Anh Từng Là Duy Nhất

'Tống Hân Nghiên nhìn hàng chữ kia, anh ta viết rất đẹp mà, nhưng cô không dám nói ra, chỉ sợ Thẩm Duệ nổi giận bóp chết cô: “Anh ta bảo viết chữ này thì chân mới nhanh khỏi, nên...”

“Từ khi nào quan hệ giữa hai người lại trở nên tốt như vậy? Em còn để cho nó viết chữ lên chân em nữa?” Thẩm Duệ nghe vậy càng tức điên hơn, cả người như con rồng phun lửa, gặp đâu phun đó.

“..." Tống Hân Nghiên thức thời quyết định nhắm mắt lại, không trêu anh nữa, để anh khỏi tức thêm.

Ai dè cô giữ im lặng anh cũng nổi giận: “Em không nói gì là chột dạ rồi đúng không?”

“Thẩm Duệ, em và Đường Diệp Thần thật sự chẳng có gì cả. Anh ta tới thăm em, nói anh ta đã buông bỏ chuyện quá khứ rồi. Em không biết bây giờ anh nhìn nhận như thế nào về mối quan hệ giữa em và anh ta, nhưng em đã buông bỏ rồi. Trong lòng em chỉ quan tâm anh thôi. Nếu anh không vui khi nhìn thấy mấy chữ này thì em sẽ gọi bác sĩ tới tháo lớp thạch cao này ra.” Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ nói.

Thẩm Duệ nhìn vào mắt cô, chợt nhận ra có lẽ mình thật sự đã chuyện bé xé ra to, anh ngồi xuống ghế, nhìn hàng chữ này, trong lòng bực dọc. Có khi Đường Diệp 'Thần cũng lừa gạt cô nhóc này, nếu nó thật sự đã buông bỏ, liệu có trẻ con viết chữ lên chân bó bột của cô để ra oai với anh không?

Anh bỗng ra lệnh: “Nghiêm Thành, cậu hãy mang bút đen đến đây.”

Nghiêm Thành đang đứng bên ngoài phòng bệnh nghe thấy lời căn dặn của sếp thì vội vàng hỏi y tá mượn bút đen. Thẩm Duệ nhận lấy cây bút, rồi đứng dậy đi tới bên cạnh giường bệnh, vung tay viết mấy chữ lớn bắt mắt trên thạch cao.

“Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của Thẩm Duệ.”

'Tống Hân Nghiên đọc được mấy chữ này thì chợt dở khóc dở cười, anh còn có thể trẻ con hơn không? Hàng chữ viết bằng bút đen đã hoàn toàn lấn át chữ ký của Đường Diệp Thần, không còn nhìn thấy một chút vết tích.

Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai vô cùng đắc ý của anh: “Thẩm Duệ, sao anh lại trẻ con như vậy cơ chứ?”


“Anh trẻ con thế đó, anh muốn em lúc nào cũng chỉ nhìn thấy và nhớ đến anh thôi, chứ không được phép nhớ nhung người đàn ông khác, nghe chưa?” Thẩm Duệ khẽ quát, xem ra để cô ở lại một mình trong bệnh viện không hề an toàn, anh phải tìm dây thừng buộc cô ở lưng quần mới được.

'Tống Hân Nghiên bật cười thành tiếng, cô lườm anh: “Anh ngang ngược quá đấy!”

“Vì thế em phải ngoan ngoãn nghe lời anh trai, đừng đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt khiến anh đau lòng nữa.” Thẩm Duệ nói.

'Tống Hân Nghiên nghe thấy hai chữ “anh trai” mà anh nói thì trong lòng dâng lên cảm giác quái dị không nói nên lời, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ. Đôi mắt phượng của anh sắc bén lạnh lẽo, đuôi mắt hơi xếch lên, rất giống mắt phượng của cô, nhưng đôi mắt của anh sắc bén có thần hơn.

“Thẩm Duệ, anh có phát hiện ra không, đôi mắt của chúng ta rất giống nhau.”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô: “Quả thật rất giống, chẳng phải người ta thường bảo ở bên nhau lâu sẽ có tướng phu thê à?”

Tống Hân Nghiên cảm thấy hình như anh đang chiếm tiện nghi của cô: “Em không có ý đó, câu ở bên nhau lâu sẽ có tướng phu thê có nghĩa là hai người ảnh hưởng lẫn nhau, sau đó trên người sẽ lây nhiễm thói quen của đối phương, dần dà người khác nhìn thấy sẽ nói hai người này có tướng phu thê. Nhưng ánh mắt của chúng ta thật sự quá giống nhau, đều là mắt phượng.”

“Quả thật rất giống, nói đến mới nhớ ban đầu anh cũng bị đôi mắt phượng hút hồn này của em làm cho sỉ mê đến mức điên đảo, trong số những người anh từng gặp thì đôi mắt của em là đẹp nhất.” Thẩm Duệ hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, trên đời này không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng có rất nhiều người giống hệt nhau, ví dụ mấy ngôi sao kia, tỷ lệ đụng chạm dao kéo trên mặt thật sự quá lớn.

Ồ, em biết rồi, hóa ra anh đã yêu đôi mắt của em trước, rồi mới yêu con người em.” Tống Hân Nghiên chợt bừng tỉnh.

'Thẩm Duệ lắc đầu, quan sát cô bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, rồi lắc đầu đáp: “Không phải.”

“Vậy anh yêu chỗ nào của em trước?” Tống Hi Nặc. khó hiểu nhìn anh.


Thẩm Duệ quan sát cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt không đứng đản, ánh mắt ngả ngớn không thể diễn tả bằng lời, như thể đang lột sạch quần áo trên người cô bằng ánh mắt. Cô vươn tay che mắt anh lại, lần nào anh nhìn cô như vậy, đều khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, cứ như cô không mặc đồ vậy.

“Anh yêu cơ thể của em trước.” Giọng nói của Thẩm Duệ khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn đặc biệt. Hai má 'Tống Hân Nghiên chợt nóng bừng, người này đúng là yêu nghiệt.

'Tống Hân Nghiên vội vã buông anh ra, cô không hài lòng lầu bầu: “Anh lại thừa cơ trêu chọc em, anh mau đi thay đồ đi, bằng không lát nữa đi dự tiệc sẽ đến trễ đấy.”

'Thẩm Duệ nhìn gò má đỏ bừng của cô, ánh mắt nồng nàn, ngón tay khế vuốt ve chiếc cằm nhỏ gọn của cô, dịu dàng nói: “Lát nữa dì Lan sẽ đến đưa bữa tối cho em, em ăn xong thì đi ngủ sớm đi. Đợi kết thúc bữa tiệc, anh sẽ tới đây cùng em.”

“Vâng”

Thẩm Duệ luyến tiếc buông eo cô ra, cảm giác nhỏ gọn mịn màng khiến trái tim anh khẽ run lên, anh cầm đồ vest đang để trên sofa lên, rồi xoay người đi vào phòng tắm. Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy. Tống Hân Nghiên che gò má nóng bừng, ngồi ngây ra ở trên giường.

Mười phút sau, Thẩm Duệ ăn mặc chỉnh tê bước ra, anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quân tây đen đơn giản, nhưng đã khoác thêm áo vest đuôi tôm, trông cực kỳ đẹp trai.

'Tống Hân Nghiên chống cằm, nhìn anh mê mẩn, anh còn đeo một chiếc nơ đỏ thắm, trông vừa nghiêm chỉnh vừa ngang ngạnh, khiến người ta sáng mắt. Anh đẹp trai như vậy, khiến cô thật sự không có cảm giác an toàn.

“Thẩm Duệ, anh đeo nơ bướm kia nhìn trẻ con lắm. Anh không thể đổi sang cà vạt sao?” Cô nhỏ nhen không muốn anh ăn mặc như vậy đi dự tiệc. Nghe nói đây là lễ trưởng thành của con gái cục trưởng, chắc hẳn sẽ có rất nhiều cô gái, lỡ anh sơ ý làm người khác mê mẩn, cô sẽ rối rắm lắm.

'Thẩm Duệ mỉm cười, vươn tay nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô: “Em ghen rồi à?”

“Đúng vậy, em ước gì mình có thể bôi mấy lớp than lên mặt anh, như vậy sẽ không còn ai chú ý đến anh nữa.” Tống Hân Nghiên vò nơ bướm màu đỏ của anh, thật ra cô càng muốn anh đừng đi dự tiệc, nhưng tiệc xã giao này rất quan trọng, bằng không sau này làm việc sẽ rất phiên phức.


“Nghịch ngợm.” Thẩm Duệ buông cô ra, anh đứng thẳng dậy, tháo nơ ra, rồi cầm lấy cà vạt ban nấy đeo vào. Anh cúi người, trao cho cô nụ hôn kiểu Pháp triền miên, rồi nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, anh sẽ về nhanh thôi.”

Đôi mắt phượng của Tống Hân Nghiên sỉ mê nhìn bóng lưng của anh biến mất sau cánh cửa, bước chân †râm ổn xa dần, khiến cô không khỏi thở dài, có bạn trai hấp dẫn thế này, áp lực như núi Thái Sơn vậy.

Lễ trưởng thành của cô con gái rượu Cục trưởng rất hoành tráng, hầu hết các doanh nhân nổi tiếng đều đến dự. Lúc Thẩm Duệ bước vào, Cục trưởng đang tán gẫu với Đường Khải Hồng. Anh lướt qua ánh mắt hóng hớt của mọi người, đi tới trước mặt Cục trưởng, ánh mắt khẽ liếc qua cô gái yên tĩnh đứng cạnh ông ta: “Chúc mừng bác, cháu đến trễ.”

Cục trưởng híp mắt cười nói: “Bác mới vừa nhắc với anh trai chị dâu đấy, cháu là giám đốc tập toàn lớn và có tiềm năng nhất thành phố, đồng thời cũng là niềm kiêu ngạo của Đồng Thành chúng ta.”

“Cục trưởng đừng trêu chọc cháu, trước mặt bậc cha chú không nên quá khoe khoang.” Thẩm Duệ khiêm tốn nói, trong chuyện làm ăn, người đang đứng trên đầu ngọn sóng càng nên khiêm tốn hết mức có thể.

“Chú tư khiêm nhường quá, khoe một chút cũng tốt mà” Đường Khải Hồng nhìn thoáng qua ánh mắt của Cục trưởng, mở miệng tâng bốc Thẩm Duệ.

Hai mắt Cục trưởng sáng ngời, liếc con gái đứng bên cạnh. Từ lúc Thẩm Duệ xuất hiện, cô ta đã hơi choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh, thế mà trong đời sống hiện thực còn có người đẹp hơn cả ngôi sao trên màn ảnh, cộng thêm khí chất bá đạo ngông cuồng, đây là thứ mà mấy cậu thịt tươi kia không thể nào có được.

Thật sự quá đẹp trai.

Thấy hai mắt con gái lấp lánh, Cục trưởng cười nói: “Thẩm Duệ, bác nghe nói mấy tháng trước cháu vừa ly hôn, giờ thế nào rồi? Có dự định tái hôn không?”

“Haiz.” Nhắc đến đề tài này, Thẩm Duệ không nhịn được thở dài, gợi lên lòng tò mò của Cục trưởng. Ông ta và Đường Khải Hồng liếc mắt nhìn nhau, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

'Thẩm Dvệ liếc qua con gái của Cục trưởng, hơi khó mở lời, cuối cùng anh vẫn nói: “Lúc còn trẻ sức khỏe vẫn tốt nên chơi đùa hết mình, giờ thận cháu không tốt lắm, phải đến bệnh viện thường xuyên.”

Mặc dù anh không nói rõ nhưng Cục trưởng là người khôn khéo, lập tức hiểu được ẩn ý của anh. Anh kết hôn một năm rồi ly dị, quả nhiên là do thận hư như lời đồn.


Ông ta vừa định mai mối cho con gái, bây giờ vì một câu thận hư mà không thể không bỏ ý định đó. Cho dù Thẩm Duệ có giỏi đến đâu, tương lai sáng lạn đến cỡ nào, ông ta cũng không thể gả con gái mình qua đó thủ tiết được. Ông ta đồng cảm võ vai Thẩm Duệ: “Người trẻ tuổi đừng sống buông thả quá.”

Lúc này con gái Cục trưởng cũng tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, không khỏi tiếc hận.

'Thẩm Duệ khiêm tốn tiếp nhận lời an ủi, miễn cưỡng tránh được một kiếp đào hoa. Thay vì thẳng thừng từ chối Cục trưởng, không bằng anh nhận bản thân “có bệnh” còn hơn, trừ mấy cặp bố mẹ không đáng tin, hẳn sẽ không có ai bằng lòng đẩy con gái ruột xuống hố lửa.

Mấy người lại tán gẫu vài câu, Cục trưởng dẫn con gái cưng rời đi, ông ta tổ chức buổi lễ này nhằm kiếm được một anh con rể trong mấy thanh niên anh tuấn tài cao, thay ông ta chăm sóc nửa đời sau của con gái.

Thấy Cục trưởng rời đi, Thẩm Duệ gật đầu với Đường Khải Hồng, sau đó xoay người đi tìm Bạc Mộ Niên và Quách Ngọc. Chắc chắn hai người kia có tham dự bữa tiệc dành cho những người nổi tiếng trong giới chính trị và kinh doanh như thế này.

Tìm một vòng, quả nhiên thấy bọn họ trên sân thượng, anh cầm ly rượu bước tới, trêu ghẹo: “Bên trong vô số người đẹp, hai người trốn ở đây làm gì?”

Bạc Mộ Niên và Quách Ngọc cùng quay đầu, thấy 'Thẩm Duệ xuất hiện ở đây thì hơi ngạc nhiên: “Tống Hân Nghiên tỉnh rồi à?”

“Ừ” Thẩm Duệ gật đầu, bước ra sân thượng. Gió thu hiu quạnh, đứng đây một lúc là cảm nhận được cái lạnh từ từ thấm vào xương. Anh liếc phía sau Bạc Mộ Niên: “Chị dâu không tới à?”

“Bạn bè quan trọng hơn!” Bạc Mộ Niên bình tĩnh đáp. nhưng giọng điệu lại sặc mùi ghen tuông.

'Thẩm Duệ hiểu ngay, anh nhìn đối phương bằng vẻ mặt kỳ lạ, ám chỉ: “Lão đại, xem ra cậu cần cố gắng hơn.”

*Ừ, tối về cố gắng.” Bạc Mộ Niên xụ mặt nói, trông dáng vẻ cứ có cảm giác buồn cười khó tả. Thẩm Duệ và Quách Ngọc liếc nhau, không nhịn được bật cười.

“Lão đại, cậu càng ngày càng hài hước.”

Ba người đứng trên sân thượng một lúc, Quách Ngọc ngắm nghía Thẩm Duệ, lạnh lùng nói: “Tư, mấy ngày trước tôi nghe được một chuyện thú vị, có người đang điều tra Tiểu Lục và Tống Hân Nghiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui