Mặt Tống Hân Nghiên lập tức trầm xuống, mặc dù cô tự nhủ không phải để ý, nhưng vẫn bị tác động. Liên Thanh Vũ đối với Thẩm Duệ đúng là tà tâm không chết, nhưng cố tình cô ta ở trước mặt Thẩm Duệ lại rất biết giả vờ, cái đóa hoa sen trắng thối tha không biết xấu hổ này, xem ra là bám chặt lấy Thẩm Duệ rồi, khiến cô không thể lơ là chút nào.
“Sao tôi có thể hiểu lâm được? Một báu vật xinh đẹp lại gợi cảm như cô Bạch lắc lư trước mặt anh tư chừng ấy năm mà anh ấy không chút dao động, cho nên tôi thật sự rất yên tâm, chỉ sợ cô Bạch sẽ thất vọng thôi.” Tống Hân Nghiên nói xong, học bộ dạng ra vẻ của cô ta nói: “Ai da, ngại quá, tôi nhớ nhầm, họ của cô đâu phải họ Bạch.”
Sắc mặt Liên Thanh Vũ đột nhiên thay đổi, cô ta đã sớm lĩnh giáo khả năng nhanh mồm dẻo miệng của 'Tống Hân Nghiên, mà Tống Hân Nghiên cũng không phải người hiền lành gì, ngoại hình thì không xinh đẹp, không biết Thẩm Duệ coi trọng Tống Hân Nghiên ở chỗ quái nào nữa?
“Cô Tống, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô, cô cứ dưỡng thương cho tốt đi, đêm nay tôi còn phải cùng Thẩm Duệ tham dự tiệc nữa, cô đừng ở không quá nha.” Liên Thanh Vũ ngạo mạn nói xong, vừa tính rời đi, thì cô ta bỗng nhiên cảm giác được có gì đó nóng ướt †rên mu bàn chân mình, cô ta cúi đầu xuống nhìn, thấy một con vịt từ trên mu bàn chân mình nhảy xuống, rồi “quạc quạc” trốn xuống dưới giường bệnh, thật giống như là đang cười nhạo cô ta vậy.
Mà trên mu bàn chân của cô ta lại có một bãi gì đó màu xanh lơ, chờ đến khi cô ta nhận ra đó là gì, cô ta ghê tởm hét toáng lên, vừa hét vừa dậm chân: “A, phân vịt, phân vịt, thấy gớm quá đi.”
Liên Thanh Vũ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô ta càng dậm chân thì cái bãi gì đó còn đang tỏa ra mùi †anh tưởi lại càng tràn ra khắp mu bàn chân mình. Cảm giác trên mu bàn chân dính dính, cô ta càng nghĩ càng ghê tởm, dạ dày cuộn trào từng đợt, vội vàng lao vào nhà vệ sinh.
'Tống Hân Nghiên không biết chuyện gì xảy ra, nhìn cô ta xoay mòng mòng tại chỗ như đang múa ba lê mà buồn cười vô cùng. Sau đó nhác thấy phân vịt trên mu bàn chân Liên Thanh Vũ, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được nữa, trong lòng thầm like sự lanh trí của con vịt.
Dì Lan mím môi cười, buổi sáng Liên Thanh Vũ cứ nằng nặc đòi đi theo bà ấy đến bệnh viện, bà ấy là một người làm, nếu từ chối thì không hay lắm. Vừa rồi nghe cô ta châm chọc mỉa mai Tống Hân Nghiên, bà ấy cảm thấy đưa cô ta đến đây là một quyết định sai lầm.
Bây giờ nhìn cô ta vừa nhảy vừa hét toáng lên, bà ấy cũng không nhịn được cười.
Liên Thanh Vũ xối nước rửa chân lại lần nữa, đôi giày mới mua bị hư cô ta cũng không đoái hoài tới, ống quần ướt nhẹp cô ta cũng không đoái hoài tới. Rõ ràng †rên mu bàn chân không có gì cả, nhưng sao cô ta vẫn cảm thấy thối.
Qua thật lâu sau, cô ta mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, toàn thân mệt muốn xỉu. Cô ta đi chân trần trên sàn nhà, lại sợ trên mặt đất có phân vịt, đành phải kiếng mũi chân, đi đến bên ghế dựa, vừa ngồi xuống cô ta đã vội nhấc chân lên đặt trên ghế. Cô ta cảm giác trong phòng bệnh tràn ngập mùi tanh tưởi, cô ta bóp mũi, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Dì Lan, dì ra trung tâm thương mại mua cho tôi một đôi giày đem về đây, size ba mươi lăm.”
Dì Lan cầm cây lau nhà lau sạch sàn, thật ra bệnh viện không cho phép nuôi vịt, nhưng vì e ngại thân phận 'Thẩm Duệ nên đành phải mặc kệ cho họ nuôi. Cũng may. con vịt này không đi vệ sinh bậy bạ khắp nơi, hôm nay chắc là thấy Liên Thanh Vũ kiêu ngạo quá nên mới đùa dai.
Dì Lan quét dọn mặt đất xong, sau đó phun nước khử phòng mùi, bây giờ mùi trong phòng bệnh mới không còn nặng vậy nữa. Nghe thấy Liên Thanh Vũ kêu bà ấy đi mua giày, bà ấy liếc nhìn Tống Hân Nghiên một cái, Tống Hân Nghiên gật gật đầu: “Dì Lan, dì đi đi.”
Dì Lan cầm tiền đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tống Hân Nghiên với Liên Thanh Vũ. Tống Hân Nghiên mở cà mèn ra, bình tĩnh ăn bữa sáng. Liên Thanh Vũ nhìn cô nói: “Cô Tống dễ ăn dễ uống thật đấy, như này là cũng ăn vô nữa.”
“Sao tôi lại ăn không vô? Bị ghê tởm là cô mà, chứ đâu phải tôi.” Tống Hân Nghiên ăn ngon lành, hoàn toàn không để bụng chuyện vừa rồi.
Liên Thanh Vũ nhớ lại tình hình vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lúc trắng lúc xanh, nói: “Tống Hân Nghiên, bây giờ ở đây không có người ngoài, chúng ta không ngại nói thẳng ra đi, phải làm sao thì cô mới bằng lòng rời khỏi Thẩm Duệ?”
Tống Hân Nghiên buông đũa, cô ngẩng đầu nhìn Liên Thanh Vũ, cười nói: “Cô Liên, thực ra cô không mắc chứng rối loạn hoang tưởng gì hết đúng không, cô giả vờ bệnh là vì muốn ở bên cạnh Thẩm Duệ có thể hiểu, nhưng anh ấy không thích cô, chừng ấy năm qua không thích, thì bây giờ cũng sẽ không thích cô.”
“Gô dựa vào đâu mà nói vậy? Cô cho rằng bây giờ 'Thẩm Duệ với cô quen nhau thì anh ấy thích cô chắc? Không, người Thẩm Duệ thích thật lòng là tôi, anh ấy không phải một người giỏi thể hiện tình cảm của mình, nhưng anh ấy không rời không bỏ tôi, hơn nữa còn dung túng hết mọi yêu cầu vô lý của tôi, chỉ bấy nhiêu đây đã đủ nói lên người anh ấy yêu là tôi. Tống Hân Nghiên, nếu cô đủ thông minh, thì lập tức chủ động rời khỏi anh ấy đi. Tôi biết cô với anh ấy quen nhau là vì muốn đào mỏ. tiền của anh ấy, cô đưa tôi một con số, tôi sẽ cho cô!”
'Tống Hân Nghiên nhìn bữa sáng ngon miệng trước mặt, lại bởi vì một hồi độc thoại tự cho là đúng của Liên 'Thanh Vũ mà hết muốn ăn, cô nói: “Cô Liên, rốt cuộc là ai đã cho cô tự tin vậy?”
“Thẩm Duệ đó, anh ấy đã nói với tôi rồi, trọn đời trọn kiếp này anh ấy sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Tất cả là tại tôi trở về quá muộn, mới để cho cô có cơ hội bắt kịp. Nhưng mà không sao hết, có người đàn ông nào trong khoảng thời gian tạm chia tay mà không lén ăn vụng đâu, chỉ cần anh ấy lạc đường nhưng biết quay lại, thì tôi sẽ tha thứ cho anh ấy.” Liên Vũ Thanh nói.
'Tống Hân Nghiên vô cùng cạn lời, cô nói: “Nãy tôi nói sai rồi, tôi đoán cô bị chứng rối loạn hoang tưởng rất nặng, nên chấp nhận điều trị đi.”
Đến lúc này, dù Liên Thanh Vũ có nói gì thì Tống Hân Nghiên cũng không đáp lại nữa, cô cầm điện thoại lướt 'Weibo xem tin tức, coi Liên Thanh Vũ như không khí vậy. Liên Thanh Vũ cũng biết điều, khích bác Tống Hân Nghiên mấy câu mà không thấy cô quan tâm, cô ta không nói nữa, cầm điện thoại chơi trò chơi.
Nửa tiếng sau, dì Lan trở về, đưa hộp giày cho Liên Thanh Vũ, Liên Thanh Vũ nhận lấy, nhìn nhãn hiệu trên hộp giày, một hiệu lạ hoắc cô ta không biết, mở hộp ra nhìn thấy kiểu dáng bên trong như dành cho mấy bà cụ mang, cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...