Mục Vãn Vãn bị giày vò rã rời cả người, đau khổ y như đã thức trắng ba đêm liền vậy, ra khỏi phòng tắm, mặc đại một cái áo vào, chui vào chăn mệt mỏi buồn ngủ.
Trong phòng tắm vẫn đang có tiếng nước chảy róc rách, là Bùi Lộ đang tắm.
Lúc đi ra, cô đã sắp chìm vào giấc ngủ rồi, Bùi Lộ chỉ nhìn thấy một cái đầu nhỏ xinh lộ ra bên ngoài mép chăn.
Dù động tác lên giường của anh rất nhẹ, nhưng dù sao cũng là thể trọng của một người đàn ông, phần đệm giường dưới người lún xuống, tóc của Mục Vãn Vãn cũng theo đó mà rũ xuống.
Bùi Lộ chỉnh lại tóc cho cô, ôm cô vào lòng, thưởng thức mùi hương tỏa ra từ mái tóc của cô.
"...Tối nay anh không về thật à?" giọng cô mềm yếu vô lực.
"Hai giờ rồi." Bùi Lộ nói, "giờ về hay mai về cũng không có gì khác nhau."
Mãi vẫn không thấy cô trả lời, Bùi Lộ hơi chống người ngồi dậy, phát hiện cô đã ngủ rồi, miệng khẽ mở ra, dáng ngủ không được đẹp cho lắm.
Bùi Lộ cọ cọ bên tai cô, sau đó ôm lấy cô, cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Mục Vãn Vãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô vừa mở mắt ra, Bùi Lộ đã ngồi dậy nghe điện thoại trước rồi.
Là điện thoại của Mục Vãn Vãn, tên hiển thị người gọi đến là tiểu Bánh Bao.
Bùi Lộ mở loa ngoài, giọng tiểu Bánh Bao to cực kì: "Vãn Vãn, em đang ở đâu đấy? Em có biết tiểu Lộ đi đâu rồi không? Bọn anh gọi điện cho cậu ấy cả buổi mà chẳng thấy ai nghe máy."
Bùi Lộ liếc nhìn màn hình điện thoại của mình, vì anh đã chuyển sang chế độ im lặng, trên màn hình có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ.
Mục Vãn Vãn vùi đầu vào gối: "Biết."
"Biết?? Ở đâu thế?"
"Ở chỗ em."
"À, thế thì anh yên tâm rồi..." nói được một nửa, tiểu Bánh Bao nhận thấy có gì đó sai sai, "...ở chỗ em?"
Mục Vãn Vãn giật mình, ngồi bật dậy.
"Không, ý em là..."
Bùi Lộ cắt ngang lời cô, hỏi người đầu dây bên kia: "Có chuyện gì?"
Những người đang ở cạnh điện thoại phía bên kia đơ mặt nhìn nhau.
Còn chuyện gì được nữa? Mới sáng sớm đã nghe tin cậu không ở trong phòng, đương nhiên là phải đi tìm rồi, dù sao thì giờ cậu cũng đang là tuyển thủ nổi tiếng của đội tuyển vô địch giải mùa xuân cơ mà, sơ sẩy cái...có khi bị bắt cóc luôn chứ đùa!
"Không có gì, lo cho cậu thôi." Tiểu Bánh Bao lúng túng, nói, "Mộc Đầu bảo cả tối không thấy cậu về phòng."
Phía bên kia truyền đến tiếng sột soạt, là tiếng cựa chăn cựa giường.
Hổ ca vội vàng cướp lấy điện thoại: "Không sao là tốt rồi. Giờ bọn tôi đang ở nhà ăn, một tiếng nữa là không còn bữa sáng đâu, hay là các cậu...nhanh chóng sửa soạn rồi qua đây ăn sáng đi?"
"Em ăn sáng không?" Bùi Lộ ở đầu dây bên kia, hỏi.
Giọng Mục Vãn Vãn trầm trầm: "Ăn, em đang đói."
"Được." Bùi Lộ giờ mới tắt loa ngoài, "bọn tôi chuẩn bị một lát rồi sang đó."
Sau khi cúp điện thoại, ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cả ba đều câm nín, cảm thấy bữa sáng trong miệng mình đang tỏa ra mùi vị đắng chát đầy đau khổ.
Mộc Đầu mặt không cảm xúc nhai thức ăn trong miệng: "Cũng may hôm qua tôi không gọi điện cho Vãn Vãn."
"..." Nhắc đến chuyện này, tiểu Bánh Bao sực nhớ ra, "đậu má? Tối qua tôi có gọi cho tiểu Lộ!"
Anh ta há to miệng, "...hình như cậu ấy còn bảo là đang đi bơi cơ mà."
Hổ ca: "...Cậu ấy không nói, là cậu tự suy diễn ra đúng không?"
Ba người một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Mục Vãn Vãn ngồi dậy đi vào phòng tắm, chỉ nhìn thấy cái bồn tắm màu trắng kia thôi tim đã không nhịn được mà nảy một cái, cơn buồn ngủ lập tức giảm đi nhiều.
Bùi Lộ mặc xong quần áo, đứng cạnh cô, tiện tay giúp cô nặn kem đánh răng.
Mục Vãn Vãn nhận lấy bàn chải, vừa bỏ vào miệng thì nghe thấy người bên cạnh nói: "Sau này chúng ta sống chung đi——"
"Phụt...khụ khụ, khụ..." trong miệng có một đống bọt kem đánh răng, Mục Vãn Vãn bị giật mình sặc ho sù sụ.
Bùi Lộ vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thông khí.
"Khoan khoan khoan khoan." Khóe miệng Mục Vãn Vãn dính bọt kem đánh răng, hỏi anh, "...sống chung là sao?"
"Hai người sống cùng nhau, gọi là sống chung."
"Không được!" Mục Vãn Vãn nghĩ cũng không thèm nghĩ, từ chối, "thế thì làm sao mà tập luyện..."
"Không phải là bây giờ." Bùi Lộ đưa tay lên, chùi bọt kem đánh răng ở miệng cô, "đợi sau này giải nghệ rồi..."
"Giải, giải nghệ cái gì?" Mục Vãn Vãn nói, "em muốn trở thành người đứng đầu giới thể thao điện tử, không bao giờ có chuyện giải nghệ!"
Bùi Lộ tỏ vẻ như vừa tỉnh ngộ, trần thuật với giọng điệu bị tổn thương: "Em muốn trở mặt, ăn anh xong rồi phủi tay bỏ đi."
"..." rốt cuộc là ai ăn ai đây hả? Nhắc đến chuyện này thân dưới của cô còn đang khó chịu đây này, Mục Vãn Vãn bịt miệng anh lại, giơ bàn chải lên uy hiếp anh, "...Không được nói nữa!"
"Tối qua đã nói là sẽ chịu trách nhiệm với anh rồi mà, nói lời không giữ lời?"
Tối qua lúc Bùi Lộ đè cô lên thành bồn tắm, cứ quấn lấy cô không chịu đi, lại còn nói với giọng như đang làm nũng, bảo cô nhớ phải chịu trách nhiệm.
Bị nhắc như vậy, kí ức của tối qua lại càng thêm rõ ràng, mặt Mục Vãn Vãn đỏ ửng lên.
"Em không giữ lời hồi nào? Lúc trước chuyện tặng quà, giờ em đã thực hiện rồi còn gì..."
Bùi Lộ ngơ ra, sao đó mới sực nhớ—— Lúc trước khi Lâm Cửu trở thành người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng quà tặng trong phòng livestream, cô đã nói một câu "cảm ơn sếp, khi nào rảnh ngủ chung một bữa", mặc dù là nói với Lâm Cửu, nhưng nếu người đứng thứ hai đã có được phúc lợi như vậy, thì người đứng đầu đương nhiên không thể kém được.
Đúng thật là, nói lời giữ lời.
Mục Vãn Vãn nói tiếp: "Với lại anh nói muốn em chịu trách nhiệm, em cũng chưa đồng ý mà..."
Lúc này nếu hai người mà đổi giới tính cho nhau, thì lập tức sẽ thành hiện trường của một vụ "rút tờ rym trở mặt".
Bùi Lộ gật đầu: "Vậy lần sau anh sẽ cố gắng hơn nữa."
Mục Vãn Vãn: "...Im miệng."
Hai người đùa giỡn, cùng nhau ra khỏi phòng đi đến nhà ăn.
Ba người kia vẫn còn đang ngồi ở đó, thấy họ đến, lập tức ngừng nói chuyện.
"À ờm..." đợi họ ngồi xuống, tiểu Bánh Bao gợi chuyện, "công viên nước vui không?"
Mục Vãn Vãn ngơ ra, không hiểu: "Công viên nước gì? Ở đây còn có công viên nước nữa hả?"
"..." rồi, biết hai người không đi bơi rồi.
Mộc Đầu nhẹ nhàng thoải mái hỏi một câu: "tiểu Lộ, tối qua sao không về phòng? Phòng của Vãn Vãn là loại giường lớn à, đủ cho hai người ngủ không?"
Miệng Bùi Lộ mang theo nụ cười: "Rất đủ."
Nghe thấy câu này, ba người quăng luôn dao nĩa, ôm ngực nhìn hai người dính nhau như sam trước mặt.
Tiểu Bánh Bao đau lòng đến cực điểm: "Hồi trước nói sẽ cùng nhau làm những anh chàng độc thân vui vẻ cơ mà, thế mà cậu lại âm thầm muốn cùng người khác bạc đầu đến già?"
Bùi Lộ nói ngay: "Tôi không có nói câu đó."
Hổ ca: "Thói đời bạc bẽo!"
"...Không như các anh nghĩ đâu." Mục Vãn Vãn xua tay, vẫn còn muốn vùng vẫy thêm một chút, "thật ra tối qua tiểu Lộ thần qua giúp em ôn bài... em cũng sắp thi rồi mà?"
Tiểu Bánh Bao: "Là cái kiểu phụ đạo em trả lời đúng một câu cậu ấy hôn em một cái?"
Mộc Đầu trần thuật: "Em còn không mang theo sách đến đây."
Mục Vãn Vãn: "..."
Lúc anh Dương nhận được tin tức này, tâm trạng lại chẳng có gì dao động cả.
"Anh Dương, hai người họ quá đáng lắm luôn! Dám làm loại chuyện xấu xa như vậy ở ngay trong đội!" tiểu Bánh Bao phẫn nộ, nói, "phải phạt bọn họ! Ít nhất phải mời chúng ta ba bữa cơm, thì chuyện này mới cho qua được!"
"Bánh Bao à." Anh Dương nói với giọng thâm sâu, có vẻ là đã hiểu ra rồi, vỗ vỗ vai anh ta, "không thể vì cậu độc thân, mà áp đặt tình trạng của mình lên người khác được."
Tiểu Bánh Bao: "??"
"Vừa vô địch xong, lại đi cùng bạn gái đến ngâm suối nước nóng, là đàn ông thì ai cũng..." nói được một nửa, anh Dương ngừng lại, "yêu vào rồi thì cậu sẽ hiểu thôi—— nếu cậu có được cơ hội đó."
Nhìn theo bóng anh Dương rời đi, tiểu Bánh Bao mãi vẫn không thể thoát ra khỏi sự tổn thương sâu sắc này.
Anh ta về lại bên cạnh đồng đội: "Tôi mới bị anh Dương khinh bỉ xong."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...