Anh cố gắng nhớ lại tối qua mình có làm gì khiến cô buồn không nhưng đầu óc anh trống rỗng, hoàn toàn không thể nhớ nổi bản thân đã làm hay nói gì.
Anh chậm rãi đi vào phòng khách, đến bên sofa cúi đầu nhìn cô, cô ngủ không được ngon lắm, lông mày. nhíu thật sâu, không ngừng lắc đầu, lẩm bẩm: “Đừng, đừng mà, chúng ta không phải anh em, không phải anh em, không phải...”
Thẩm Duệ không nghe rõ, anh cúi xuống, kề sát tai vào môi cô đang tập trung lắng nghe thì Tống Hân Nghiên đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy bóng đen trước mặt, cô sợ hãi hét lên, co rúm trên sofa run rẩy.
Đầu óc Thẩm Duệ kêu ong ong vì tiếng hét của cô, anh đè thái dương đau nhức, không vui hỏi: "Sao em không về phòng mà ngủ trên sofa thế?"
Sau khi nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Thẩm Duệ, Tống Hân Nghiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ ngực, nhìn anh chằm chằm: “Thẩm Duệ, anh không biết hù dọa có thể gây ra tai nạn chết người à, suýt nữa là em bị anh hù đến nhồi máu cơ tim đấy.”
“Em còn không ngại mà trách anh à, nói đi, sao tối qua không về phòng ngủ?” Thẩm Duệ cau mày, dư vị sau khi tỉnh rượu không tốt chút nào, lại thêm cô không chịu quay về phòng ngủ khiến tâm trạng anh càng thêm gay go.
'Tống Hân Nghiên liếc máy tính, đang ở chế độ ngủ, cô bịa ra một lời nói dối: “Em ngủ không được, lại sợ trằn trọc làm phiền đến anh nên xuống lầu xem tivi một chút, ai ngờ ngủ quên lúc nào không hay.”
Thẩm Duệ cúi người, chống tay bên hông cô, khóa chặt cô trong phạm vi của mình. Anh nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú như thể muốn nhìn thấy dấu vết trên mặt cô: "Thật chứ?"
"Thật hơn cả vàng." Tống Hân Nghiên vội vàng trả lời, khuôn mặt xinh đẹp tràn đây chân thành.
Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu mới tin lời cô nói, khuôn mặt anh tuấn tối sầm đi, lớn tiếng nói: “Sau này không được ngủ trên sofa nữa, nghe rõ không?”
"Vâng." Tống Hân Nghiên đáp, đêm qua cô quá hoảng quá nên mới nghĩ ngợi lung tung. Bây giờ nhìn kỹ khuôn mặt của Thẩm Duệ, cô phát hiện ngoại trừ đôi mắt khá tương tự ra thì họ không hề giống nhau, chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, Thẩm Duệ không nỡ mắng cô nữa, anh ngồi xuống sofa, làm nũng với cô trong vô thức: “Đau đầu quá, xoa bóp cho anh đi.”
"À." Tống Hân Nghiên bò dậy ngồi trên lưng ghế sofa phía sau, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương. Thẩm Duệ thoải mái nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, cô than thở vậy không."
“Để xem sau này anh có dám uống nhiều như Thẩm Duệ dựa đầu vào người cô, vẻ mặt thả lỏng, mở môi: "Vốn dĩ không đau đầu lắm, toàn do em chọc †ức cả đấy."
“Trách em?” Tống Hân Nghiên nhíu mày, người này thật biết bao biện, bản thân anh mê rượu còn đổ tội cho cô.
“Chẳng lẽ không đúng?” Thẩm Duệ nghiêng đầu trừng cô.
'Tống Hân Nghiên ngay lập tức ngoan ngoãn: "Được rồi, anh nói phải thì phải, vậy bây giờ quý ông đây đã thấy thoải mái hơn chưa? Rồi thì để em đi nấu cho anh một bát canh giải rượu."
“Canh đậu phụ giá đỗ như lần trước nhé?” Thẩm Duệ vẫn còn nhớ nhung bát canh giải rượu cô nấu cho mình lúc ở Kim Vực Lam Loan, đó là bát canh ngon nhất mà anh từng ăn.
"Được." Tống Hân Nghiên gật đầu.
“Vậy em đi đi.” Thẩm Duệ sảng khoái thả người, 'Tống Hân Nghiên xỏ dép lê, quay người đi vào bếp. Dì Lan đang chuẩn bị bữa sáng trong này, vừa nấy lúc bà ấy ra ngoài thấy Tống Hân Nghiên ngủ trên sofa thì lấy chăn mỏng đắp cho cô.
Bà ấy còn tưởng hai vợ chồng họ lại cãi nhau nữa chứ, giờ nghe thấy họ nói chuyện trong phòng khách, trông rất hài hòa đầm ấm, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
'Tống Hân Nghiên bước vào bếp, vừa mở tủ lạnh vừa hỏi dì Lan: "Dì Lan, trong nhà có giá đỗ và đậu phụ không ạ?"
“Có, cất trong tủ lạnh đấy, dì mới mua xong, đồ tươi lắm.” Dì Lan vội đáp.
Tống Hân Nghiên lục lọi một hồi, tìm thấy giá đỗ và đậu phụ, bắt đầu làm canh giải rượu. Dì Lan đứng bên cạnh giúp cô rửa giá đỗ: "Cô Tống này, có một chuyện tôi không biết nên nói hay không..."
"Dì Lan, dì nói đi, tôi nghe." Tống Hân Nghiên vừa đáp vừa xếp miếng đậu phụ đã cắt gọn lên đĩa.
“Nam nữ cãi nhau thế nào cũng không được ngủ riêng, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến quan hệ của hai người đấy” Dì Lan nói.
“Dì Lan, tôi biết rồi, tôi không ngủ được, sợ quấy rầy anh ấy nên mới xuống lầu xem tivi thôi, dì yên tâm.” 'Tống Hân Nghiên mỉm cười, dì Lan cũng lo lắng bạc đầu vì chuyện tình cảm của họ.
"Vậy thì tốt, tôi cứ sợ hai người lại cãi nhau chứ. Ông chủ là người không tệ, trọng tình trọng nghĩa, mặc dù có tiền có thế nhưng không giống mấy ông đại gia làm chuyện xẵng bậy bên ngoài.” Dì Lan đánh giá Thẩm Duệ rất cao.
'Tống Hân Nghiên gật đầu: "Dì Lan, tôi hiểu, dì cứ yên tâm, đốt đèn lồng mới tìm được một người đàn ông tốt như vậy, tôi sẽ không giận dỗi vô cớ với anh ấy.”
Đến lúc này dì Lan mới cảm thấy nhẹ lòng.
'Tống Hân Nghiên nhanh chóng nấu xong bát canh giải rượu, khi cô mang ra thì Thẩm Duệ đã không còn trong phòng khách, cô tìm khắp nơi không thấy anh đầu nên đành bưng lên lầu.
Cô đi vào phòng ngủ, đặt khay lên bàn cà phê, trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cô chậm rãi đi tới gõ cửa: "Thẩm Duệ, anh đang tắm ạ?"
Tiếng nước bên trong ngừng lại, giọng nói hơi khàn khàn của Thẩm Duệ truyền đến: "Ừ, anh ra ngay đây, em đến phòng thay đồ lấy giùm anh một bộ vest đi."
“Dạ.” Tống Hân Nghiên xoay người đi về phía phòng thay đồ, cô đứng trước tủ quần áo, lấy một bộ vest màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng, lại thuận tay cầm một chiếc quần lót hình viên đạn từ ngăn dưới.
Thật ra cô cũng không hiểu tại sao Thẩm Duệ lại thích mặc loại quần này, anh không thấy khó chịu à? Có điều cô không thể hỏi anh loại câu hỏi này được, anh nhất định trêu chọc cô mãi cho xem.
Khi quay lại phòng ngủ, Thẩm Duệ đã ra khỏi phòng tắm với một chiếc khăn tắm màu trắng buộc quanh eo. Anh không mặc gì ngoài chiếc khăn đó, đầu tóc ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống, đậu trên bả vai rồi lăn dọc theo cơ ngực săn chắc, biến mất dưới đường nhân ngư khiến người ta mơ mộng kia.
Nhìn thấy cảnh tượng quyến rũ này, miệng lưỡi Tống Hân Nghiên bỗng khô khốc. Cô khó khăn dời mắt, yêu nghiệt này cố tình ăn mặc như vậy để dụ dỗ cô đây mà. Cô để quần áo lên giường, nói: "Anh mặc quần áo vào đi, em nấu xong canh giải rượu rồi đó, nhớ ăn khi lúc còn nóng, ấm bụng.”
Thẩm Duệ đi tới, vươn tay ôm cô từ phía sau, dùng tư thế dịu dàng nhưng không kém phần bá đạo khóa chặt cô vào lòng. Anh nghiêng đầu hôn lên động mạch chủ nơi cổ của cô, cảm giác được sự run rẩy khe khẽ của người trong lòng thì bật cười: "Nhạy cảm vậy à?"
Khuôn mặt Tống Hân Nghiên nhanh chóng đỏ bừng, cô quay đầu đi né tránh hơi thở nóng bỏng của người đàn ông nhưng dù cố gắng thế nào, hơi thở anh vẫn cứ đuổi theo cô khắp nơi như hình với bóng khiến cô thẹn quá thành giận: “Buông em ra, canh giải rượu để nguội sẽ hết ngon đấy.”
“Anh muốn ăn em, cho anh nhé?” Thẩm Duệ mở miệng cắn vành tai cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn. 'Tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hô hấp ngắt quãng, cô chạm vào cổ tay anh, cố gắng kéo ra.
"Anh đừng quấy rầy em nữa mà, Thẩm Duệ.” Tống Hân Nghiên không muốn quan hệ với anh, đặc biệt là trong tình hình bây giờ.
Cô giãy giụa trong lồng ngực anh, dễ dàng đánh thức phản ứng buổi sáng của người đàn ông, Tống Hân Nghiên cảm nhận được nhiệt độ cháy bỏng sau lưng, hai mắt trợn to vì kinh ngạc, gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng: “Thẩm Duệ, anh làm sao...
“Hửm, anh làm sao?” Thẩm Duệ cắn lỗ tai cô, khi nói, một lưồng nhiệt ập vào tim cô khiến cả người Tống Hân Nghiên càng run mạnh hơn. Cô muốn quay người lại nhưng anh giữ chặt eo cô, làm cô không thể động đậy.
Khắp cơ thể người đàn ông thấm đẫm hormone nam tính chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã không làm tình nửa tháng rồi. Kể từ sau chuyện lần trước, cô và anh vẫn luôn chiến tranh lạnh, anh phải trải đệm chăn ngủ dưới đất suốt nửa tháng trời. Vất vả lắm mới dỗ dành được vợ mình, còn không tận hưởng một chút, Thẩm Duệ sợ mình sẽ nổi điên mất.
Trước đây chưa có phụ nữ, anh không cảm thấy phương diện này cần thiết mấy, nhưng từ khi nếm trải mùi vị của cô rồi, anh không thể dừng lại.
'Tống Hân Nghiên cảm giác bàn tay của người đàn ông phía sau càng ngày càng làm loạn, nhiệt độ sau lưng khiến cô không dám động đậy sợ củi khô bốc lửa. Nhác mắt thấy bát canh giải rượu bốc khói nghỉ ngút, cô nhanh trí lấy cớ: "Thẩm Duệ, canh giải rượu nguội rồi sẽ không ngon, anh ăn xong rồi chúng ta tiếp tục nhé, được. không anh?"
"Nhưng bây giờ nó đang rất đói, nó muốn ăn em trước." Thẩm Duệ thổi gió vào tai cô.
Tống Hân Nghiên không thể kiểm soát được run rẩy: "Ngứa quá, anh đừng chạm vào em."
Người đàn ông cười khẽ, bàn tay lớn lần theo đường cong lả lướt mò xuống dưới, ác độc hỏi: “Ngứa nơi này hả, hay nơi này?”
Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhữn không thể đứng vững, cả người cô dựa hết vào cánh tay anh, bàn †ay nhỏ bé nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của anh, thấp giọng cầu xin: "Thẩm Duệ, em đến tháng rồi.”
Sắc mặt đang vui vẻ của Thẩm Duệ lập tức trở nên kỳ lạ, anh tiếc nuối hỏi: "Thật à?"
Tống Hân Nghiên gật đầu lia lịa, tất nhiên là giả rồi. Nhưng ngoài điều đó ra, cô không thể nghĩ ra cách nào. để từ chối anh. Thẩm Duệ chán nản buông cô ra, trong lòng vô cùng cáu kỉnh, anh lao vào phòng tắm, giội nước lạnh ào ào mới dập tắt được lửa giận trong lòng.
Anh ra khỏi phòng tắm, đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, nghiêm nghị hỏi cô: "Mấy ngày rồi?"
Cô bối rối: "Mấy ngày gì?"
"Chu kỳ." Thẩm Duệ nghiến răng thốt ra hai từ này, 'Tống Hân Nghiên phì cười, anh đúng là nhớ mãi việc này nhỉ. Cô nghĩ một lúc rồi đáp: “Năm ngày."
“Được, năm ngày.” Nói xong, anh nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó xoay người đi mặc quần áo.
Tống Hân Nghiên vô cùng khó hiểu trước cái nhìn của anh, năm ngày, năm ngày nữa họ sẽ xảy ra chuyện gì? Không một ai biết. Nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng thấy khó chịu vô cùng, giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục bản thân rằng tất cả những điều này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...