Động tác húp cháo của Tống Hân Nghiên không hề dừng lại, Thẩm Duệ liếc cô, nói: "Cô ấy sẽ không hiểu lầm, đừng lo."
"Thẩm..." Trong lòng Liên Thanh Vũ bỗng có dự cảm xấu.
'Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên, không hề né tránh Liên Thanh Vũ và người làm, cúi người hôn lên má cô một cái, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà dưỡng thương nhé em, đừng chạy lung tung, chờ anh vềt"
'Tống Hân Nghiên vuốt ve nửa gò má tê dại của mình, người làm và Liên Thanh Vũ đều đang ở đây mà anh chẳng kiêng dè gì hết. Dì Lan và hai cô bé giúp việc. che miệng cười trộm, chỉ có Liên Thanh Vũ là tái mét mặt mũi, trong lòng tràn đầy ghen tị xen lẫn oán hận.
'Thẩm Duệ đẩy ghế đứng dậy, bước nhanh ra khỏi nhà bếp, nhận lấy chiếc áo khoác dì Lan qua, mặc vào rồi rời khỏi biệt thự như một cơn gió.
Vị trí của nhà bếp vừa vặn có thể nhìn thấy bãi đậu xe bên ngoài, Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn anh mở. cửa xe ngồi vào ghế sau, chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi biệt thự. Cô thu hồi ánh mắt, đụng phải ánh mắt ghen tị của Liên Thanh Vũ.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Trong xe, Nghiêm Thành đang báo cáo về công việc và hành trình của ngày hôm nay, Thẩm Duệ đột nhiên cắt ngang lời anh ta: “Để trống khoảng thời gian từ ba rưỡi đến bốn rưỡi chiều, giúp tôi đặt lịch hẹn với ông cụ Liên:
"Vâng, tổng giám đốc Thẩm." Nghiêm Thành không bao giờ nhiều lời hay thắc mắc về mệnh lệnh của Thẩm Duệ
"Còn nữa, đuổi hai tên vệ sĩ đó đi, tìm cho tôi người chuyên nghiệp hơn." Thẩm Duệ nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong lòng vẫn còn thấy chán ghét.
"Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã liên lạc rồi, sáng mai sẽ đến phỏng vấn." Hôm qua nhìn thấy Thẩm Duệ tức. giận là anh ta biết hai vệ sĩ này không thể ở lại rồi.
"Tốt nhất là vệ sĩ nữ." Thẩm Duệ còn nói thêm. “Vâng”
"Việc tìm kiếm Tiểu Lục tiến triển đến đâu rồi?" Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thành, đã tìm được bọn buôn người năm đó, chỉ cần anh ta tìm được viện mồ côi kia là có thể tìm thấy Tiểu Lục.
"Hôm qua, Chu Vệ đã tiến hành sàng lọc qua đêm. Trên tuyến đường sắt giữa Đồng Thành và Z Thành có tổng cộng 865 trại trẻ mồ côi. Trong số đó, 103 trại trẻ đáp ứng các điều kiện mà kẻ buôn người nhắc đến, thứ tự sắp xếp của các chữ cái cũng không giống nhau." Nghiêm Thành trả lời.
'Thẩm Duệ cau mày: “103 nhà?”
"Đúng vậy, Chu Vệ còn tra được, cô Lục biến mất hai mươi hai năm trước, nhất định thông tin đăng ký ở viện mồ côi cũng có từ lúc này. Dựa theo miêu tả của bọn Ì buôn người, hẳn xung quanh có rất nhiều núi. Chu Vệ bảo nếu sàng lọc thời gian đăng ký dựa theo hoàn cảnh địa lý, chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ rất gần với viện mồ côi thu nhận cô Lục năm đó."
Thẩm Duệ đè huyệt thái dương: “Cậu dặn cậu ta chậm rãi sàng lọc cho tôi, không gấp, dù sao cũng chờ hai mươi hai năm rồi, không cần để ý chút thời gian ngắn ngủi này, quan trọng nhất là không được bỏ sót bất cứ cơ hội nào."
“Được, tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ dặn dò cậu ta.” Nghiêm Thành gật đầu.
Trong xe bỗng chìm vào yên lặng, một lúc sau, Thẩm Duệ mới nói: "Nghiêm Thành, phái người lặng lẽ điều tra Liên Mặc, tôi cảm giác người đàn ông này không đơn giản."
"Liên Mặc? Người thừa kế nhà họ Liên, luật sư nhận {_ đơn kiện ly hôn của cô Tống lần trước?" Nghiêm Thành ngạc nhiên, anh ta thấy người này rất ngay thẳng đứng đắn mà, sao tổng giám đốc lại cho rằng đối phương có vấn đề?
"Ừ, là anh ta, cậu lặng lẽ sai người đi điều tra, tránh rút dây động rừng." Thẩm Duệ thua anh ta hai lần, dựa theo kinh nghiệm của anh, đây không phải ngoài ý muốn. Liên Mặc tiếp cận Tống Hân Nghiên nhất định có bí mật thầm kín nào đó.
Mà bây giờ, anh phải biết được anh ta muốn làm gì thì mới có thể ứng biến được mọi tình huống.
"Vâng."
Ba rưỡi chiều, Thẩm Duệ đúng giờ đến phòng riêng của câu lạc bộ tư nhân Kim Hải Đài, cùng lúc đó, ông cụ Liên cũng xuất hiện bên ngoài câu lạc bộ tư nhân. Ba mươi năm trước, nhà họ Liên, nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ đã hình thành nên thế chân vạc trên thương trường. Mười lăm năm trước, nhà họ Liên đột nhiên rơi vào tình trạng suy tàn.
Kể từ đó, ông cụ Liên cũng biến mất khỏi tầm mắt của người đời, rất nhiều bữa tiệc rượu đều do con trai cả thay mặt tham dự.
Thẩm Duệ hẹn gặp ông cụ nhưng anh cũng không chắc đối phương có đến không.
Anh đứng trước cửa sổ sát đất của phòng riêng trong hội quán, sau lưng vang lên tiếng bước chân đều đều, sau đó cửa bị đẩy ra, vừa quay đầu lại đã thấy một vệ sĩ mặc vest màu đen đẩy xe lăn vào.
Bọn họ đứng ngược sáng nên anh không thể nhìn rõ diện mạo của ông cụ ngồi trên xe lăn. Mãi đến khi bước vào phòng khách, khuôn mặt của ông cụ từ từ hiện lên trong tầm nhìn, con ngươi Thẩm Duệ bỗng giãn ra, khó tin nhìn đối phương chằm chằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...