'Tống Hân Nghiên bị anh cõng trên vai, bụng cô quặn lên, nghiến chặt răng, không vùng vẫy cũng không hó hé tiếng nào.
Thẩm Duệ bế cô vào phòng khách, dì Lan nhìn thấy vẻ hung dữ của anh thì vội vàng đuổi hai người làm kia xuống, bà ấy cũng rời đi, nhường chỗ cho họ.
Thẩm Duệ đi suốt đêm, sáng hôm sau mới về tắm rửa, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của vệ sĩ, nói rằng Tống Hân Nghiên đang trên đường trở về thành phố. Mỗi lần cô đi ra ngoài, anh chẳng bao giờ yên tâm được dù chỉ một giây.
Anh không biết Tống Hân Nghiên về nông thôn có gì quan trọng nhưng nếu cô đã quyết định ở bên anh, cô nên thảo luận với anh trước. Vợ chồng cãi nhau, ba ngày. một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ, cứ ầm ĩ mãi như vậy thì sớm muộn gì cũng tan vỡ.
Mặc dù Thẩm Duệ đang rất tức giận nhưng nhớ đến vết thương của Tống Hân Nghiên, anh không ném cô. xuống sofa mà thả cô ra, sau đó anh ngồi xuống sofa, kéo cô qua, để cô nằm nhoài trên đùi anh..
'Tống Hân Nghiên nhận ra anh định làm gì, đột nhiên vùng vẫy dữ dội, Thẩm Duệ một tay giữ chặt cô, tay kia cởi quần, bàn tay to vỗ mạnh vào cặp mông trần truồng của cô.
Cơn đau lan khắp cả người, tay anh không chỉ đánh vào mông cô mà còn đánh vào lòng tự trọng của cô, nước mắt cô trào ra như mưa, còn khó chịu hơn lần bị anh đánh trên xe.
“Em có biết mình đã làm gì sai không?” Thẩm Duệ đánh thêm một cái nữa, thấy cô im lặng, bàn tay của anh lại đáp xuống. Năm dấu tay hiện rõ rõ trên bờ mông trắng nõn của cô chứng tỏ anh không hề nương tay.
'Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, dù nước mắt tràn đê cũng không cầu xin sự thương xót. Anh không biết gì cả, không biết những gì cô đã phải chịu đựng, anh còn đánh cô khiến tổn thương trong lòng cô càng thêm sâu sắc, làm cô cảm giác được thế giới này ôm ác ý sâu đậm với mình thế nào.
Cô liều mạng học hành, liều mạng trở thành một người có ích nhưng số phận cứ như một trò đùa, khiến cô mất hết tất cả.
"Nói chuyện!" Thẩm Duệ thực sự rất tức giận, cô mới vừa ra viện đã dám lái xe, thậm chí còn qua đêm với một người đàn ông. Nếu không phải có vệ sĩ theo sau thì giờ phút này anh đã giận điên lên rồi, anh lạnh lùng hỏi: “Tống Hân Nghiên, có phải do anh chiều chuộng em quá nên em cảm thấy mình muốn làm cái gì cũng được? Bởi cuối cùng anh đều tha thứ cho em?”
'Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, dưới mông truyền đến một trận đau rát, cô không nói lời nào, yên lặng chịu đựng cơn tức giận của anh.
Thẩm Duệ lại tát cô một cái thật mạnh, thấy cô không nói gì, anh giận tái mặt, trong lòng tràn ngập tức giận và ghen tuông. Anh dùng một tay kéo quần cô lên, đẩy ngã cô xuống sofa rồi với tay bấm đường dây nội bộ: “Bảo bọn họ lăn tới đây.”
Với tư cách là vệ sĩ của Tống Hân Nghiên, không thể hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ cô, không kịp thời ngăn chặn hành vi sai trái của cô, quả thực không thể tha thứ.
Thẩm Duệ hừng hực lửa giận, người đầy sát khí, hai vệ sĩ bước vào nhìn vẻ mặt tái mét của anh đều có dự cảm không lành.
“Thưa ngài...” Lời còn chưa nói hết, một trong những vệ sĩ đã bị Thẩm Duệ đạp ngã xuống đất, người còn lại nhìn anh đầy nơm nớp lo sợ, vội vàng lùi ra sau: “Thưa ngài, hãy nghe tôi giải thích...”
Thẩm Duệ giơ đôi chân dài của mình lên, với một cú đá vòng tàn bạo, người vệ sĩ kia ngã ngửa ra đất.
'Tống Hân Nghiên cuộn tròn trên ghế sofa, nhìn cảnh tượng đẫm máu và bạo lực trong phòng khách, cô sợ hãi đến quên cả rơi nước mắt. Trong ấn tượng của cô, mặc dù Thẩm Duệ không phải là người hiền lành nhưng anh tuyệt đối không phải là người tàn nhãn như vậy.
Thẩm Duệ hung ác trừng hai vệ sĩ đang nằm kêu rên trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Mấy người là cỏ đầu tường đấy à? Tại sao thấy cô ấy ra ngoài lại không ngăn cản? Tôi thuê các người đến đây để làm gì? Coi lời tôi như gió thoảng bên tai?"
Hai vệ sĩ không dám phản bác, nguyên tắc đầu tiên của vệ sĩ là đảm bảo an toàn cho người được bảo vệ, bọn họ đã không hoàn thành nhiệm vụ.
'Thẩm Duệ quay lưng: "Cút khỏi đây cho tôi." Hai vệ sĩ bò dậy, che vết thương lếch ra khỏi biệt thự.
'Tống Hân Nghiên Thẩm Duệ như bị Satan nhập, chỉ thấy lòng đầy hãi hùng, người đàn ông trước mặt này không phải là người cô quen biết, cô cũng không biết anh sẽ làm gì nữa. Cô cuộn tròn người trên sofa, nhìn anh đầy cảnh giác.
'Thẩm Duệ đứng bên ghế, biểu cảm u ám như sắp nhỏ nước, vừa rồi anh đã trút giận một chút, lửa giận trong lòng đã tiêu tan rất nhiều. Anh cúi người, nhìn cô chäm chằm: “Tống Hân Nghiên, sự kiên nhẫn của anh với em có giới hạn thôi, hiện tại có thể nói cho anh biết, em liều mạng về quê như vậy để làm gì chưa?"
'Tống Hân Nghiên còn rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lúc này đều bị vẻ hung dữ của anh dọa sợ đến hồn xiêu phách lạc, cô lắc đầu quầy quậy, lắp bắp: “Không, không có gì."
"Em không muốn nói thật với anh? Hay chỉ có Liên Mặc mới có thể nghe được?" Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô, cơn tức giận vừa bị kìm nén lại bị cô khơi dậy.
"Không, anh hiểu lầm rồi, em với Liên Mặc không có gì hết." Tống Hân Nghiên không biết cơn ghen tuông của đàn ông đáng sợ đến mức nào, đặc biệt là đối với một người đàn ông như Thẩm Duệ, tính chiếm hữu của anh mạnh bao nhiêu thì ghen tuông nhiều bấy nhiêu.
'Thẩm Duệ cười gẵn: "Không có gì? Đừng nói với anh rằng hai người chỉ là bạn bè trong sáng.”
"Thẩm Duệ, anh không tin tưởng eml”
"Tin tưởng? Anh tin em, thế nhưng em lại đi chơi với anh ta hết lần này đến lần khác? Vậy em nói cho anh biết đi, em ở nông thôn làm cái gì, một ngày một đêm qua hai người đã làm gì?” Thẩm Duệ không biết Liên Mặc và 'Tống Hân Nghiên đi cùng nhau, vệ sĩ không báo cáo với anh, đây là lý do tại sao vừa nấy anh tức giận như vậy.
Nếu biết Liên Mặc đi cùng cô, tối qua anh đã vội vàng chạy tới rồi.
'Tống Hân Nghiên há miệng thở dốc, lúc này dù cô có nói ra thì anh cũng sẽ không tin, cô cũng không muốn nói cho anh biết thân thế bi thảm của mình trong hoàn cảnh như vậy nên ngậm miệng không giải thích gì cả.
'Thẩm Duệ chống hai tay xuống tay vịn ghế sofa, khóa chặt cô trong lồng ngực, nhìn cô phản kháng đầy tiêu cực, trên môi anh hiện lên một nụ cười chua xót. Từ trước đến nay, anh luôn cưỡng ép cô, anh không biết tình cảm của cô dành cho anh nhiều bao nhiêu nhưng chắc chăn sẽ không bao giờ sâu đậm như cách anh dành cho. cô.
Trong một mối quan hệ, nếu cho đi không tương xứng với nhận lại thì sẽ mất cân bằng.
"Em không muốn nói phải không? Tống Hân Nghiên, rốt cuộc em muốn tổn thương trái tim anh đến mức nào. mới bằng lòng hả?” Giọng anh dây dưa quyến luyến, bên trong lại pha lẫn nỗi tuyệt vọng và đau khổ.
Hai loại cảm xúc cực đoan đan xen vào nhau, giằng xé trái tim Tống Hân Nghiên: “Em và Liên Mặc chỉ là bạn bình thường, sao anh cứ nghĩ bọn em xấu xa như vậy chứ?”
"Bọn em? Mẹ kiếp em với ai là “bọn em” đấy? Em nói là quan hệ bình thường, vậy bây giờ em gọi điện cho anh †a trước mặt anh đi, với anh ta rằng từ nay hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa." Thẩm Duệ thả cô ra, lục lấy điện thoại di g từ trong túi xách ném xuống ghế sofa bên cạnh cô: "Nếu em gọi điện thoại, anh sẽ tin em, hai người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
'Tống Hân Nghiên nhìn anh chằm chằm, anh lúc này đâu còn dáng vẻ tổng giám đốc ngồi tít trên cao chứ, rõ ràng là một đứa trẻ bướng bỉnh cố tình gây chuyện: “Thẩm Duệ, anh đừng cố tình kiếm cớ nữa được không?”
"Không nỡ đúng không? Em luyến tiếc mà lại dám nói với anh hai người chỉ là bạn bè bình thường ư? Là bạn bè bình thường mà anh ta lại hôn em trong xe, bạn bè bình thường mà anh ta giúp em giấu giếm anh, bạn bè bình thường mà anh ta lại đúng lúc về quê với em? 'Tống Hân Nghiên, em cảm thấy anh dễ lừa lắm đúng không?”
Từng lời từng chữ của Thẩm Duệ đều khắc sâu vào. trái tim Tống Hân Nghiên, cô bật khóc: “Nói cho cùng thì anh vẫn không tin tôi, Thẩm Duệ, tôi không phải là tài sản riêng của anh, tôi có bạn của tôi. Nếu anh nghỉ ngờ tôi cắm sừng anh, vậy tôi không còn lời gì để nói nữa, chúng ta chia tay đi!"
Thẩm Duệ vô cùng tức giận, anh bỗng áp xuống, mặc kệ có làm cô bị thương hay không, hai tay siết chặt bả vai cô, hung ác nhìn cô chằm chằm: "Em vừa nói cái gì? Mẹ kiếp, em nói lại xem.”
"Ở bên anh rất mệt mỏi, tôi chưa từng kiệt sức như vậy, chúng ta chia tay đi." Lúc này, không biết Tống Hân Nghiên lấy can đảm từ đâu, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, không chút sợ hãi.
Thẩm Duệ bật cười, sau đó cười phá lên, anh cười mà viền mắt đỏ hoe: "Tống Hân Nghiên, em vì một người ngoài mà muốn chia tay với anh? Anh nuông chiều em quá rồi ư?"
'Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt đau thương của anh, cô lạnh nhạt nói: "Chuyện quan trọng thường nói ba lần, tôi và Liên Mặc chỉ là bạn bè bình thường, tôi và Liên Mặc chỉ là bạn bè bình thường, tôi và Liên Mặc thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi. Tin hay không tùy anh, tôi lên lầu thu dọn đồ đạc.”
'Tống Hân Nghiên đứng dậy, khập khiễng lên lầu.
Thẩm Duệ ngồi phịch xuống sofa, nghe tiếng bước chân xa dần, anh bấu chặt đệm ghế như muốn đào năm cái lỗ. Đột nhiên anh đứng phắt dậy, chạy nhanh lên lầu, đá tung cửa phòng ngủ chính, sau đó khóa lại.
Anh sải bước vào phòng thay đồ, bế Tống Hân Nghiên đang ngồi xổm thu dọn quần áo vào phòng ngủ, ném cô lên chiếc giường lớn. Anh nhanh chóng đè lên người cô, đè lại hai tay chống cự của cô trên đỉnh đầu, cúi người bịt kín môi cô, tức giận gặm cắn: “Tống Hân Nghiên, nếu em muốn chia tay, trừ khi em giãm lên xác chết của anh, nếu không em chỉ có thể làm người phụ nữ của Thẩm Duệ này cả đời!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...