ. Quan trọng là tôi lại cùng phòng với Mộc Đầu, giành nhà vệ sinh mà giành không lại... Các cậu mà mở cửa chậm tí nữa thì có khi tôi giải quyết luôn trong quần rồi."
Nghe thấy câu này, mọi người đều tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.
"Mà cậu với Vãn Vãn là dạ dày sắt à?" Mộc Đầu nói, "hai người cũng ăn mà, sao lại không việc gì?"
Ngoại trừ Bùi Lộ không thích cái mùi đó ra, bốn người còn lại gần như lúc nào ăn cơm cũng đều vây quanh mấy lọ đồ hàng của tiểu Bánh Bao, vậy mà sao chỉ có hai người bọn anh bị đau bụng?
Mục Vãn Vãn lắc đầu, cô thật sự không thấy có chỗ nào không khỏe cả: "Chắc tại em ăn không nhiều? Em toàn ăn chao của mẹ anh Bánh Bao làm thôi." Nói xong, cô còn thầm gửi lời cảm ơn đến mẹ của Bánh Bao.
Nói đi nói lại, người có dạ dày sắt chỉ có một mình tiểu Bánh Bao, bình thường suốt ngày đặt đồ ăn bên ngoài, ăn nhiều thực phẩm bẩn quá rồi, miễn dịch với mọi độc tố, mấy thứ này vào bụng anh ta cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Tiểu Bánh Bao mặt mày đau khổ, nói: "Tôi có biết gì đâu."
Anh ta vừa dứt lời thì thấy một đoàn người ở cửa phòng truyền dịch, lần lượt đi vào trong, là các thành viên của THK.
Tiểu Bánh Bao rụt người: "Chắc không phải họ đến đánh tôi đâu nhỉ?"
Hổ ca nói: "...Nhát cáy."
Đúng như lời anh Dương nói, ba người dính chưởng của THK giờ đều đang đứng thẳng người, có vẻ là không có vấn đề gì lớn, chỉ có sắc mặt vẫn còn hơi kém.
YUYI vừa xoa bụng vừa tiến lại nói một tràng tiếng Hàn.
Không đợi tiểu Bánh Bao móc ứng dụng phiên dịch ra, Bùi Lộ đã lên tiếng trước, đầu tiên anh đáp lại hai câu bằng tiếng Hàn, sau đó nói: "Cậu ta hỏi các cậu có đỡ hơn tí nào chưa, tôi đã trả lời rồi, bảo là các cậu không sao."
YUYI nghe vậy thì thở phào một hơi rồi nói: "Hoai-ting!"
Câu này thì bọn cô hiểu, là "cố lên" trong tiếng Hàn, xem ra, không có ai có ý trách móc gì tiểu Bánh Bao cả.
Anh Dương trò chuyện với quản lí của đối phương một lúc, sau đó người của THK vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.
"Chỉ, chỉ vậy thôi hả?" tiểu Bánh Bao vẫn còn chưa phản ứng lại được.
"Không thì sao? Phải đập cậu một trận rồi mới đi chắc? Người ta còn đang vội về tập luyện nữa kia kìa." anh Dương phũ một câu, "chuyện này không hoàn toàn tại cậu. Đội của bọn họ có kiểm soát chuyện ăn uống, có điều là không gắt lắm, còn giờ thì bắt đầu nghiêm hơn rồi. Lần trước mẹ Vãn Vãn nói không sai, mấy đứa cứ ăn đồ bên ngoài suốt như này không ổn tí nào, về sau lúc đánh giải anh lại thuê một cô giúp việc về lo chuyện cơm nước vậy, chuyện ngày hôm nay xem như là một hồi chuông cảnh báo cho mấy đứa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...