Cô cầm đũa bắt đầu ăn, thịt heo xào chua ngọt giòn tan ngọt ngào dường như khiến dạ dày chết lặng của cô thức tỉnh. Cô vốn chỉ muốn nếm thử, cuối cùng lại ăn không dừng được. Mặc kệ thể diện gì đó, chờ cô lấp đây bụng rồi nhặt lại cũng không muộn.
"Tay nghề của cô Liên không tệ, Thẩm Duệ, anh nếm thử thịt heo xào chua ngọt đi." Tống Hân Nghiên dùng đũa mình đã nếm gắp thịt đút đến môi Thẩm Duệ, Thẩm Duệ há miệng ngậm vào, nhai mấy lần, anh nói: "Hơi ngọt."
Thẩm Duệ không thích ăn đồ ngọt, Tống Hân Nghiên biết, cô cười nói: "Em cảm thấy rất ngon."
Liên Thanh Vũ ngồi đối diện bọn họ nhìn bọn họ thân mật không xem ai ra gì, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thẩm Duệ có bệnh thích sạch sẽ, không ăn đồ người khác đã nếm thử. Vậy mà anh lại ăn đũa Tống Hân Nghiên đã ăn, điều này khiến cô vô cùng chấn động khó xử.
'Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn Liên Thanh Vũ ngồi đối diện vẻ mặt cứng đờ, nói: "Cô Liên, cô cũng ăn đi, hương vị không tệ đâu."
Liên Thanh Vũ hận không thể hất món ngon trên bàn xuống đất, từ khi Tống Hân Nghiên vào Như Uyển ở, cô không giành được lợi ích gì từ cô ta cả. Không được, nhất định cô phải kiên nhãn, không thì sao đá Tống Hân Nghiên ra khỏi nơi này được.
Liên Thanh Vũ cắn nát răng mới nuốt được sự không cam tâm xuống, cô nói: "Hợp khẩu vị của cô Tống là được rồi."
"Tài bếp núc của cô Liên có thể so với đầu bếp của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình đấy, thậm chí còn hơn một bậc." Tống Hân Nghiên tiếp tục ăn, không hề chán ghét tài nấu nướng cao siêu của tình địch.
"Vậy cô ăn nhiều một chút." Liên Thanh Vũ nói. "Đương nhiên rồi, Thẩm Duệ, mau ăn đi, lần sau
muốn ăn cơm do cô Liên nấu có lẽ cũng khó đó." Tống Hân Nghiên tiếc nuối nói.
Thẩm Duệ thấy cô thích ăn, anh thuận miệng nói: "Lần sau nếu em muốn ăn thì bảo Thanh Vũ làm cho em, có gì khó khăn chứ?"
"Thật sao? Vậy ngại lắm, dù sao cô Liên cũng là khách mà, để khách xuống bếp không hay đâu." Tống Hân Nghiên cảm thấy nói lời nói giả vờ kia chính mình còn muốn ói, xem ra không phải ai cũng có thể làm bạch liên hoa vô tội được, cô không đảm nhiệm được rồi.
Liên Thanh Vũ tức giận đến mức ói máu, hai người này người tung người hứng, lại xem cô thành đầu bếp. khách sạn ư? Song, ở trước mặt Thẩm Duệ cô không thể †ỏ vẻ không vui, còn phải vờ như vui vẻ: "Cô Tống thích món tôi nấu là vinh hạnh của tôi, hơn nữa tôi xem anh
Thẩm Duệ như anh ruột, trong lòng tôi đã xem hai người người thân của tôi. Nếu như hai người đối đãi với tôi như khách thì tôi mới đau lòng đấy."
Thẩm Duệ nhìn Liên Thanh Vũ, trong mắt cô lóe lên vẻ ảm đạm khiến anh hơi đau lòng. Anh không biết năm đó cô làm gì lại bị ông cụ Liên đuổi khỏi nhà, có lẽ anh nên tìm thời điểm thích hợp nói chuyện với ông cụ Liên.
"Cô đã nói thế thì tôi không khách sáo nữa." Tống Hân Nghiên nghe nói vậy thì cô không khách sáo nữa. Cô ta muốn biểu hiện tốt trước mặt Thẩm Duệ, cô đã cho cô ta toại nguyện.
Tay Liên Thanh Vũ đặt trên đầu gối nắm chặt thành năm đấm, chỉ có lần này cô mặc cho cô ta bắt nạt, lần sau cô sẽ trả lại cho cô ta gấp trăm nghìn lần.
'Tống Hân Nghiên nhìn Liên Thanh Vũ, thấy trong ánh mắt cô ta dâng lên vẻ oán hận, cô nhíu mày muốn hỏi cô ta làm vậy có mệt không? Rõ ràng không vui vẫn phải nhịn, không sợ uất ức đến nội thương à?
Thật ra cô cũng giống thế, rõ ràng không thích Liên Thanh Vũ nhưng vẫn phải dễ dàng khoan dung với cô ta, ai bảo cô ta có ơn cứu mạng với Thẩm Duệ chứ?
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Duệ bị một cuộc điện thoại gọi quay lại công ty, Tống Hân Nghiên cảm thấy ở trong biệt thự buồn chán nên cô cầm gậy đi ra bên ngoài. Dì Lan dựng chuồng gà ở sân sau, bên cạnh chuồng gà có một lều vịt đáng yêu, con vịt vàng nhỏ bé kia... Không, phải gọi là vịt vàng to lớn đang đi tới đi lui trong lều, lông tơ màu vàng dân mọc màu hỗn tạp, không bao lâu nữa nó sẽ biến thành một con vịt bình thường.
'Tống Hân Nghiên đứng cạnh lều vịt, cầm thóc vung cho bọn chúng. Cô nhìn dáng vẻ uể oải của nó, cảm thấy cùng cảnh ngộ, cô xúc động nói: "Vịt vàng lớn, chúng ta về nhà rồi, nhưng giống như không có tự do."
Cô bị nhốt trong tòa nhà lớn này, mà nó cũng bị nhốt trong lều vịt xinh đẹp, đều không có tự do.
Cô đứng dưới lầu một lúc lại quay người về biệt thự. Liên Thanh Vũ thay bộ quần áo xinh đẹp đi xuống lầu, không có Thẩm Duệ, cô ta không thèm giả vờ nữa, hừ nhẹ một tiếng đi qua bên cạnh Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên thấy cô ta thay giày đi ra ngoài, trong lòng có cảm giác khó nói nên lời. Rõ ràng hai người ghét nhau, vì sao cứ phải ở cùng nhau? Nếu cô quyết đoán một chút thì phải nói thẳng với Thẩm Duệ, trong biệt thự này có cô thì không có Liên Thanh Vũ, có Liên Thanh Vũ thì không có cô.
'Tống Hân Nghiên đi lên lâu, nằm ngửa lên giường nhìn đèn treo trên trân nhà mà ngẩn người. Cô chợt nhớ chuyện gì đó, vội ngồi xuống cầm điện thoại nội bộ gọi dì Lan: "Dì Lan, hành lý tôi đi vịnh Kim Vực Lam do ai thu dọn, lúc đưa về Như Uyển do ai dọn dẹp?"
"Là tôi, cô Tống, sao thế?" Dì Lan hỏi.
"Dì có thấy một hộp trang sức kiểu cũ, loại người ta dùng năm bốn mươi năm mươi đấy. Dì có nhớ đã để đâu không?" Tống Hân Nghiên vội hỏi.
Dì Lan nghe giọng nói sốt ruột của cô, nói: "Tôi nhớ lúc đó thu dọn hành lý có nhìn thấy, nhưng trong phút chốc không nhớ đã để ở đâu. Như vậy đi, tôi đi lên giúp. cô tìm xem nhé."
"Ừm, làm phiền dì Lan." Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cô nhớ bà ngoại báo mộng, còn Tống Chấn Nghiệp nữa, trái tim cô chùng xuống. Nếu như chỉ có bà ngoại báo mộng thì cô sẽ nghĩ rằng mình bị thương nặng nên có ảo giác. Song, Tống Chấn Nghiệp đã nói rõ, cô và ông ta không có quan hệ ruột thịt.
Nếu như cô gái rời đi cùng bà ngoại là Niếp Niếp thì cô là ai?
Dì Lan nhanh chóng đi lên, bà tìm một vòng trong phòng, buồn bực nói: "Tôi nhớ hình như tôi đặt trong phòng thay quần áo, tôi đi vào phòng thay quần áo nhìn xem"
'Tống Hân Nghiên đi theo bà vào phòng thay quần áo, nhìn bà kéo ngăn kéo ra tìm một phen nhưng không Tìm được. Tống Hân Nghiên càng sốt ruột: "Dì Lan, dì suy nghĩ kỹ xem đã để ở đâu."
"Cô Tống, cô đừng vội, tôi nhớ tôi có cầm, cô để tôi suy nghĩ một chút đã." Dì Lan suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Tôi nhớ ra rồi."
Di Lan tìm chiếc thang leo lên cao nhất, bà mở một chiếc tủ ra, bên trong đựng chăn bông. Bà đưa tay sờ, sau đó lấy một hộp trang sức ra, lấy xuống đưa cho. Tống Hân Nghiên, nói: "Lúc cậu chủ bảo tôi giúp cô thu dọn hành lý tôi nhìn thấy hộp này. Tôi thấy hộp này có vẻ cổ xưa, chắc có ý nghĩa rất lớn với cô nên không dám ném loạn. Tôi chưa từng mở ra xem, cô xem đồ vật bên trong có đủ không."
Tống Hân Nghiên nhận hộp, vội mở hộp trang sức ra, bên trong hộp trang sức có mấy tấm ảnh chụp, có một tấm là bà ngoại, cô chụp chung với một bé gái. Song, vì hộp trang sức đặt ở nơi âm u ẩm ướt lâu ngày nên đã không nhìn rõ dáng vẻ của bé gái kia, chỉ thấy cô và cô bé đó mặc chung một kiểu váy.
Mà sau lưng hai người giống như là nhà thờ, chữ trên biển hiệu treo trước cửa cũng mơ hồ không rõ.
'Tấm hình này có ý nghĩa gì, vì sao bà ngoại lại giữ lại, cô bé kia trong tấm ảnh là Niếp Niếp sao? Trên một †ấm hình khác, Đổng Nghi Tuyền ôm một bé gái, cười dịu dàng với ống kính.
Còn một tấm hình khác, bà ngoại ôm một bé gái cỡ một tuổi, bé gái vui vẻ, đôi mắt cười cong lên nhưng không phải mắt phượng.
'Tống Hân Nghiên cầm tấm ảnh lúc đó, trước kia cô không để ý so sánh bé gái trong ảnh có phải là cùng một người hay không. Nhưng bây giờ sau khi cô so sánh những bức hình này mới phát hiện ra bé gái mà Đổng Nghỉ Tuyền và bà ngoại ôm đều có mày rậm mắt to. Mà sau tấm hình đó, đứa bé trong ngực bà ngoại lại biến thành mắt phượng hẹp dài.
'Trước mắt cô tối đen, nếu như nói vừa sinh ra gương mặt còn non nớt, nhưng bé gái trong lòng bà ngoại đã hơn một tuổi, vậy thì gương mặt đã định hình rồi. Mắt to và mắt phượng khác nhau rất lớn, khi đó cũng không có PTS, không thể PTS đứa bé từ mắt to thành mắt phượng được.
Như vậy chỉ có một lời giải thích, bé gái ở tấm ảnh phía sau không phải là bé gái kia mà là cô, không phải con của Đổng Nghỉ Tuyền! Vì quá chấn động nên thậm chí cô không phát hiện ra không thấy nút thắt đồng tâm. lưu ly nữa.
"Cô Tống, cô không sao chứ?" Dì Lan đứng cạnh cô, nhìn cô lung lay sắp ngã thì vô cùng lo lắng.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới ý thức được dì Lan còn ở bên cạnh, cô lắc đầu cố bình tĩnh lại: "Dì Lan, tôi không sao, dì ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình một lát."
Dì Lan xác nhận cô không sao mới quay người đi ra. Lúc đi đến cửa cạnh phòng để quần áo, bà quay đầu lại nói: "Cô Tống, nếu có chuyện gì hãy gọi tôi, tôi ở dưới
"Cảm ơn dì Lan, tôi không sao." Tống Hân Nghiên đưa mắt nhìn dì Lan rời đi, cuối cùng cô không đứng thẳng được nữa mà trượt ngồi dưới đất. Dường như bên †ai cô có tiếng sấm ầm ầm khiến cô không bình tĩnh được.
Không được, cô phải về quê một chuyến, cô nhất định phải đích thân xác nhận một chuyện.
Nếu như cô không phải Tống Hân Nghiên thì cô là ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...