Lúc xuống sân khấu thì chạm mặt MA và YSP chuẩn bị ra thi đấu.
Hai đội đứng thành hai hàng song song, ở giữa là một lối đi rộng thênh thang, có thể nhìn ra được chẳng đội nào thèm đoái hoài đến đội nào.
"Đánh hay lắm, chúc mừng." Lâm Sơn cười cười, nói.
"Các anh cũng cố lên." Tiểu Bánh Bao còn định nói thêm gì đó nữa nhưng nhìn thấy YSP đang đứng cạnh đó nên đành thôi.
Mục Vãn Vãn liếc nhìn vẻ mặt của Từ Hạo, sắc mặt anh ta lãnh đạm, không nhìn ra được sự căng thẳng hay bất kì cảm xúc nào khác, đang khởi động ngón tay của mình.
Lúc bọn cô chuẩn bị đi qua thì Từ Hạo đột nhiên lên tiếng: "Mục Vãn Vãn."
Mục Vãn Vãn dừng bước.
"Lâm Cửu có liên lạc với cô không?"
Không ngờ anh ta lại hỏi chuyện này, Mục Vãn Vãn ngẩn ra: "Có chứ."
"Cô ấy có sang Hàn Quốc không?"
"Bảo là không sang..." nói được một nửa, Mục Vãn Vãn khựng lại, "sao anh không tự đi hỏi cậu ấy?"
Từ Hạo lắc đầu: "Không có gì."
Vừa dứt lời, nhân viên đã tiến lại: "Đi thôi, có thể ra sân khấu rồi."
Từ Hạo không nói thêm gì nữa, bước nhanh ra ngoài.
Sau khi thi đấu xong phần của mình, mọi người cũng không vội về.
Bọn cô là trận đầu tiên, hôm nay có tổng cộng sáu trận, cho dù có về sớm đi nữa thì cũng không thể đấu tập với đội nào được, với lại các trận đấu ngày hôm nay rất đáng xem, mọi người ăn ý, cùng ở lại hậu trường.
Khi đi ngang qua phòng chờ của MA, Mục Vãn Vãn vô tình liếc nhìn vào bên trong, vừa khéo nhìn thấy Park Jae Joon đang ngồi trên sô-pha.
Ấn tượng của cô về Park Jae Joon là nét cười ngốc nghếch hoạt bát vui vẻ, lúc này cậu ta lại ngồi trên sô-pha với vẻ mặt lạnh lùng, hai tay để trước miệng, nghiêm túc theo dõi diễn biến trên màn hình tivi, miếng vải băng màu trắng trên tay trông khá kích thích thị giác.
"Một bên là đồng đội cũ, một bên là đồng đội hiện tại, bản thân lại không thể tham gia thi đấu." Bùi Lộ phát hiện ra ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói, "có lẽ tâm trạng cũng đang rất phức tạp."
"Ừm." Mục Vãn Vãn nắm tay lại theo phản xạ.
Điều quan trọng nhất vẫn là, trận đấu này, cậu ta là khán giả.
Nếu một ngày nào đó cô phải ngồi trong phòng chờ xem các đồng đội khác thi đấu, có lẽ cô sẽ còn thấy khó chịu hơn nữa.
"Tay của cậu ta chắc không có vấn đề gì chứ? Có thể khỏi hẳn được mà đúng không?"
"Không có vấn đề gì." anh Dương nói, "anh có hỏi A Thành rồi. Chỉ là vết thương cũ tái phát thôi, nghỉ ngơi một tháng là được."
Mọi người về phòng chờ, đúng lúc trên màn hình tivi đang là hình ảnh AD dự bị của MA.
AD dự bị của MA là thành viên của đội hai, tuổi tác còn khá nhỏ, có vẻ như đang rất căng thẳng, hai bình luận viên đang cố gắng cung cấp một số thông tin về AD dự bị này cho khán giả, nhưng mọi người đều biết trình độ của AD này kém Park Jae Joon cả một bậc, nếu không MA cũng đã không bỏ ra một đống tiền mua ngoại binh Hàn về.
Quả nhiên, trận đấu vừa bắt đầu, đường dưới đã hoàn toàn bị áp đảo.
"Sao MA lại lấy Twitch chứ..." Mục Vãn Vãn không tài nào hiểu nổi, "lấy vậy chẳng phải cam chịu bị Lucian đè cho sống dở chết dở à? Anh xem, đến cả lính cũng không dám ăn nữa."
"Anh có gặp cậu ta trong rank rồi." Bùi Lộ nói, "Tristana, Kog'Maw hình như đều chơi không được tốt lắm, dù không bị cấm nhưng cậu ta cũng không chọn."
Mục Vãn Vãn: "..." thế có nghĩa là không biết chơi các tướng mạnh của meta này à? Liên Minh vẫn còn có kiểu tuyển thủ thú dzị như vầy à?
Cô nói, "Em cũng không giỏi mấy tướng đó lắm, trận sau cho em chơi Jinx nhá?"
Anh Dương không ngoảnh đầu lại: "Không được."
"......"
Trận này hình như Shark đã quyết chí phải tạo đột biến tại đường giữa, lôi ngay ra LeBlanc để đấu.
Còn Secret thì cầm Ahri.
Giai đoạn đầu trận ống kính máy quay hơn một nửa là quay đường giữa, đường dưới chỉ khi nào nổ ra giao tranh thì mới được quay đến. Lý do là hai người ở đường giữa liên tục có những màn solo nhau, mà rừng của hai bên thì cứ như đã thỏa thuận từ trước, không một ai lảng vảng gần khu vực này, cậu cấu máu tôi một chút, tôi quẳng ngay một quả cầu ra... Cậu tung chiêu tôi tiếp chiêu, mười phút đồng hồ, nhìn thì có vẻ là LeBlanc chiếm được lợi thế, dẫn trước Ahri gần mười chỉ số lính, lúc đi đường Ahri luôn bị mất máu nhiều hơn.
Tiểu Bánh Bao có thói quen xem giải bằng ứng dụng phát trực tiếp, do phần tường thuật trên tivi trong phòng chờ nhanh hơn trên điện thoại, vậy nên chốc chốc anh ta lại ngẩng đầu lên xem, sau đó lại cúi xuống đọc bình luận trong điện thoại, miệng lại còn lảm nhảm liên tục: "Bình luận ở phòng livestream trong nước nhiều thật chứ... Đám người này lại dám bảo Shark đè đường được Secret? Làm ơn đi, kèo LeBlanc với Ahri đã có khắc chế nhau về mặt chất tướng rồi, Ahri đầu trận chỉ cần không bị solo là ổn rồi, cuối trận hữu dụng hơn LeBlanc nhiều... Đậu má, còn có đứa dám bảo đây là trận quyết chiến đường giữa thế kỉ? Lại còn rồng tranh hổ đấu?? Hề lố, không thèm để tôi vào mắt luôn hả??"
"Bánh Bao cậu ồn quá." Hổ ca chép miệng, "im lặng tí đi, át cả tiếng bình luận viên luôn rồi... vặn nhỏ âm lượng điện thoại xuống, nghe đi nghe lại tôi nhức hết cả đầu."
Tiểu Bánh Bao tủi thân tắt âm lượng đi: "Ò!"
"Nhưng mà Shark thật sự không định đi giúp các đường khác sao?" Mộc Đầu nhíu mày, "đường dưới đã thua hai pha giao tranh nhỏ rồi."
Bùi Lộ nói: "Không giúp được, đường dưới bên kia có quá nhiều sát thương, Braum chỉ cần làm choáng trúng thì chắc chắn sẽ có người phải nằm, cậu ta xuống đến nơi có khi đã đánh xong cả rồi."
Bùi Lộ vừa nói xong thì trên màn hình, đường dưới lại một lần nữa nổ ra một trận giao tranh, lần này LeBlanc không chần chừ nữa, xoay người đi vòng xuống dưới, tận dụng kĩ năng di chuyển để đến nơi kịp lúc——
Kết quả đúng như lời Bùi Lộ nói, LeBlanc có nhanh hơn nữa thì cũng không nhanh bằng tốc độ nằm xuống của đồng đội, Từ Hạo mới đi đến phía sau hang rồng đã thấy có thông báo đồng đội bị hạ gục, hỗ trợ cũng đang thoi thóp, vừa nhìn đã biết sống không quá hai giây nữa, mà lượng máu của đối phương vẫn còn khá đầy đủ, Ahri đường giữa cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
LeBlanc chỉ khựng lại chưa đến một giây rồi xoay người về lại đường giữa.
Phút 21, sau khi MA chơi phòng thủ lâu thật lâu rốt cuộc cũng chủ động giao tranh lần đầu tiên.
LeBlanc nhắm vị trí chuẩn xác, đi xuống đánh hai ba phát hạ gục được ADC không lên bất kì trang bị kháng phép nào của đối phương, khán giả còn chưa kịp hoan hô đã thấy ngay sau đó là một dòng thông báo hạ gục khác, Twitch của phe mình bị hạ gục.
Cũng là bị đường giữa phía bên kia giết hạ, thậm chí trước khi chết, chiêu cuối (Nhắm Mắt Bắn Bừa/Chuột Chít Chíu Chíu) của Twitch còn chưa bắn được mấy phát.
Pha giao tranh tổng thứ hai, AD của đối phương nhờ có tiền từ việc phá trụ mà lượng kinh tế được gia tăng nhanh chóng, lên một món trang bị kháng phép, LeBlanc lần này đi xuống không hạ gục được ai nữa, trong khi đó Twitch của nhà mình thì vẫn lên bảng đếm số như cũ.
YSP lăn quả cầu tuyết này vừa nhanh vừa dồn dập, không cho MA bất kì cơ hội nào để thở, trận đấu sang phút 30, hỗ trợ và AD của MA bị bắt chết ở đường dưới, YSP ăn xong Baron thì tổng tiến công, giành lấy thắng lợi cuối cùng.
"Trận này thua hoàn toàn là tại đường dưới mà." Hổ ca tặc lưỡi, "lần nào Twitch cũng mới bắn được hai phát đã nằm, không hề gây được sát thương."
Trận đấu kết thúc, các tuyển thủ tháo tai nghe, Mục Vãn Vãn ở trong phòng chờ mà còn nghe thấy tiếng hô "YSP——" đinh tai nhức óc ở bên ngoài.
"...Tôi cứ tưởng chúng ta nổi tiếng lắm chứ." Tiểu Bánh Bao bịt tai, "so với tiếng hét này thì đúng là một trời một vực, làm phiền rồi làm phiền rồi."
Ống kính quay về phía khán đài, rất nhiều người Trung Quốc cầm bảng cổ vũ TS cũng đang hò hét tên của YSP.
Quả nhiên, hiện tại sự tồn tại của YSP trong lòng mỗi một người chơi thể thao điện tử giống như bức tượng đài vậy, ba chức quán quân liên tiếp cố định vững chắc địa vị của họ tại giới Liên Minh Huyền Thoại này, ở thời đại này, quốc tịch không hề ảnh hưởng đến sự yêu thích và tôn sùng dành cho kẻ mạnh.
YSP đi qua bắt tay, thành viên hai đội ai nấy đều giữ vẻ mặt lạnh lùng, bắt tay xong, người của MA thu dọn đồ đạc, xoay người đi xuống sân khấu.
Sau trận của MA là trận giữa GGX và HL.
Trận đấu của GGX kéo dài tận 57 phút, giữa giờ mọi người đều không nhịn được mà phải vào nhà vệ sinh một chuyến.
Cả hai đội đều thi farm, rất hiếm khi động tay động chân với nhau, cẩn thận dè dặt, sợ đi sai một bước sẽ thua trong tay đối phương, vậy nên cứ giằng co như thế đến hơn năm mươi phút đồng hồ.
Nhịp độ trận đấu chậm đến mức Mục Vãn Vãn thậm chí còn tranh thủ gọi được cuộc điện thoại gần mười phút với mẹ Mục.
"Năm mươi bảy phút." Cô ngồi xuống cạnh Bùi Lộ, bắt đầu thu dọn ba lô, vì điều hòa mở quá thấp, cô khịt khịt mũi, "có thể đánh một trận siêu late game không có một điểm cao trào nào, hai đội này cũng đủ kinh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...