Anh Từng Là Duy Nhất

Tống Hân Nghiên chấn động, con ngươi trợn to, cô chiến tranh lạnh đã nhiều ngày như thế không để ý đến anh, trông thấy anh lại thấy phiền. Song, mỗi khi ban đêm cô mở mắt nhìn thấy anh cách cô chỉ một tấc, cô cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cho dù bọn họ cãi nhau, còn chiến tranh lạnh, anh vẫn yên lặng ở cạnh bảo vệ cô, chẳng phải tình cảm mà cô muốn đơn giản vậy sao? Mà lý do cô không cúi đầu không thỏa hiệp chỉ vì chờ câu nói này của anh.

Anh kiêu ngạo như thế, ngay cả nhận sai cũng kiêu ngạo như vậy, sao cô còn có thể sỉ nhục sự kiêu ngạo. của anh được?

'Tống Hân Nghiên cảm thấy mình là người điển hình của câu nói vết sẹo lành rồi nên quên nỗi đau trước đó. Lúc trước, rõ ràng cô hận anh muốn chết, lúc này anh vừa tỏ ra yếu thế thì cô đã thỏa hiệp. Cô đưa tay đấm lên ngực anh, phí công muốn tìm lại cơn giận sau cùng của mình.

“Tôi chán ghét anh, chán ghét anh, lúc anh bắt nạt tôi ra tay độc ác, bây giờ chỉ nói một câu đã muốn tôi tha thứ cho anh, không có cửa đâu!"

Thẩm Duệ để mặc nắm đấm như mưa rơi của cô đập lên lồng ngực anh, đối với anh mà nói, sức của cô chỉ như mèo gãi ngứa, vốn không đau không ngứa. Cô còn tức giận thì để cô trút giận một phen vậy.

Một lát sau, Tống Hân Nghiên đánh đến mệt mỏi, cô dựa vào vai anh thở dốc. Cô nhíu mày, trong giọng nói có vẻ ấm ức: "Sao cơ thể anh rắn chắc như thế, tôi đánh đến đau tay."

Thẩm Duệ dở khóc dở cười, anh nắm chặt tay cô khế xoa: "Là anh không tốt, từ hôm nay trở đi để tiện cho em chà đạp, anh không đi phòng tập thể hình nữa."

Lúc này lại thành Tống Hân Nghiên dở khóc dở cười, cô đẩy anh ra, đi khập khiễng đến giường ngồi xuống, nói: "Anh còn dám bắt nạt em nữa thì lần sau em phạt anh mang giày cao gót múa ba lê."

Thẩm Duệ nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy tê cả da đầu, anh vội đi đến ôm cô vào lòng lần nữa: "Còn tức giận à?"

"Em không rảnh rỗi như thế." Tống Hân Nghiên già mồm nói, mấy hôm nay dì Lan khuyên cô không ít, nói giúp cho Thẩm Duệ. Rõ ràng anh làm chuyện khốn kiếp, cuối cùng lại giống như cô không nói lý lẽ, cô phải ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng dì Lan nói đúng một câu, trong biệt thự này có một người phụ nữ đang nhìn chằm chằm, nhân lúc lơ là để chen vào. Nếu như cô không bỏ anh được thì phải học cách thỏa hiệp.


'Thẩm Duệ mở cờ trong bụng ôm cô dạng chân lên người mình, anh nâng mặt cô, hôn lên môi cô một cái. Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, đưa tay lau môi ghét bỏ nói: "Ôi, anh biết bẩn không, nước bọt đều ở ngoài miệng."

"Chê anh bẩn hả?" Thẩm Duệ nhắm mắt lại lộ vẻ uy

, Tống Hân Nghiên vừa định gật đầu đã nghe anh nói tiếp: "Nước bọt của anh em ăn chưa đủ, bây giờ bổ sung."

"Ưm”" Dây cung dưới đáy lòng Tống Hân Nghiên bị anh kích thích một phen, tim cô đập rất nhanh, mở mắt nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trước mặt, kiếp này cô bị anh cướp đi.

Ngày đó khi anh bắt nạt cô, cô hận không thể khiến anh biến mất vĩnh viễn trước mặt cô, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cảm xúc dữ dội kia biến mất, không còn oán hận như lúc trước.

Có lẽ đây là tình yêu, lúc tức giận chỉ muốn cả đời không qua lại với nhau, nhìn nhiều cũng cảm thấy phiền, nhưng lúc nguôi giận thì dính với nhau cũng cảm thấy không đủ.

Mấy hôm không hôn cô, Thẩm Duệ đụng lên môi cô không dừng lại được, môi cô thơm mềm, cảm giác thích thú khiến anh mê muội, vô thức trở nên nghiện hôn thế nào cũng không đủ.

'Tống Hân Nghiên cảm giác được sự đụng chạm dịu dàng của anh, không giống ngày đó trừng phạt cô, chỉ cần cô phản kháng anh sẽ cắn cô, mặc kệ có làm cô đau. hay không. Giờ phút này anh dịu dàng đến khó tin, dường như muốn xua tan sự không cam lòng cuối cùng trong lòng cô. dựa vào vai anh thở dốc. Cô nhíu mày, trong giọng nói có vẻ ấm ức: "Sao cơ thể anh rắn chắc như thế, tôi đánh đến đau tay."

Thẩm Duệ dở khóc dở cười, anh nằm chặt tay cô khẽ xoa: "Là anh không tốt, từ hôm nay trở đi để tiện cho em chà đạp, anh không đi phòng tập thể hình nữa."

Lúc này lại thành Tống Hân Nghiên dở khóc dở cười, cô đẩy anh ra, đi khập khiếng đến giường ngồi xuống, nói: "Anh còn dám bắt nạt em nữa thì lần sau em phạt anh mang giày cao gót múa ba lê."

Thẩm Duệ nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy tê cả da đầu, anh vội đi đến ôm cô vào lòng lần nữa: "Còn iận à?"


"Em không rảnh rỗi như thế." Tống Hân Nghiên già mồm nói, mấy hôm nay dì Lan khuyên cô không ít, nói giúp cho Thẩm Duệ. Rõ ràng anh làm chuyện khốn kiếp, cuối cùng lại giống như cô không nói lý lẽ, cô phải ngậm đắng nuốt cay.

Nhưng dì Lan nói đúng một câu, trong biệt thự này. có một người phụ nữ đang nhìn chằm chằm, nhân lúc lơ là để chen vào. Nếu như cô không bỏ anh được thì phải học cách thỏa hiệp.

'Thẩm Duệ mở cờ trong bụng ôm cô dạng chân lên người mình, anh nâng mặt cô, hôn lên môi cô một cái. Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, đưa tay lau môi ghét bỏ nói ¡, anh biết bẩn không, nước bọt đều ở ngoài miệng."

"Chê anh bẩn hả?" Thẩm Duệ nhắm mắt lại lộ vẻ uy hiếp, Tống Hân Nghiên vừa định gật đầu đã nghe anh nói tiếp: "Nước bọt của anh em ăn chưa đủ, bây giờ bổ sung."

"Ưm”" Dây cung dưới đáy lòng Tống Hân Nghiên bị anh kích thích một phen, tim cô đập rất nhanh, mở mắt nhìn thấy người đàn ông tuấn tú trước mặt, kiếp này cô bị anh cướp đi.

Ngày đó khi anh bắt nạt cô, cô hận không thể khiến anh biến mất vĩnh viễn trước mặt cô, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cảm xúc dữ dội kia biến mất, không còn oán hận như lúc trước.

Có lẽ đây là tình yêu, lúc tức giận chỉ muốn cả đời không qua lại với nhau, nhìn nhiều cũng cảm thấy phiền, nhưng lúc nguôi giận thì dính với nhau cũng cảm thấy không đủ.

Mấy hôm không hôn cô, Thẩm Duệ đụng lên môi cô không dừng lại được, môi cô thơm mềm, cảm giác thích †hú khiến anh mê muội, vô thức trở nên nghiện hôn thế nào cũng không đủ.

'Tống Hân Nghiên cảm giác được sự đụng chạm dịu dàng của anh, không giống ngày đó trừng phạt cô, chỉ cần cô phản kháng anh sẽ cắn cô, mặc kệ có làm cô đau. hay không. Giờ phút này anh dịu dàng đến khó tin, dường như muốn xua tan sự không cam lòng cuối cùng trong lòng cô.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, thả lỏng để mình trầm mê.


Thẩm Duệ đẩy ngã cô xuống giường, hôn sâu hơn, mãnh liệt như muốn nuốt cô vào bụng. Tống Hân Nghiên. nhắm chặt mắt, cả người hoảng hốt, có ảo giác như muốn nuốt cô.

Nhớ đến chuyện ngày đó, đột nhiên cô sợ hãi. Lúc cô muốn bảo dừng lại, Thẩm Duệ đã dừng trước một bước, anh đưa tay kéo lại quần áo rối loạn của cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nhiễm màu tình dục, anh chống người lên, đôi mắt phượng mỉm cười nhìn cô chăm chằm. Ánh mắt cô mờ màng, môi đỏ khẽ mở, mờ mịt khi chưa hoàn hồn lại, anh khẽ vuốt gương mặt nóng bỏng của cô, cười nói: "Còn dư vị à?"

'Tống Hân Nghiên thẹn quá hóa giận, cô giơ đùi phải lên đá vào bụng Thẩm Duệ. Anh bất ngờ bị cô đá xuống giường, ngửa mặt té lên thảm trên đất vang lên tiếng vang trầm, vô cùng bi thương.

Cô vội chống người ngồi dậy nhìn anh thảm hại nằm trên đất, cười hiền lành nói: "Để anh làm trò cười rồi!"

Thẩm Duệ không tức giận, hai tay anh đặt lên ót, một chân đặt lên đùi bắt chéo chân, chân anh lắc lư, nói: "Cục cưng, anh nằm ngửa rồi, mặc em chà đạp."

Để đáp lại, thêm một chiếc gối bay qua đập vào mặt anh, cơn giận tỏa ra quanh người Thẩm Duệ.

Tống Hân Nghiên nằm trên giường không để ý đến anh, không bao lâu sau, người nào đó nằm dưới đất ôm gối bò lên giường cọ vào người Tống Hân Nghiên: "Cục cưng, em bớt giận nhé, đêm nay cho anh ngủ trên giường đi, nằm trên đất vừa cứng vừa lạnh."

Người nào đó mượn có nũng nịu cọ qua cọ lại cô đang nằm trên giường, cuối cùng cọ vào nơi nhạy cảm, mặt Tống Hân Nghiên như bị lửa đốt nóng bừng lên, cô tức giận nói: "Anh muốn ngủ trên giường cần gì phải hỏi ý em? Thẩm Duệ, anh đừng mượn cớ nũng nịu giở trò đùa giỡn thế."

Thẩm Duệ vùi mặt vào ngực cô hít một hơi, sau đó anh ngẩng mặt lên già mồm nói: "Vậy anh không giở trò đùa giỡn nữa, em để anh ngủ trên giường nhé?"

"Anh phiền quá, anh thích ngủ ở đâu thì ngủ, đừng hỏi em." Tống Hân Nghiên cầm gối che đầu, người này ngốc thật hay giả ngốc thế? Không phải khiến cô xấu hổ chứ?

Thẩm Duệ đạt được mục đích, anh cười tươi mập mờ nói: "Anh đi tắm, em ngoan ngoãn năm trên giường chờ anh quay lại nhé."

Chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên làm hòa với nhau là theo cô đi bệnh viện kiểm tra, chụp CT, chân trái của cô phục hồi rất tốt, có thể đi phá bột thạch cao. Đi đến khoa chỉnh hình phá thạch cao, bác sĩ đổi thuốc cho cô, giúp cô băng bó lại lần nữa.

Cô nhìn thấy vết sẹo dài trên đùi, không vui nói: "Sau này không được mặc váy ngắn rồi, chân có sẹo xấu quá."


Thẩm Duệ ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cô, anh nói: "Hân Nghiên, mỗi vết sẹo trên người chúng †a là do thượng đế tặng, đừng để ý, có sẹo là phúc, nói rõ đại nạn không chết sẽ có hậu phúc."

Tống Hân Nghiên không hào hứng lắm, cô vẫn để ý vết sẹo này. Không đúng, không chỉ vết sẹo này mà trên đầu còn có một vết sẹo nữa, nghĩ lại sắp hỏng mất rồi.

Thẩm Duệ không hiểu được phụ nữ để ý vết sẹo trên người mình thế nào, đối với đàn ông mà nói trên người có mấy vết sẹo là biểu tượng của nam tử hán. Trên đường trở về, Tống Hân Nghiên vẫn buồn bã không vui.

Thẩm Duệ đành phải nghĩ cách chuyển dời sự chú ý của cô, anh nhìn tình hình trên đường vừa nói: "Hân Nghiên, Ngộ Thụ sắp kết hôn, em đi cùng anh nhé."

Quả nhiên Tống Hân Nghiên bị anh dời sự chú ý, cô nhìn Thẩm Duệ hưng phấn nói: "Thẩm Ngộ Thụ sắp kết hôn? Với Gia Trân à?"

Thẩm Duệ há to miệng, phát hiện tự mình lái xe không ổn lắm, lắc đầu nói: 'Không phải, với Hạ Duẫn Nhi"

"Thế à." Tống Hân Nghiên không hiểu rõ tâm trạng của mình trong giây phút này, giống như bình ngũ vị bị đổ, trong lòng không có cảm giác gì cả. Gia Trân và Thẩm Ngộ Thụ yêu nhau như thế, rốt cuộc vẫn phải đi đến tình trạng hôm nay.

Trong lòng cô phiền mượn không thôi, bỗng nhiên nghĩ đến lá thăm ở chùa Bạch Mã, trong lòng bọn họ đều cầu nguyện đừng xảy ra, nhưng sự thật lại phát triển theo chiều hướng đó. Vứt bỏ Thẩm Ngộ Thụ, trong lòng Gia Trân đau đớn khó chịu thế nào?

"Hân Nghiên, em đi theo anh, anh sẽ giới thiệu em với mọi người với tư cách vợ chưa cưới của anh, dùng thân phận chị dâu tương lai gặp Ngộ Thụ, tham gia hôn lễ của nó."

Trong lòng Tống Hân Nghiên rất loạn, trong phút chốc không cô tiếp nhận được. Bọn họ yêu nhâu như thế, chớp mắt Ngộ Thu lại muốn cưới người khác, chuyện này còn cẩu huyết hơn phim thần tượng chiếu lúc tám giờ.

"Em đi có khi nào Gia Trân sẽ trách em không?" Đó là người đàn ông cô ấy yêu nhất, vì anh ta mà cô ấy có thể rời khỏi quê hương, nhưng vì sao cuối cùng lại không như mong muốn như thế?

"Hân Nghiên, anh biết em đau lòng cho Lệ Gia Trân, nhưng cô ấy sẽ không trách em, em đừng suy nghĩ bậy bạ." Thẩm Duệ năm chặt tay cô, dịu dàng an ủi.

'Tống Hân Nghiên thở dài, Thẩm Duệ không hiểu vì sao cô lại đau lòng? Có những chuyện còn chưa bắt đầu đã viết xong kết cục, bọn họ không còn cách nào xoay chuyển nữa sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui