"Căn này à? Thích tầng nào?"
"Tầng mười bảy đi, em và anh quen nhau khi mười bảy tuổi, rất có ý nghĩa." Liên Thanh Vũ vui mừng nói.
Thẩm Duệ đứng dậy đi đến cạnh bàn làm việc ấn điện thoại nội bộ, nói: 'Thư ký Nghiêm, đi vào trong một lát."
Mấy giây sau, Nghiêm Thành đẩy cửa đi vào, Thẩm Duệ cầm tạp chí Liên Thanh Vũ cầm đưa cho thư ký Nghiêm, chỉ vào căn hộ liền kề mà nói: "Mở bán căn hộ ở tầng mười bảy giữ lại căn này, trên giấy sở hữu ghi tên Liên Thanh Vũ."
'Thư ký Nghiêm khẽ gật đầu, không hỏi nhiều, lập tức xoay người đi xử lý. Căn hộ liền kề có giá trị ngàn vạn, Thẩm Duệ không chớp mắt đã đưa cho Liên Thanh Vũ, anh lo cô Tống biết được sẽ ghen ty mất.
Liên Thanh Vũ chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ Thẩm Duệ lại thật sự đưa cho cô một căn hộ. Cô đứng dậy ôm cánh tay anh: "Thẩm Duệ, anh đối xử tốt với em quá, cô 'Tống sẽ ghen đấy."
"Thanh Vũ, sau này gọi cô ấy là chị dâu đi." Thẩm Duệ liếc nhìn cô, ánh mắt quá âm trầm khiến Liên Thanh Vũ hoảng hốt.
Anh vẫn không chỉnh lại cách xưng hô của cô với
'Tống Hân Nghiên, bây giờ bỗng nhiên chỉnh lại là có ý gì? Cô nhớ lại khi anh vừa đến không nói gì đã đưa cho cô một căn hộ, sắc mặt của cô trở nên trắng bệch: "Thẩm Duệ, em không cần căn hộ, em cảm thấy mình ở Như Uyển có cảm giác gia đình hơn."
Thẩm Duệ khẽ kéo tay Liên Thanh Vũ đang nắm chặt tay mình, mặc dù động tác dịu dàng nhưng thái độ rất kiên định. Anh nói: "Tiểu khu này đã xây xong rồi, tháng sau sẽ giao nhà, đến lúc đó em có thể dời qua."
Liên Thanh Vũ nhìn anh với vẻ khó tin, thảo nào anh hào phóng như thế, cô muốn nhà anh đưa ngay, thì ra anh đã muốn đuổi cô đi. Cô sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn: "Thẩm Duệ, đừng đuổi em đi, ngoại trừ anh em không còn ai để dựa vào cả. Nếu như anh không quan tâm em thì em sống còn ý nghĩa gì chứ?"
Thẩm Duệ đặt hai tay lên vai cô, ánh mắt thành khẩn: "Thanh Vũ, anh rời New York nhiều năm như vậy, em ở New York sống rất tốt, huống chỉ bây giờ khoảng cách của chúng ta gần như thế? Thanh Vũ, anh tin em có thể làm được."
"Không không không, em không thể. Tồn Gi, anh đã nói anh xem em như em gái của anh, vậy sao anh nhân †âm để một mình em lưu lạc bên ngoài? Em van xin anh, anh đừng đuổi em đi. Nếu anh lo em làm ảnh hưởng tình cảm của anh và cô Tống thì em đảm bảo với anh, trừ lúc ăn cơm ra, còn lại em sẽ ngoan ngoãn ở trên lầu không đi xuống." Liên Thanh Vũ rơi nước mắt, cô cẩn thận tâm tư không để anh phát hiện, nhưng tối qua cô lại không cẩn thận để anh phát hiện ra.
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, anh đã hiểu rõ một câu, mời thần dễ tiễn thần khó. Lúc trước anh không nên đưa cô ta về Như Uyển, nếu không thì bây giờ sẽ không đứng trước quyết định khó khăn này.
"Thanh Vũ, bảo vệ ở tiểu khu này đứng số một Đồng Thành, cho nên chuyện an toàn em không cần lo lắng. Lần trước anh đích thân đi Mỹ một chuyến,.Jason chết rồi, anh ta không thể làm tổn thương em nữa. Nếu như em vẫn không yên lòng, anh bảo Nghiêm Thành tìm nữ vệ sĩ ở cạnh em hai mươi bốn giờ mỗi ngày. Anh xin lỗi, anh chỉ có thể làm những việc này cho em." Thẩm Duệ nói xong, buông cô ta ra đứng dậy đi đến phía sau bàn làm việc, cầm văn kiện nhìn xem.
Lão đại nhắc nhở không sai, hai bên thiệt hại phải chọn bên nhẹ hơn. Anh không muốn làm tổn thương 'Tống Hân Nghiên nên chỉ có thể ích kỷ chọn làm tổn thương Liên Thanh Vũ.
Liên Thanh Vũ khóc không thành tiếng, cô bất lực đứng tại chỗ nhìn người đàn ông có ý chí sắt đá kia. Cô vô cùng oán hận, cuối cùng anh vẫn không quan tâm tình nghĩa trong quá khứ mà đuổi cô khỏi Như Uyển. Anh trai nói đúng, người nhà họ Thẩm đều là kẻ không có lương tâm.
Cô che mắt, vội chạy ra đến ghế sa lon cầm túi chạy khỏi văn phòng.
Thẩm Duệ nghe tiếng cửa phòng làm việc bị đóng "Âm" vang, anh cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn cửa gỗ đóng chặt, đáy mắt lóe lên sự tự trách.
Liên Thanh Vũ chạy vào trong thang máy, cô không nhịn được nữa khóc lên vô cùng đau xót. Cô vì anh bỏ ra nhiều như thế, Tống Hân Nghiên kia vì anh đã bỏ ra thứ gì, vì sao anh lại cứ yêu cô ta mà không nhìn thấy tấm lòng của cô?
Cô càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng tức giận, cô sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau. Cô lấy di động ra bấm một dãy số điện thoại, sau khi điện thoại tít tít ba tiếng có người nghe máy, cô nói: "Tôi đồng ý phối hợp với anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh không thể làm tổn thương Thẩm Duệ."
"Cô đã tuyệt vọng với anh ta rồi, tôi đã biết."
Liên Thanh Vũ cúp điện thoại, cô lau nước mắt trên má, cô sẽ chứng minh với Thẩm Duệ, chỉ có cô mới xứng đáng ở cạnh anh.
Trong chớp mắt thời gian trôi qua rất nhanh, cơn giận của Tống Hân Nghiên còn chưa tan, cô từ chối nói chuyện với Thẩm Duệ. Hai người chiến tranh lạnh vài ngày, nói thẳng ra là Tống Hân Nghiên chiến tranh lạnh đơn phương, không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.
Buổi tối cô ăn cơm xong đi về phòng sớm khóa trái cửa lại. Song, nửa đêm nào khi cô đi tiểu đêm cũng thấy anh đang nằm trên đất. Cô thật sự không hiểu, trong biệt thự còn rất nhiều phòng, sao anh lại muốn làm khổ bản thân mà nằm trên đất?
Mấy ngày nay bọn họ không nói chuyện nhiều, Thẩm Duệ lẩm bẩm nói gì đó cô không quan tâm, anh cũng không để ý. Có đôi khi cô cảm thấy mình rất quá đáng, nhưng lại không muốn tùy tiện tha thứ cho anh như thế.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, tối hôm đó 'Thẩm Duệ không tiếp tục thừa dịp cô ngủ mà lén vào phòng ngủ trên đất nữa, mà khi cô đặt xuống xuống anh cũng đặt đũa, theo sau lưng cô đi lên lầu.
'Tống Hân Nghiên đi rất nhanh như có quỷ đang đuổi theo, thật vất vả mới đi đến cửa phòng ngủ chính, cô đẩy cửa đi vào xoay tay muốn đóng cửa lại. Một giây sau có một bàn tay chống lên cánh cửa, ánh mắt Thẩm Duệ âm trầm nhìn cô: "Hân Nghiên, chúng ta nói chuyện đi."
'Tống Hân Nghiên muốn đóng cửa lại nhưng sức của cô không bằng anh, cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Chúng ta không còn gì để nói, buông tay!"
'Thẩm Duệ không những không buông tay mà đi vào dễ như trở bàn tay, Tống Hân Nghiên muốn lùi lại, anh lại nhanh hơn cô một bước đưa tay ôm eo cô, đẩy cô chống lên vách tường, chân dài giơ lên đóng cửa lại.
Đột nhiên bóng mờ trước mắt đè xuống, nhịp tim 'Tống Hân Nghiên chậm một nhịp, mùi hương hormone nam tính tràn đầy trên người anh quanh quẩn trong hơi thở, cô gần như không thể chịu đựng được, quay đầu tránh đi.
Thẩm Duệ cúi người đặt cầm mình lên hõm vai cô, hơi thở nóng rực phun lên cổ cô, nhip tim cô đâp như trống, giác quan cả người tập trung ở nơi đó, máu sắp chảy ngược dòng.
"Thẩm Duệ, anh thả tôi ra." Tống Hân Nghiên hơi thất thố, từ khi bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh thì không tiếp xúc gần như thế nữa, gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp tìm đập mạnh mẽ của anh xuyên qua vải áo mỏng manh.
Song, Thẩm Duệ không buông cô ra, trái lại ôm cô chặt hơn khiến đường cong trên thân thể cô áp vào thân thể rắn chắc của anh, dùng hơi thở anh gãi làn da cô, dây dưa không thả tự do cho cô. "Hân Nghiên, ngày đó anh quá đáng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...