Anh Và Chúng Ta

Sau khi hai bác biết chuyện, hai tháng sau đó chúng tôi từ bỏ điều trị theo nguyện vọng của anh Mạnh, hai bác cũng dần dần chấp nhận sự thật rằng sẽ mất đi đứa con trai mà hai người dành cả thanh xuân yêu quý, chăm sóc.

Chúng tôi dành thời gian đi chơi cùng anh, cùng anh đến nơi chưa từng đến, cùng anh ăn những gì chưa từng ăn, chơi những trò chưa từng chơi, một gia đình bốn người như thế nhưng trong lòng chẳng ai thật sự lòng vui, rồi trên một bãi biển nước trrong xanh, gió mát lành, anh hóa thành Hải Âu, thành gió bay đi trong vòng tay của tôi, anh đi nhanh hơn dự kiến của bác sĩ, nhanh hơn những gì tôi tưởng tượng, tôi ôm anh khóc, anh đi thật nhẹ nhàng như chưa từng có căn bệnh quái ác ấy hiện hữu, cuối cùng thì anh cũng không phải chịu cảnh đau đớn, quằn quại mỗi khi những cơn đau ập tới nữa, rồi người đau đớn, những mất mát để lại cho những người phía sau.

Tôi mất nửa năm để trở về cuộc sống bình thường, hai cửa hàng anh để đứng tên tôi, tôi để chị dâu quản lý và phát triển, còn tôi vẫn theo nghiệp diễn và thường xuyên bay qua bay lại giữa Sài Gòn và Hà Nội để thăm hai bác, rồi tôi cũng xin được nhận hai bác làm bố mẹ nuôi để tiện chăm sóc, tôi sẽ thay anh chăm sóc cho bố mẹ anh, đó cũng xem như cuộc đời này tôi đã nợ anh, tôi sẽ không để anh phải lo lắng hai người già không có người chăm sóc.

Dần dần anh xuất hiện trong những vầng thơ, tron những tác phẩm của tôi, ít khi xuất hiện trong cuộc sống của tôi, hầu như tôi không nhắc về anh nữa, vì khi nhắc đến anh tôi lại cảm thấy chăn trở, cảm thấy mất mát.

Sáng hôm nay tôi thức giấc ttrong căn nhà của anh Mạnh ở Sài Gòn, tôi dụi dụi mắt mấy lần, trước mắt có chút mờ mờ như sắp không nhìn thấy gì nữa, tôi không để ý lắm mà bước vào nhà vệ sinh luôn.

Buổi sáng ấy tôi tham gia một game show trong mơ hồ, có chút không quen khi phải đi lại giữa cái sự mờ mờ này, chắc do tôi bị cận không đeo kính nên bị thế này.

Cũng đã nửa năm kể từ khi anh Mạnh đi, tôi không gặp lại Nguyễn Tiến Đức, nghe sương sương Phạm Đình Cường nói Đức đỗ một trường âm nhạc hàng đầu ở Đông Á và đã đi du học, ai mà biết được, một năm qua tôi có gì ngoài những vết thương sâu đâu chứ, tôi dường như ít ra ngoài và chưa từng động vào mạng xã hội, nên không biết gì cả.

Triệu Quang Sơn cũng đi du học được một năm rồi, Đông đi Xuân lại về, mùa Xuân này tôi sẽ ăn tết ở Hà Nội cùng gia đình và có cả sự có mặt của gia đình, Nói ra cũng thật buồn cười, tôi như kẻ bị tụt hậu so với bạn bè cùng trang lứa thế đấy. Đến Phạm Đình Cường còn tha thứ được cho Nguyễn Thu Ngọc, Đức và Triệu Quang Sơn đi du học, Huỳnh Mai Anh yên ấm bến đỗ, Trần Tú Dương, Lục Hiền Anh cùng với bé Sen có một gia đình hạnh phúc, chỉ còn tôi là chưa đâu vào đâu, Bờm nó còn vào lớp một rồi, Lương Hà Khánh và chị Lệ cũng chuẩn bị à đón em bé thứ hai, nghe mẹ tôi nói đó là một bé gái, Phạm Hương Anh cũng lớp mười một, sắp tốt nghiệp, tôi thấy mình tụt hậu thật đấy.

Tôi xong việc thì chạy về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ số lạ, số này có vẻ là số quốc tế, của một đất nước nào đó xa lạ, tôi cũng gan lắm mới bắt máy.

"Alo. Hương xin nghe ạ."


"Alo, tớ đây, Triệu Quang Sơn đây. Cậu còn nhớ đến tớ không?"

Tôi có chút bất ngờ vì sao Triệu Quang Sơn lại gọi bằng số điện thoại, trong khi nó có thể gọi zalo hay messenger đều được kia mà.

"Hello Sơn, sao cậu lại gọi cho tớ bằng số điện thoại?"

"À tớ gọi hết cả năm nay rồi không thấy cậu trả lời nên là mới gọi bằng điện thoại. Tớ cũng được biết sương sương những gì cậu trải qua trong năm qua rồi, cậu cũng không được buồn quá nhé, nói thế nào thì đó cũng là điều không ai muốn mà."

Trời, ở trời Tây xa xôi mà cũng biết được nhiều chuyện quá, cậu cũng quan tâm tớ quá rồi nha.

"Tớ có gì đâu ngoài những vết thương sâu, nói đùa đấy, tớ đã ổn rồi. Còn cậu khi nào về Việt Nam?"

"Tớ sẽ tốt nghiệp sớm hơn dự kiến đấy, chắc năm nay sẽ về ăn tết, dù sao thì cũng học nhiều mà nghỉ cũng nhiều ấy, có gì sẽ gặp cậu sớm nhất, về Sài Gòn trước rồi về Phú Thọ sau."

"Ok nhé, cơ mà cậu gọi cho tớ qua Zalo đi cho đỡ tốn tiền, miễn phí tội gì không gọi."

"Đợi tớ chút nhé."


Tôi nằm xuống giường, nhắm mắt lại cảm nhận chút không khí thoải mái chỉ có mình tôi. Nhưng lại một lần nữa tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, là Phạm Đình Cường gọi.

"Có chuyện gì nói luôn."

Đầu dây bên kia vừa vui vừa có chút hớn hở.

"Bụi ơi, sau tết em cưới nhé. Em và Ngọc đã thông báo với hai bên gia đình rồi, với cả Ngọc đang mang thai, em được làm bố rồi Bụi ạ, chị chúc mừng em đi."

Ơ thật à, chuyện gì đang xảy ra thế? Thật ra thì tôi cũng thấy bình thường thôi, chúng tôi đều đã lớn cả, nếu tìm được một bến đỗ cho mình thì nó cũng không phải điều gì đó không tốt, vừa theo được xu hướng của chính phủ mà vừa không bị bậc cha mẹ hối thúc, riêng tôi thì không bị hối thúc rồi, có điều, vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tôi cũng không tin tưởng Ngọc cho lắm, liệu nó có một lòng một dạ với Phạm Đình Cường không.

"Thế à, em và Ngọc yêu lâu rồi, nếu có cưới thì chị cũng không bất ngờ đâu, có điều em thật sự sẵn sàng cho việc làm chồng, làm cha người ta rồi à?"

"Em cũng hai lăm tuổi rồi mà, không sớm thì muộn cũng phải lập gia đình thôi, thôi thì sớm hay muộn cũng phải cưới, sớm một chút cũng không sao. Huống hồ kinh tế em cũng được coi là ổn định, em nghĩ mình sẽ cố gắng lo tốt cho hai mẹ con Ngọc."

Tôi cũng đành lắc đầu, nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ mà chính mình cũng không làm chủ được, chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác Phạm Đình Cường là thằng đổ vỏ ấy, tôi tiêu cực quá hay do tôi suy nghĩ quá nhiều và không buôn bỏ được quá khứ, thôi thì cũng kệ đi, đó là chuyện của Phạm Đình Cường, nó vui như thế tôi cũng không nỡ làm nó buồn, không nỡ để nó thất vọng.

"Tết đến Xuân về rồi, chị cũng vui cho hai đứa, trong họ cũng lâu không có đám hỉ, chị chúc mừng hai đứa trước, cuối tháng chị về, hai đứa qua chơi nhé, lâu lắm không gặp cũng nhớ nhớ."


"Ok chị, em chỉ thông báo tin hỉ thôi, có gì thì mình nói sau nhé, chào Bụi."

"Bye Bye."

Tôi thở dài một hơi, khó chịu vì mắt cứ bị mờ mờ dù đã đeo len cận, chẳng lẽ mắt tôi đã tăng độ cận rồi, chắc phải đi do lại độ cận và mua len mới.

Tôi mở douyin lên, hình như nó tương đồng với cái app tik tok thì phải, tôi khá thích các clip trên này, rồi vô tình lướt qua một tài khoản chia sẻ nội dung chủ yếu là đàn piano, đúng kiểu chỉ có bàn tay và tiếng đàn, nhưng tiếng đàn ấy lại buồn da diết, thế mà tôi mê, từ những bài buồn như vay giữ, đáy biển đến cả một vài hát bi thương của Việt Nam cũng đều thể hiện một cách trơn tru, mượt mà, làm tôi mê khi nào không hay. Tôi suy đoán chắc hẳn tài khoản này là của một người Việt, nhưng thế giới này đông người như thế, sao tôi biết là người Việt nào được chứ.

Tôi lười biếng ngồi dậy, bên ngoài là tiếng ấn chuông cửa, Huỳnh Mai Anh sợ tôi chết đói nên đã tức tốc mang đồ ăn từ quận Ba chạy sang, tính ra thì có con bạn như này đúng kiểu đáng đồng tiền bát gạo, vừa vào nhà đã dưa cơm cho tôi, cùng với đó là cả bản thảo tác phẩm mới của nó.

"Hương, đọc hộ tớ xem tác phẩm này có ok hông, nếu không tớ còn thay đổi kịch bản. Chứ tác phẩm này đac được mua bản quyền rồi mà không ra gì thì quả thực rất buồn đó." Huỳnh Mai Anh nói.

Tôi ngồi xuống nhận kịch bản trên nay nó vừa đọc vừa ăn, nói chung tay nghề của nó thì có gì đâu mà phải bàn cãi, quá là chuẩn chỉnh luôn. Nó chú ý đến chiếc điện thoại đang phát nhạc trên bàn của tôi, rồi lên tiếng.

"Cậu cũng xem kênh này à? Nghe nghiện chết đi được, cậu có biết đó là kênh của ai không?"

"Không biết, nhưng chắc là người Việt sống ở China, đúng không?"

"Đúng, cậu quá là giỏi luôn, không những là người Việt mà người này cậu còn biết rất rõ luôn, rất thân thiết là đằng khác."

Ừ, nghe Huỳnh Mai Anh nói có vẻ hợp lý này, nhưng mà là ai mà tôi quen ta, lại còn rất thân thiết, thật sự không nghĩ ra một cái tên nào luôn ý. Tôi quay qua hỏi Huỳnh Mai Anh:


"Ai đấy?"

"Nghe rồi đừng có sốc nhá. Cậu còn nhớ Nguyễn Tiến Đức không? Một năm qua hay quên luôn rồi?"

"Nhớ, nhưng có liên quan gì? Đừng nói với tớ đây là Douyin của Nguyễn Tiến Đức nhá? Anh ấy đi du học rồi mà?"

"Có phải Cường Phạm nói với cậu là đi du học ở Đông Á đúng không? Thì chính là nó đó.."

Tôi lắng nghe lại giai điệu đang chạy trên điện thoại, lòng thoạt chút vui mừng, vì cái gì thì tôi cũng không rõ lắm, hóa ra cái đi du học chính là đi sang nơi đó, tuy nhiên thì cũng tốt, chí ít là không phải buồn hay bi thương cho việc mới mất đi một người thân.

"Ừ, tớ biết rồi. Cảm ơn Huỳnh Mai Anh đã cho tớ biết nha. Yêu cậu giữ lắm, kịch bản cứ để đây nhé, mai tớ rảnh tớ sửa cho, rất là yêu luôn, chồng cậu đâu rồi?"

"Đi công tác rồi, tối nay tớ sẽ ngủ với cậu."

"Ok, vậy đi tắm đi bà nội, tớ ăn đã."

"Ok, bà trẻ."

Tính cách trẻ con như vậy mà Nguyễn Huỳnh Tuấn Anh cũng quá trời chiều rồi. Anh ta là chồng của Huỳnh Mai Anh đấy, anh ta thành đạt và chiều vợ, ngoài kia chẳng biết người ta yêu nhau kiểu gì, lại có thể tìm được người đã yêu lại còn chiều. Cũng không phải, tôi cũng đã từng có một người như thế, chỉ là tôi không may thôi.

Tôi thở dài rồi ăn từng muỗng cơm nhỏ, cảm giác cũng mất ngon luôn, không ngờ tài khoản này lại là của Nguyễn Tiến Đức, thôi thì mong ở đâu chúng ta hẫy cứ bình yên, chỉ cần không âm dương cách biệt thì ở đâu cũng được, năm mới rồi, chúc cho tất cả chúng ta năm mới an khang, thịnh vượng, tiền vào như nước, chuyến đi năm nay thuận lợi, sức khỏe tốt và luôn quay cuồng bên gia đình, một tháng nữa là tết rồi, mong thế giới này sẽ luôn nhẹ nhàng với tất cả chúng ta, trước tết đừng xảy ra vụ việc đáng tiếc nào nữa. Yêu tất cả mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận