Anh Và Chúng Ta


Lớp tôi dạo này lịch rất kín, cả tuần trừ được thứ bảy, chủ nhật ra thì chỉ có thứ tư là không phải học, tranh thủ ngủ nướng được đến tận mười hai giờ trưa.

Nhưng hôm nay mới thứ ba trong tuần thôi.
Cái chân đau của tôi hôm nay có vẻ khá lên rồi nhưng vẫn phải có người đơ, cuộc đời này thật chứ, bà cô đâm tôi kia còn không thèm dừng lại xin lỗi cơ.

Cũng may là nhẹ, nặng hơn chắc tôi tìm đến mồ mả tổ tiên bà ấy để chửi mất.
Chanh chua và đanh đá thật sự.
Khổ nỗi hôm nay lớp tôi được xếp học ở giảng đường Hồ Đắc Di, phòng học được trang bị theo kiểu từ thấp lên cao, khó khăn lắm Đức mới đỡ tôi lên ngồi xuống hàng ghế thứ tư được.
Tôi bị cận mà không chịu đeo kính, Đức cũng bất lực lắm.

Đưa đến cửa hàng kính rồi vẫn ưng ngạnh chạy về bằng được.

Ngồi bàn này là nhìn rõ nhất rồi, không xa quá cũng không gần quá.
"Đức, cho tớ ngồi cạnh cậu nhé."
Vừa ngồi xuống, cắn được miếng bánh bao thì cái giọng nhỏ nhẹ, yếu đuối của girl Hải Phòng Nguyễn Thu Ngọc đã vang lên bên cạnh.

Cô ta lại bật chế độ diễn xuất, bộ dạng đáng thương của những con em gái mưa, tuesday nữa rồi, đến tôi cũng phải lác mắt ngước nhìn cái bộ dạng kinh dị của cô ta.
Trời trời, ăn mặc rồi trang điểm nữa à? Ăn mặc ngắn cũn cỡn thế kia, trang điểm như bà cố nội tôi vậy, còn cả đôi bốt nữa, người ta không biết cứ nghĩ là show diễn thời trang nào đấy đấy.
Biết là thích thằng bạn tôi rồi, nhưng đừng có ăn mặc mát mẻ, không khác gì con đứng đường trước mặt nó được không?
"Tùy."
Oh, này Nguyễn Tiến Đức, ông không thể đuổi Nguyễn Thu Ngọc đi được à? Ngồi bên cạnh model áp lực lắm đấy nhé, nhìn quả áo tôn vòng một lên đến chín mươi chín xentimet kia, chắc cậu thích lắm hả.

Đức vẫn chẳng có thái độ gì, chỉ chăm chú cắn bánh mì.
Ánh mắt lại có chút thách thức, hiện ra rõ nó đang nói với tôi là Chị giỏi thì chị đuổi nó đi đi.
Triệu Quang Sơn từ đâu bước ra phá vỡ cái bầu không khí chết tiệt này:
"Ơ, bình thường chỉ có Đức và Hương ngồi cùng nhau thôi, nay có thêm cả Ngọc à? Có vẻ quan hệ tốt quá ha."
Nguyễn Thu Ngọc vừa ngồi xuống chưa ấm ghê, tôi đã dở cái giọng pick me girl ra với cô ta:
"Ngọc ơi, lâu lắm rồi tao không ngồi giữa.

May quá nay có mày ngồi cùng với, Mày đừng để ý nhé."
"Đức có đồng ý không nhờ?" Tôi quay sang Đức hỏi.
Hỏi thế thôi, nói chưa dứt câu tôi đã chen vào giữa rồi cơ, còn không quên đẩy mạnh khiến Nguyễn Thu Ngọc suýt thì ngã, với cái bộ dạng õng a õng ẹo thế kia thì đứng vững thế nào được, tôi không thèm để ý cô ta mà quay lên với Triệu Quang Sơn:
"Triệu Quang Sơn, xuống đây mà ngồi, tao và mày ngồi giữa, có phải là lâu lắm rồi, mày cũng không được ngồi giữa không?"
Tôi nháy mắt với Triệu Quang Sơn, dường như cậu ta hiểu ý tôi, cũng chuẩn bị cặp sách:

"Ừ đúng rồi, lâu lắm không được ngồi giữa, Ngọc cho tôi xin phép đi vào nhé."
Nguyễn Thu Ngọc chỉ đành đứng dậy cho Triệu Quang Sơn đi vào ngồi phía trong, tôi đẩy Đức ra ghế khác để tôi ngồi giữa Sơn và Ngọc.

Cái tội không lên tiếng, cái tôi làm lạnh lùng boi quen rồi, bất cần đời à.

Chị đuổi nhé.
"Xin lỗi, tôi chiếm chỗ bạn hôm nay nhé." Triệu Quang Sơn nói với Đức.
Lúc này tôi vẫn đứng đó khoái chí nhìn Nguyễn Tiến Đức, cậu ta vừa ăn lại còn nở nụ cười mãn nguyện, chắc trong lòng lại đang nghĩ khá đấy, đuổi được con Nguyễn Thu Ngọc đi xa hẳn năm mét.
Tôi nhìn Nguyễn Thu Ngọc ánh mắt không giấu nổi cảm xúc của người chiến thắng, nhếch mép.

Thích diễn sâu chứ gì, để chị dạy cưng một khóa diễn xuất nhé, đến diễn viên Bollywood cũng phải gọi bằng cụ.
"Ngọc thơm nhỉ, cái mùi hương hoa hồng Pháp cứ bị sộc thẳng vào mũi khiến tớ buồn nôn ấy, Triệu Quang Sơn, ông mang theo cái thau không?"
Ôi, cái sự cà khịa này đến từ đâu vậy? Lục Hiền Anh à? Trời đúng là bạn tôi rồi đấy.

Nếu có cái giải Best Cà Khịa thì tôi sẽ trao cho nó.
"Cái mùi này lấy đâu ra mà hoa hồng Pháp, giống mùi hoa cứt lợn hơn, Hương có thấy thế không?"
Ủa ủa, nay mà Nguyễn Thu Cúc cũng tham gia luôn hả, bình thường hướng nội, nay Hướng về phía Đức.

Cái mặt lạnh lùng, biểu cảm bình tĩnh từ đâu mf đến cuối, chắc hẳn là vì đã quá quen với mấy việc này đây mà.

Năm lớp mười hai tôi phải chiến đấu với các cô hot girl trường, cả trường ngoài luôn, suýt thì toi luôn cái mạng nhỏ, công nhận mấy bả dữ như hổ, nhiều khi con hổ còn muốn gọi bằng cụ ấy chứ.
Triệu Quang Sơn ngồi không cùng bị réo tên, ánh mắt bất lực cầu cứu, dù sao người ta cũng là lớp trưởng đẹp trai ngời ngời, kém Đức có một tí thôi, một tí thôi đấy.

Hiền Anh và Cúc Nguyễn lại tham gia vào hội anti Green tea của tôi rồi.
"Sao biết là cái mùi ấy phát ra từ trên người Ngọc chứ, tớ thấy thơm mà, thơm như cái cách ăn mặc của cô ấy vậy."
"Nhìn Ngọc tớ tưởng học National Economic University, không ai nghĩ học Y đâu đấy."
Nguyễn Thu Cúc và Lục Hiền Anh mỗi người bồi thêm một câu, hai người nói như vậy đích thực là quá chanh chua, nhưng thôi chanh chua thì chanh chua nhưng nó là sự thật.

Bổn cung rất thích.

Hầy..
"Triệu Quang Sơn, tao mượn áo khoác, về trả."
Nguyễn Thu Ngọc nhìn bộ dạng uất ức, tôi vội lấy cáo khoác của Triệu Quang Sơn đắp lên người cô ta, cũng may Sơn cao mét bảy bảy, đưa cho Nguyễn Thu Ngọc còn mặc được form rộng, dài.
"Ngọc này, trời này cũng se se rồi đó.


Ăn mặc như vậy bị cảm thì quả thật Đức không chịu trách nhiệm được đâu."
"Ơ kìa Hương, áo tao." Triệu Quang Sơn bất lực, tôi đau đớn, tôi gục ngã, muốn băm Tĩnh Hương ra thành trăm mảnh.

Nguyễn Thu Ngọc muốn nói thì tôi ở bên cạnh chặn họng.

Đúng lúc này thầy Huy bước vào lớp, chúng tôi phải học lớp Sinh học di truyền rồi, môn này tôi học rất khá, ít nhất là không tệ như Giải phẫu hay Lý Sinh y học, ác mộng của cuộc đời tôi là đây chứ đâu.
Học khá thì tôi vẫn sợ AA x aa lắm, hoang mang thật sự luôn.

Nhiều khi tôi còn không biết làm sao tôi có thể thi được vào cái trường đại học Y top đầu cả nước này mà.
Triệu Quang Sơn đưa điện thoại đến trước mặt tôi:
"Kết bạn Facebook đi."
Tôi cười để đáp lại, cũng không quên kèm theo là cầm điện thoại ấn vào Facebook gửi lời mời kết bạn cho Triệu Quang Sơn, cậu ta là lớp trưởng đẹp trai nhất mà tôi từng thấy đấy, trước giờ lớp trưởng học sinh không xấu thì cái nết cũng ố dề.
"Được rồi này."
"Ok, Sơn cảm ơn nhé."
Gì vậy trời, cái Facebook thôi mà.

Tôi vẫn không quên thám thính tình hình chỗ boi phố cổ, hiển nhiên là anh ta không có phản ứng gì hết.

Bộ dạng cứ như tổng tài lạnh lùng trên cơ ngơi bạc tỉ cơ, ừ mà đúng rồi còn gì.
Hôm nay là thứ ba, tuần trước trường chúng tôi tổ chức buổi lễ kỷ niệm một trăm hai mươi năm thành lập trường, rất choáy, lúc đó tôi lại không tham gia cả quá trình được.
Hôm đó nhiều chương trình đặc sắc lắm cơ, đông nữa.

Có hội thi Medical secret hay cả ca sĩ khách mời nữa, cứ phải gọi là vui như tết.
Đức là một ứng cử viên, nam thần sáng giá cho Medical secret, cơ mà cậu ta không thèm tham gia, lý do được giải thích là tôi không tham gia, cậu ta cũng không tham gia.
Ủa, tôi mê lắm chứ, một lần được sải bước trên sàn Runway, có phải died thì tôi cũng rất sẵn lòng, nhưng tôi cón vỏn vẹn một mét năm lăm thôi.
Thay vì đi mấy cái đó, cậu ta làm cái mặt lạnh đi làm ở Poly, chỗ làm của Đức đó.

Tôi chưa tới đó bao giờ, thứ bảy này sẽ là lần đầu tiên.
"Này, mai thi modules s1.1 đấy, chị học chưa?"
Tôi bình thản như không có gì:
"Chưa học, nhưng nhớ rồi.


Cái gì mà hiệu trưởng đầu tiên của trường mình là ai? Hiệu trưởng người Việt đầu tiên? Nhớ rồi nhé.

Rồi cái gì mà nếu quay cóp trong giờ bị phát hiện thì sẽ như thế nào?"
"Thế sẽ như thế nào?" Triệu Quang Sơn nhìn tôi, hỏi:
"Nhắc lần đầu trừ 25% số điểm, lần hai trừ 50% số điểm, lần ba là đình chỉ thi, hình như là thế."
Nói thế cho có thôi chứ với cái lượng camera nhiều đến mức hạt bụi trên bàn còn soi được thế kia thì ai dám quay cóp gì nữa.

Bị đình chỉ thi thì đau thật, nhưng đau ví thì xót xa lắm.
"Sơn học chưa?"
"Cũng học rồi.

Nhưng mà mai có thi được không thì chưa biết."
"Tối nay, tôi xin nghỉ làm rồi.

Tôi đi sang kèm chị học, lo lắm."
Tôi nhìn Đức mắt tròn mắt dẹt, cô nam quả nữ ở chung một phòng, là muốn làm tôi nóng chết hay gì.

Nhìn nó ngon thế này, tôi chỉ có nuốt nước miếng ực ực cả ngày thôi.

Lương Tĩnh Hương, bình tĩnh, bình tĩnh nào:
"Ừ, thế thì sang sớm.

Tôi bảo mẹ nấu thêm cơm, ăn luôn.

Hôm qua về mẹ hỏi ai rửa bát đấy.

Tôi bảo là Đức rửa, mẹ bảo ước ông làm con rể mẹ."
Đức búng vào trán tôi một cái rõ đau rồi cười khoái chí như vừa được mùa:
"Tôi xin chị, người như chị, lấy về đời tôi thêm khổ hay gì.

Nô nô nô.

Có mỗi việc đi xe đến trường cũng không xong nữa."
Tôi tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại:
"Thật à? Không lấy đúng không? Ok."
Trời, cứ ngồi nói chuyện mải mê hăng say với những người bên cạnh mà chưa gì đã hai tiếng rưỡi trôi qua, bài học kết thúc luôn.

Nguyễn Thu Ngọc cởi bỏ áo khoác của Triệu Quang Sơn bỏ trên bàn, tức giận bỏ đi.

Ôm cục tức cả buổi sao thoải mái được, có tôi mãn nguyện thôi, xấu tính quá mà.

Bình thường hướng nội, gặp đúng người hướng ngoại, gặp lớp trưởng Triệu Quang Sơn nữa thì hướng lung tung luôn.
Đi xuống khó khăn, Triệu Quang Sơn nhấc bổng bế tôi lên như công chúa trước sự trầm trồ của vài người bạn trong lớp, Đức cũng hơi ngớ ra, công việc của nó mà giờ có người làm hộ luôn.
Tôi ở trong vòng tay của Sơn, thấy cậu ta cũng đẹp trai, ga lăng, chắc chắn là ga lăng hơn ai kia rồi.

Tận hưởng một chút, chí ít là cậu ta không kêu tôi nặng như con lợn biết đi.
"À, cảm ơn Sơn."
Sau khi Sơn thả tôi xuống, tôi cố gắng đứng vững, cúi đầu cảm ơn cậu ta, Triệu Quang Sơn chỉ cười, rồi ra về.

Cái nụ cười này nhìn cuốn quá đi mất, tôi đứng thơ thẩn ra nhìn theo bóng dáng khuất xa dần, hóa ra trai đất tổ Phú Thọ cũng đẹp trai, ga lăng vậy, kém hơn boi lạnh lùng một chút thôi, chết rồi, tôi mê trai quá.

Bình tĩnh nào, đừng tự đa tình nữa Lương Tĩnh Hương.
Đức nhìn theo ánh mắt tôi, dò xét rồi đánh vào vai tôi:
"Có đi về không?"
"Có.

Về chứ."
"Mê trai thế không biết nữa.

Cầm tinh con chó à?"
"Đời được mấy lần hả Đức.

Ngắm ông tới ngấy rồi."
Đức ôm lấy eo tôi, kéo tôi sát vào người, khoảng cách này gần quá, lại thật lãng mạn cơ.

Tôi ngại ngùng hơi lảng tránh đi chỗ khác.
Chết tiệt thật cái ông này, cứ nhiều lần như thế là tôi sẽ rung động đấy, đẹp trai xin đừng sát tôi, sát gái là được rồi.

Ủa rồi tôi là con gì.
"Cứ thích để chị ngắm đấy.

Không đẹp trai à?"
"Vâng, đẹp trai rồi.

Giờ đưa tôi về nhà được chưa?"
Tôi hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh và đẩy Đức ra.

Đức khom người xuống cõng tôi trên lưng, trước đây cậu ta cũng hay cõng tôi như thế.
Chẳng phải một người thích tự do, không muốn bị làm phiền như anh, cuối cùng vẫn phải chấp thuận ở bên một đứa ngổ ngáo như em hay sao hả Nguyễn Tiến Đức?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận