Trước lúc ra thi đấu, một vị khách bất ngờ ghé thăm phòng chờ.
Lúc Bùi Hải bước vào, Mục Vãn Vãn đang thở dài đọc mẩu giấy nhỏ kia.
Mọi người nhìn thấy anh ta thì đều ngẩn ra.
Bùi Hải cười, nói: "Hôm nay có thời gian nên đến để xem các bạn thi đấu. Sao rồi, thắng được chứ?"
Đứng cạnh anh ta là một người phụ nữ mắc váy trắng chiết eo, tóc đen tuyền, môi đỏ răng trắng, đeo một chiếc túi xách nhỏ, nhìn bề ngoài thôi cũng nhận ra được đây là một người cực kì tốt tính, chính là vợ của Bùi Hải, cô nhìn Mục Vãn Vãn với vẻ tươi cười, trong mắt còn loáng thoáng mang theo một chút đánh giá.
Mục Vãn Vãn chỉ chào một câu rồi lại vùi đầu đọc tiếp, không hề phát hiện ra cái nhìn dịu dàng ấm áp này.
Tiểu Bánh Bao thầm cảm thán—— ông chủ của bọn anh đúng thật là có phúc mà!
"Thắng chắc luôn." Anh ta cười hì hì.
Hổ ca nói: "...Cậu đừng có gáy sớm thế."
"Có tự tin là tốt." Bùi Hải cười điềm đạm, nói, "đấu xong trận hôm nay, tôi sẽ cấp một khoản cho các bạn, đi du lịch xõa vài hôm..."
Tiểu Bánh Bao còn chưa kịp vui mừng thì anh Dương đã lắc đầu ngay, nói: "Lần trước mới đi suối nước nóng xong, giờ lại đi nữa? Với lại hôm nay nếu mấy đứa thắng thì còn phải huấn luyện tập trung, anh đã tính cả rồi, chúng ta sẽ sang Hàn trước hai tuần, đến lúc đó sẽ có đội tuyển của các nước khác đến hẹn đấu tập với mấy đứa."
Tiểu Bánh Bao kêu ca than thở.
Người phụ nữ đứng cạnh Bùi Hải nở nụ cười: "Không sao, nếu hôm nay giành được chiến thắng, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyện bên Hàn Quốc cho các bạn, thi đấu xong cứ đi chơi hai ngày rồi về. Đang ít tuổi, ra ngoài vui chơi nhiều một chút là chuyện tốt, không nên làm ổ mãi trong trụ sở."
Tiểu Bánh Bao cảm động muốn rớt nước mắt: nhìn đi nhìn đi, sếp của bọn anh toẹt vời vậy đó.
Lúc hai người vào không đóng cửa, các thành viên của GGX đi ngang qua đúng lúc nghe được câu này, trước khi đi còn lặng lẽ hâm mộ phúc lợi của đội TS.
Anh Dương: "Chuyện xin thị thực còn chưa biết có được hay không..."
"La Dương, bọn tôi đến đây là để thăm hỏi các thành viên, anh đừng dội gáo nước lạnh vào các bạn ấy mãi thế." Bùi Hải nhếch khóe miệng, tỏ vẻ mất kiên nhẫn, sau đó nhìn về phía Bùi Lộ, "cố lên, thi đấu cho tốt, bọn anh sẽ ngồi xem ở phía dưới."
Bùi Lộ gật gật đầu, hai anh em nhìn nhau cười.
Sau khi Bùi Hải đi rồi, Mục Vãn Vãn mới ngẩng đầu lên: "Em đọc xong rồi...Ủa? Sếp đâu?"
"Đi lâu rồi." Hổ ca nói, "sếp mà thấy tờ giấy này của em, chắc cũng váng đầu luôn."
"..."
Càng gần đến giờ thi đấu, càng thêm nhiều khán giả ùa vào hội trường, chẳng bao lâu đã kín hết hơn nửa khán đài.
"Chào mừng quý vị và các bạn đến với trận chung kết giải mùa hè! Tôi là A! Bình luận viên của trận chung kết ngày hôm nay!" hôm nay bình luận viên A ăn mặc trang trọng hơn bình thường rất nhiều.
"Tôi là bình luận viên B! Hôm nay chúng ta sẽ được chứng kiến cuộc đối đầu giữa TS và GGX. Mà hôm nay anh..." bình luận viên B nói, "làm quả đầu cho giống đàn ông đích thực đấy à*?"
Bình luận viên A cười ha ha: "Nói cái gì thế hả? Tôi làm vầy cũng là vì để phù hợp hoàn cảnh, xịt keo vuốt tóc lên tí thôi."
"Thế này nhìn mặt anh to ra đấy."
Cả hai đều là bình luận viên lão làng, nói đôi ba câu đã chọc cười được khán giả.
Trước khi tuyển thủ bước ra sân khấu, ống kính quay về phía khán đài, đạo diễn đã nhắm sẵn chỗ của các thành viên MA đang ngồi rồi, chỉ chờ hai bình luận viên tám xong là lia máy qua đó.
Hôm nay dù là quản lí hay dự bị của MA cũng đều có mặt, cùng nhau ngồi ở hàng ghế khán giả, ống kính máy quay quay qua như vậy trông cực kì hoành tráng...chỉ thiếu đúng một mình Park Jae Joon.
"Trận trước của MA đúng là vô cùng đáng tiếc. Nếu tay của tuyển thủ Park Jae Joon không gặp chấn thương thì thắng thua của trận đấu đó thật sự rất khó nói, hôm nay Jae Joon cũng không đến đây, có lẽ vẫn còn đang điều trị chấn thương ở tay, không biết có đang xem livestream không nhỉ?"
Bình luận viên A nói vậy khiến fan của MA cực kì khó chịu——gì mà khó nói chứ, nếu có Park Jae Joon thì thắng là cái chắc rồi.
"Đúng vậy, nhưng mà cái thú vị của chuyện thi đấu nằm ở đấy, thực lực vô cùng quan trọng, vận may cũng thế." Nói đến đây, bình luận viên B cười, "hồi đó ai mà ngờ được, một TS rút lui khỏi giải mùa xuân rồi quay trở lại, lại có thể có được thành tích bậc này?"
Bình luận viên A gật đầu đồng ý: "Cũng đúng, cô gái cứu thế, Wan."
Mục Vãn Vãn vừa lên sân khấu thì nghe được câu này, chân phải vướng vào chân trái, suýt tí nữa thì diễn một màn vồ ếch ngay trên sân khấu cho khán giả xem rồi, cũng may có Bùi Lộ kịp thời ôm lấy eo cô.
Mục Vãn Vãn đứng vững được người thì hơi toát mồ hôi hột—— nói thật, cô mà ngã trên sân khấu chung kết giải mùa hè, chẳng thà bảo cô đi chết còn hơn!
Bình luận viên B bật cười: "Câu này của anh sẽ làm các thành viên khác không vui đâu đấy, Lu thần của tôi kém lắm à?"
"Không kém không kém, các bạn fan yêu dấu, tôi không có ý đó đâu." Bình luận viên A lập tức xin lỗi.
Liên kết thiết bị xong, Mục Vãn Vãn thử nhìn xuống phía dưới.
Nơi tổ chức trận chung kết hoàn toàn khác bọt, đèn sân khấu còn chói hơn lúc trước nhiều, cô không tài nào nhìn rõ phía dưới sân khấu được.
Cũng tốt, đỡ làm cô căng thẳng.
"Tôi tôi tôi hồi hộp!" giọng tiểu Bánh Bao truyền tới qua tai nghe, "tôi thấy mẹ tôi rồi!"
"Đèn chói thế này mà anh vẫn nhìn thấy được mẹ anh á?" Mục Vãn Vãn hỏi.
Hổ ca nói: "...Cậu tỉnh lại nhanh đi, đừng có mộng du nữa, mẹ cậu ra nước ngoài du lịch còn chưa về cơ mà?"
"Ờ nhỉ." Tiểu Bánh Bao nói, "vậy chắc là tôi bị ảo giác rồi."
Mục Vãn Vãn: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...