Thẩm Duệ nhướng mày, nếu chỉ điều tra riêng Tiểu Lục hay điều tra một mình Tống Hân Nghiên thì anh sẽ không cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi hai người này được đặt cạnh nhau, anh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Cậu nghe thấy điêu đó ở đâu?”
“Một người bạn ở đồn cảnh sát. Tôi nghe nói rằng có người đang nghe ngóng những thông tin về Tiểu Lục khi mất tích, và thông tin về cô bé ba tuổi cũng mất tích năm đó.” Quách Ngọc lay động ly rượu vang đổ trong tay, viền kính màu vàng dưới mắt tỏa ra ánh sáng lành lạnh, cảm giác lịch sự nhưng khó gần gũi.
“Điều này có liên quan gì đến việc điều tra Hân Nghiên?” Thẩm Duệ khó hiểu.
“Tôi chỉ có trách nhiệm nói cho anh biết thôi.” Quách Ngọc cũng không nhiều lời. Ngụ ý của cậu ấy là mối quan hệ giữa hai người này là gì thì anh tự đi tìm hiểu đi.
'Thẩm Duệ buồn bực từng mắt nhìn cậu ấy, nói: “Tiểu 'Tam, tính tình cậu khó chịu như vậy thì đến khi nào mới có bạn gái được?”
Quách Ngọc nâng kính lên, liếc anh một cái, thản nhiên nói đều đều: “Quan tâm bản thân anh đi.”
“.." Thẩm Duệ bó tay rồi, Quách Ngọc là người ít nói nhất trong số mấy anh em bọn họ, nếu có thể dùng một †ừ để nói hết thì cậu ấy chắc chắn sẽ không dùng hai từ.
Nhưng ở chung với cậu ấy lâu rồi sẽ phát hiện ra, thật ra cậu ấy là kiểu ngoài lạnh trong nóng.
Ba người đứng trên sân thượng một hồi, đành phải trở lại sảnh tiệc rượu giao lưu, người thành đạt như bọn họ thường đều thân bất do kỷ. Rõ ràng những cuộc xã giao này rất nhàm chán, nhưng bọn họ cũng không thể không tham gia.
Một số mối quan hệ sẽ được thiết lập trong những cuộc xã giao như thế này, một số cơ hội kinh doanh cũng được phát hiện thông qua những lần xã giao, cho nên những hoạt động giao lưu rất quan trọng với bọn họ.
Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, đã gần mười giờ rồi, Thẩm Duệ có uống một chút rượu nên đã hơi say, Nghiêm Thành mở cửa sau xe và giúp anh ngồi vào trong, sau đó anh ta mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào xe bảo ông Vương lái xe đi.
'Thẩm Duệ dựa vào lưng ghế da, nghĩ đến những gì Quách Ngọc nhắc nhở anh vừa nãy, anh nói: “Thư ký Nghiêm, có tin tức gì từ Chu Vệ không?”
“Tạm thời không có gì, thưa tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nghiêng đầu nhìn Thẩm Tồn Hề đang ngồi ở băng ghế sau, thấy anh nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Duệ im lặng vài phút, anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt phượng sâu thẳm: “Thông báo cho Chu Vệ ngày mai quay lại Đồng Thành. Có lẽ chúng ta đi nhầm hướng rồi. Lập tức bảo anh ta đến gặp tôi ngay sau khi quay về.”
Anh không biết ai đang điều tra Tiểu Lục và Hân Nghiên, anh cũng không biết giữa hai người này có quan hệ gì, nhưng anh biết rõ một chuyện là mục tiêu ban đầu mà họ đang tìm kiếm bắt đầu ngày càng xa rồi, họ cần vạch ra lại kế hoạch tìm kiếm một lần nữa.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Duệ lại nhắm mắt lại, trong lòng anh, Tiểu Lục luôn khiến anh cảm thấy lo lắng không yên được, rốt cuộc ai đang tìm kiếm Tiểu Lục lại còn liên lụy đến cả Hân Nghiên, người đó muốn nhắc nhở anh điều gì đây?
Nửa tiếng sau, xe dừng ở cửa bệnh viện, Thẩm Duệ mở cửa bước xuống xe. Rượu vang đỏ tối nay có dư vị nồng đậm, anh nheo mắt nhìn một hồi, lúc này cảm giác. say đang dâng trào lên, có hơi đau đầu.
Anh loạng choạng bước một bước rồi đứng yên, Nghiêm Thành tận tụy đã đứng bên cạnh đỡ anh: “Tổng giám đốc Thẩm, anh uống say rồi, để tôi đưa anh về phòng bệnh.”
'Thẩm Duệ lắc đầu, tỉnh táo lại một chút, thay vì lên lầu, anh lại đi vào hoa viên của khoa điều trị nội trú, vừa đi vừa nói: “Thư ký Nghiêm, phiền cậu đến hiệu thuốc mua giúp tôi một lọ thuốc giải rượu.”
Thư ký Nghiêm vội vàng quay người đi đến hiệu thuốc đối diện bệnh viện.
Một lúc sau, anh ta mua thuốc xong quay lại, thấy 'Thẩm Duệ bên đài phun nước trong vườn, anh đang ngồi đó ngẩng đầu nhìn bầu trời. Đồng Thành là một thành phố vệ sinh, chất lượng không khí rất tốt, mức ô nhiễm không thấp, vào ban đêm có thể nhìn thấy bầu trời đầy Sao.
Anh ta vặn lọ thuốc giải rượu đưa cho Thẩm Duệ, thấy anh cầm lấy, anh ta im lặng đứng bên cạnh.
Thẩm Duệ uống vài ngụm thuốc giải rượu, vị chua xót vào cổ họng, anh tỉnh táo lại một chút, anh u sầu nói: “Thư ký Nghiêm, chúng ta đã quay về Đồng Thành được năm năm rồi, cũng đã tìm kiếm Tiểu Lục hơn vài chục năm rồi, nhưng cô ấy lại giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, một chút tin tức cũng không có, chẳng lẽ do tôi †ìm kiếm chưa đủ chân thành nên mới không tìm thấy cô ấy sao?”
“Tổng giám đốc Thẩm, lúc cô Lục mất tích chỉ mới có ba tuổi, người ta nói phụ nữ mười tám thay đổi rất nhiều, hiện tại cho dù cô ấy đứng trước mặt anh, anh cũng có thể không nhận ra.” Nghiêm Thành an ủi anh.
Thẩm Duệ di chuyển lọ thuốc giải rượu giữa các ngón tay, anh khẽ lắc đầu nói: “Có lẽ vậy, dù sao thì em ấy đã mất tích khi còn quá nhỏ. Mấy năm qua tôi vẫn thường suy nghĩ, khi em ấy lớn sẽ trông giống ai hơn. Nhưng trong đầu vẫn không thể nào phác hoạ ra được. diện mạo của em ấy, có thể sẽ trông giống ông già, hoặc. cũng có thể giống mẹ hơn một chút.”
Nghiêm Thành cúi đầu nhìn anh, biểu cảm của anh cực kỳ dịu dàng, không giống ngài Tổng giám đốc Thẩm lạnh nhạt thường ngày.
'Thẩm Duệ ngồi dưới lầu một lúc, đợi cảm giác say tan hết mới đứng dậy đi lên lầu. Tâng phòng bệnh VỊP rất yên tĩnh, Thẩm Duệ đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật, ánh sáng xanh thẳm trong TV hắt lên người cô, lộ ra một chút mờ ảo.
Anh nhẹ nhàng đi vào trong, thuận tay khép cửa và khoá lại. Anh liếc nhìn qua TV, trong TV đang chiếu chương trình tạp kỹ, tiếng cười khoa trương của người dẫn chương trình cũng không làm cô tỉnh giấc.
Anh cầm lấy điều khiển bấm tắt TV, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối. Anh giơ tay bật đèn ngủ đầu giường lên, ánh sáng vàng nhạt lưu luyến chiếu lên người bọn họ, anh duỗi tay ôm lấy cô, muốn đặt cô nằm xuống giường.
Tay anh vừa mới luồn qua nách cô, cô đã tỉnh lại.
Tống Hân Nghiên mở to mắt, nhìn thấy gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc thì bị doạ giật mình, không còn mảy may buồn ngủ. Đợi đến khi thấy rõ đó là Thẩm Duệ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ngửi thấy trong hơi thở của anh tràn ngập mùi hương rượu vang êm dịu, cô lại nhíu mày: “Anh uống rượu à?”
“Ừm, uống một chút.” Thẩm Duệ thấy cô tỉnh, dứt khoát lấy cái gối lót cho cô, để cô dựa lên đó. Anh đứng thẳng dậy, cởi áo khoác ra rồi tiện tay vắt lên lưng ghế, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: “Tối nay em ăn gì?
“Cháo với canh xương hầm.” Dạo gần đây Tống Hân Nghiên đang phải tiếp nước với tiêm thuốc, dẫn tới ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Hơn nữa bác sĩ còn dặn dò cô không được ăn mấy món cay mặn, bởi vậy đồ ăn mà dì Lan mang tới đều thiên về thanh đạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...