Anh Từng Là Duy Nhất

Bà ta bỗng im lặng, Thẩm Duệ đập bàn, gầm lên: “Nói!”

“Để tôi suy nghĩ một chút, nhiều năm qua rồi tôi không nhớ rõ lắm.” Người phụ nữ trung niên bị hù dọa, cố vắt hết óc, cuối cùng cũng nhớ ra: “Tôi nhớ rồi, là xe lửa từ Đồng Thành đến Z Thành, giữa đường xuống xe, chỗ đó vô cùng vắng vẻ, tôi cõng cô bé đi mấy ngày mấy đêm mới tìm được một viện mồ côi.”

Xe lửa đi từ Đồng Thành đến Z Thành qua rất nhiều thành phố, muốn tìm một người khó như mò kim dưới đáy biển.

“Có nhớ viện mồ côi kia tên gì không?” Thẩm Duệ hỏi lại.

“Tôi không chú ý, lúc đó rất tối, tôi sợ bị người khác. nhìn thấy nên vừa thả đứa trẻ xuống đã vội vàng rời đi.”

“Bà cố nhớ lại cho tôi!”

Người phụ nữ trung niên sợ hãi rụt cổ, tiếp tục suy nghĩ, thế nhưng đã hơn hai mươi năm rồi, sao mà nhớ cho nổi. Bà ta ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi thật sự

không nhớ rõ, chỉ biết viện mô côi kia rất giống nhà thờ.”

'Thẩm Duệ đứng dậy: “Cho bà một tiếng đồng hồ, nhớ lại cho tôi.”

Anh xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, viên cảnh sát thấy sắc mặt anh đen xì như Bao Công thì không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi đã ép cung, bà ta thật sự không nhớ được.”


Thẩm Duệ cười gắn như ác quỷ đến từ địa ngục Tu La: “Một tiếng sau, nếu các anh không cạy miệng bà ta được thì tôi sẽ dẫn người đi.”

Đối phương hoảng hốt: “Tổng giám đốc Thẩm, e rằng việc này không hợp quy tắc.”

“Trong mắt tôi không có quy tắc, để tôi dẫn người đi, bà ta còn một cái mạng, ở lại đây thì không biết mất lúc nào đâu.” Khóe môi Thẩm Duệ hiện lên nụ cười lạnh lẽo. đẫm máu, xoay người rời đi.

Viên cảnh sát lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa nãy bên trên đã ra lệnh cho anh ta phải hết sức phối hợp, anh ta vào phòng thẩm vấn, dùng hết tất cả hình phạt ép cung người phụ nữ kia trong vòng một tiếng. Cuối cùng bà ta cũng nhớ ra, trong tên viện mồ côi kia có một chữ “Ý”, còn lại thì đánh chết cũng không nhớ nổi.

Thẩm Duệ ngồi hút thuốc ngoài hành làng, quanh đôi giày da màu đen bóng loáng rải rác tàn thuốc, vừa hút hết một hộp thì viên cảnh sát kia đi ra: “Tổng giám đốc Thẩm, tội phạm đã khai, bà ta chỉ nhớ trong tên viện mồ côi kia có một chữ 'Ý”, còn lại không nhớ rõ.”

So với việc tìm kiếm lung tung như ruồi đen mất đầu, bây giờ biết được viện mồ côi nằm trên đường xe lửa từ Đồng Thành đến Z Thành, trong tên có một chữ “Ý” đã tốt hơn rất nhiều. Thẩm Duệ đứng dậy, trước khi đi còn nói: “Để bà ta ngồi tù đến mục xương đi!”

Vừa lái xe rời khỏi đồn cảnh sát, anh lập tức bấm số: “Chu Vệ, lập tức quay lại công ty.”

'Thôn Hoàng Điền, thị trấn Cảnh Phúc, trước phần mộ nhà họ Đổng, Tống Hân Nghiên đặt một bó cúc vàng trước ngôi mộ, sau đó bày hoa quả và bánh kẹo cô mang theo lên. Liên Mặc giúp cô đốt hương, Tống Hân Nghiên nhận lấy, cảm xuống đất ngay sát bên.

Cô nhìn bia mộ, lúc bà ngoại qua đời cô còn quá nhỏ, không hiểu ý nghĩa của cái chết, mỗi ngày đều vô tư lự. Cô đốt vàng mã, từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ yên lặng hỏi thầm trong lòng, bà ơi, rốt cuộc cháu là ai?

'Tống Hân Nghiên ngồi trước mộ rất lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống thì cô mới đứng dậy. Nông thôn không giống thành phố, trời tối rồi vẫn đèn đuốc sáng choang, ở đây trời vừa sập xuống là tối đen như mực, giơ tay lên không thể nhìn rõ năm ngón.


Cô chống gậy, Liên Mặc duỗi tay định đỡ cô nhưng bị từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.”

Ánh mắt kiên định và biểu cảm bướng bỉnh của cô khiến Liên Mặc không nỡ ép buộc, anh ta rụt tay lại, tùy ý nhét vào túi quần, bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm không biết từ bao giờ.

'Tống Hân Nghiên đi một đoạn, quay đầu lại nhìn cây hương đã cháy gần hết, bỗng nhiên nó lóe lên rồi tắt ngúm, tỏa ra khói xanh lượn lờ. Trong lòng cô vô cùng sầu muộn, xoay người rời đi.

Mộ của bà ngoại Đổng nằm trên ngọn đồi phía sau nhà, Tống Hân Nghiên chậm rãi đi bộ, khi đến ngôi nhà đất thì trời đã tối đen. Trong nhà đã sáng đèn, giống hệt như cảnh tượng trong giấc mơ của cô, không có bất cứ sự thay đổi nào.

Người trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên đi ra. Trông thấy Tống Hân Nghiên, người kia do dự

một lúc lâu mới dám lên tiếng: “Cháu là Niếp Niếp, cháu gái bà cụ Đổng đúng không? Bác vừa nghe thấy tiếng động phía sau núi, cháu về thăm bà ngoại à?”

'Tống Hân Nghiên nhìn bà ấy, loáng thoáng có chút ấn tượng: “Bác là?”

“Bác là bác gái Tưởng hàng xóm đây, cháu không nhớ bác à? Cũng chẳng trách được, lúc cháu được bà ngoại đưa đi mới bốn tuổi chứ mấy, chân cháu làm sao thế?” Sắc trời quá tối, lúc này bác gái Tưởng mới chú đến cái chân trai bó bột của Tống Hân Nghiên, cô còn chống gậy mới đi được.

“Mấy ngày trước gặp tai nạn xe cộ, bây giờ đã ổn rồi.” Tống Hân Nghiên lời ít ý nhiều.


“Mau vào ngồi một lát, vị này là chồng cháu nhỉ, bác nghe nói cháu kết hôn rồi.” Bác gái Tưởng nhiệt tình mời hai người vào trong.

'Tống Hân Nghiên liếc Liên Mặc, lúng túng đáp: “Dạ không phải, đây là bạn cháu thôi ạ.”

“À thế à.” Bác gái Tưởng vẫn hào sảng như trước: “Mau vào ngồi, đã trễ thế này, hay đứa ở lại nhà bác luôn đi, cũng lâu lắm rồi cháu không về đây. Lúc đó bà ngoại cháu bệnh nặng liệt giường, không người chăm sóc, bác thấy tội nên ngày nào cũng qua đó, sau khi bà ngoại cháu qua đời đã để lại căn nhà này cho bác. Bà ấy nói, lỡ như có một ngày hai mẹ con Nghỉ Tuyền trở về thì còn một nơi đặt chân.”

Bọn vừa nói vừa vào nhà chính, viền mắt Tống Hân Nghiên ẩm ướt, bà ngoại thật sự quá đáng thương. Liên Mặc thấy hơi suy sụp thì nắm lấy tay cô, lặng im an ủi.

Bác gái Tưởng nhìn cặp đôi trai tài gái sắc trước mặt, càng ngắm càng vui tai vui mắt: “Hai đứa ngồi đợi một lát nhé, bác đi nhóm lửa nấu cơm.”

“Bác gái Tưởng, làm phiền bác quá.”

“Không phiền, không phiền, các cháu ngồi đi.” Nói xong, bác gái Tưởng đứng dậy đi xuống phòng bếp.

'Tống Hân Nghiên ngồi trên băng ghế, nhìn ra bên ngoài, loáng thoáng trông thấy đồi núi trập trùng phía xa xa. Cô chống cằm, giống như đang rơi vào trong hồi ức: “Lúc còn bé sống ở đây, tôi vô cùng sợ buổi tối, đêm vừa buông xuống là khắp nơi đen như mực, gió thổi hiu hiu, bóng cây dập dờn, từ xa nhìn lại hệt như quỷ quái đang vẫy gọi mình.”

“Cô sợ quỷ?” Liên Mặc cười khẽ.

'Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không biết, khi đó thứ gì không biết là tôi đều sợ, dù sao thì đến tối là tôi không dám ra ngoài, cũng không dám đi vệ sinh.”

“Vậy cô làm sao?”

Tống Hân Nghiên suy nghĩ, sắc mặt hơi ửng hồng: “Lúc đó đành đái dầm chứ sao."


“Ha ha hal” Liên Mặc cười lớn: “Cô đáng yêu thật đấy, bà ngoại không đánh cô à?”

“Có chứ, thế nhưng đánh cũng vô dụng, sau đó bà ngoại chuẩn bị một cái bô trong phòng, có điều tôi nhát gan, cảm thấy trốn trong chăn mới an toàn.” Tống Hân Nghiên cười bẽn lẽn, dù sao đây cũng là chuyện xấu hổ lúc bé, giờ kể ra có hơi mất mặt.

Liên Mặc bật cười lắc đầu: “Tôi cho rằng chỉ có Mỹ Hân mới làm chuyện này thôi chứ.”

'Tống Hân Nghiên phì cười, quan sát căn nhà, rất sạch sẽ, tất cả đồ vật trang trí đều giống y như đúc hồi còn bé. Cô cầm gậy, nói với Liên Mặc: “Anh ngồi đây một lát nhé, tôi xuống bếp xem thử.”

'Tống Hân Nghiên xuống nhà bếp, bác gái Tưởng đang nhóm lửa, thấy cô tới thì nói: “Niếp Niếp, nơi này đang nhóm lửa, cháu cẩn thận bị sặc khói đấy.”

“Không sao, cháu xuống đây phụ bác.”

“Haiz, chớp mắt cháu đã lớn như vậy, nếu bà ngoại cháu còn sống, thấy cháu trưởng thành như vậy sẽ vui mừng lắm." Bác gái Tưởng cảm khái.

'Tống Hân Nghiên đứng đó, nhìn bà ấy đút từng que củi vào lò bếp, viền mắt ẩm ướt: “Bà ngoại đi sớm quá, không kịp chờ đến khi cháu lớn lên.”

Hai người nói chuyện trong nhà bếp một lúc, bác gái Tưởng nấu xong món bánh trôi ăn kèm trứng lòng đào, đây là tập tục mời khách ở nông thôn. Ăn tối xong, bác gái Tưởng sắp xếp chỗ ngủ, Liên Mặc ở một phòng, bà ấy và Tống Hân Nghiên ở một phòng.

Sau khi rửa mặt, cô ngồi trên giường, do dự hỏi bác gái Tưởng ở cửa: “Bác gái Tưởng, cháu muốn hỏi bác chuyện này.”

Thấy vẻ mặt cô khá nghiêm nghị, bác gái Tưởng cũng nghiêm túc trả lời: “Chuyện gì cháu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui