Chuyện lần này, Nhược Kỳ đã tỉnh lại, nếu cô có chuyện gì không hay xảy ra, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tống Tử Kỳ.
'Tống Hân Nghiên nhẹ gật đầu, qua chuyện lần này, cô tuyệt đối sẽ không để cho Tống Nhược Kỳ lên xe của cô, cô nói: “Em biết rồi.”
“Biết nghe lời!” Thẩm Duệ cài nốt cúc áo cho cô, anh cầm lấy cái áo choàng lên vai cho cô, anh nói: “Có mệt hay không, có muốn ngủ một lát hay không?”
“Không mệt.” Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Khi đang nói chuyện, có tiếng gõ cửa phòng, Thẩm Duệ đứng dậy đi mở cửa, dì Lan ôm một cái túi lụa đi vào, nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi ghé lên đầu giường, bà ấy vui vẻ nói: “Cô Tống, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, buổi sáng lúc cậu chủ gọi điện cho tôi, tôi còn có chút không tin được.”
“Di Lan, để dì lo lắng rồi.” Tống Hân Nghiên mỉm cười nói.
“Lo lắng cho cô mấy ngày hôm nay nhất là cậu chủ, mấy ngày nay cậu ấy ngày đêm khổ cực, không thể nghỉ ngơi yên ổn để chăm sóc cho cô, phàm là chuyện về cô, cậu ấy đều không yên tâm để người khác lo.”
“Khụ khụ.” Thẩm Duệ ho khan hai tiếng, cắt ngang không cho dì Lan nói lải nhải, anh nói: “Dì Lan, Hân Nghiên đói bụng rồi, đợi cô ấy ăn no rồi nói chuyện tiếp.”
Dì Lan vội mở hộp giữ ấm ra, cầm bát múc hai bát cháo cá sò huyết đặt ở trên bàn Thẩm Duệ bày ra, bà ấy nói: “Cô Tống, mau ăn thử đi, tiên sinh cố ý dặn dò cô vừa mới tỉnh, chỉ có thể ăn uống thanh đạm, đợi cơ thể cô khá hơn chút, tôi sẽ mổ gà mẹ mà cô Hàn đưa lần trước để cô bổ sung cơ thể.”
“Cảm ơn dì Lan.” Tống Hân Nghiên cảm kích nói, cô rất đói bụng, ăn liên tiếp hai bát, cháo cá sò huyết không có mùi tanh, vị cũng rất nhạt, cái mấy chốt chính là cá không có xương, còn có một chút mùi vị ăn rất ngon.
Cô vừa tỉnh lại, Thẩm Duệ không dám cho cô ăn nhiều, ăn xong bát thứ hai, để cho dì Lan cầm chén đi rồi. Tống Hân Nghiên rất im lặng, có người nào không để cho người bệnh ăn cái gì?
Cô trông mong nhìn trong bát Thẩm Duệ còn thừa hơn nửa bát cháo, cô cười tửm tỉm nói: “Anh Tứ, tại sao. cháo của anh lại dễ ăn hơn của em. Cho em thử một chút đi.”
Thẩm Duệ nước mắt cười như không cười nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô, anh nói: “Đều lấy từ trong một hộp giữ ấm ra, làm sao của anh lại ăn ngon hơn được?”
“Anh xem anh không nỡ cho em ăn, cho nên khẳng định sẽ ăn ngon hơn của em, cá sò huyết cũng nhiều hơn rồi.” Tống Hân Nghiên tiến tới, hai tay bưng bát, cô. nói: “Em uống một ngụm, một miếng là tốt rồi.”
Thẩm Duệ cười rộ lên, nhìn cô bưng bát uống, cái kia căn bản không để ý đến hình tượng, đợi lúc cô để bát xuống, trong bát chỉ còn gần nửa bát.
Dì Lan ở bên cạnh nhìn thấy Tống Hân Nghiên làm nũng với Thẩm Duệ, không khỏi nở nụ cười, Hay cô Tống tỉnh, nụ cười trên mặt cậu chủ mới nhiều lên một chút, mấy ngày nay mỗi lần bà ấy đưa cơm tới, nhìn thấy Thẩm DUệ, bà ấy lại đau lòng cùng khổ sở.
Cơm nước xong xuôi, đã sắp đến giờ Thẩm Duệ họp. rồi, Tống Hân Nghiên thúc giục anh đi rửa mặt, cô ngủ mấy ngày, đã vài ngày rồi anh không có cạo râu, đến công ty với bộ dạng này, cô lo lắng bảo vệ không nhận ra anh, không để cho anh vào.
'Thẩm Duệ chơi xấu không chịu đi, Tống Hân Nghiên đành phải đồng ý với anh, cô giúp anh cạo râu. Cánh tay trái của cô bị miếng thủy tỉnh vỡ ra cắt vào, so với vết thương trên mặt còn nghiêm trọng hơn, cũng may hiện tại đã khô đóng vảy rồi.
Cô cầm lấy dao cạo râu, nhìn thấy trên căm anh đây bọt, như một ông lão Thánh Đản, cô có cảm giác không hiểu, cô tủm tỉm cười nói: “Thẩm Duệ, em chụp anh một bức.”
Thẩm Duệ nghiêng người cầm lấy điện thoại của cô trên tủ đầu giường, sau đó nghiêng người ôm lấy cô, 'Tống Hân Nghiên không nghĩ tới anh muốn chụp ảnh với cô, cô cố ý phồng má trừng mắt, bộ dáng cực kỳ khôi hài.
Ảnh chụp rất đẹp, Thẩm Duệ thúc giục cô cạo râu cho anh, tay trái Tống Hân Nghiên nắm chặt cảm của anh, nhẹ nhàng cạo cho anh, những nơi lưỡi dao đi qua, bọt cũng được cạo ra. Vài phút sau, Thẩm Duệ từ một kẻ lang thang ngay lập tức biến thành một chủ tịch lạnh lùng.
'Tống Hân Nghiên nhịn không được khen: “Rất đẹp. trait
Mùi nước cạo râu nồng nặc lập tức đến gần, Thẩm Duệ "chụt" một cái lên môi cô, đứng dậy đi vào buồng vệ sinh để tắm rửa, hai má Tống Hân Nghiên nóng bừng, cô nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi nóng bỏng, trái tim ngọt ngào tan ra.
May mắn cô tỉnh, nếu không bọi họ đã là thiên nhân xa cách rồi.
Năm phút sau, Thẩm Duệ cũng tắm rửa sạch sẽ, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Anh cơ hồ là chưa từng mấy ngày không tắm rửa, mấy ngày nay anh đều trông coi cô, không chịu rời cô dù chỉ nửa bước. Tâm lý của nah như vò đã mẻ lại sứt, hôi hám, hôi hám, sau khi cô tỉnh lại đã giục anh đi tắm.
Anh đi từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang chơi đùa với vịt nhỏ kia, con vịt hèn mọn bỉ ổi kêu “cạc cạc”, anh đi qua, trực tiếp nắm lấy đuôi của nó, ném nó lên giường.
Con vịt nhỏ chao đảo, ngã lên đó, ủy khuất kêu "cạc cạc", Tống Hân Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Thẩm Duệ, anh nhẹ nhàng một chút, đừng ném nó chết."
“Em vừa tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, trên người vịt có rất nhiều vi khuẩn, miệng vết thương mới vừa lành, vì vậy không được phép chơi với vịt, nghe không?” Thẩm Duệ nghiêm nghị dạy bảo cô.
'Tống Hân Nghiên nghe xong, cảm giác có gì đó không bình thường, cái gì mà không được phép chơi với vịt? Đây không phải sủng vật anh đưa cho cô sao?
“Vậy thì tại sao anh lại để nó ở trong phòng bệnh? Không phải là anh đưa cho em sao?” Tống Hân Nghiên nghỉ ngờ nhìn anh, anh thật sự không giống người thường, người khác đều tặng chó mèo, anh lại tặng một con vịt, thật đặc biệt.
Nhất thời Thẩm Duệ bị cô làm cho á khẩu không trả lời được, anh nghiêm mặt nói: “Dù sao không cho chơi thì đừng chơi, nếu không anh sẽ ném ra ngoài."
"Được rồi, được rồi, không chơi thì không chơi nữa." Tống Hân Nghiên thỏa hiệp, nhìn cơ thể nhỏ bé lông tơ kia, cô thích đến mức không thể bỏ xuống. Vịt con rất dễ thương, bộ lông mềm mại, dễ thương hơn rất nhiều so với vịt trưởng thành.
Khi Thẩm Duệ nhìn thấy cô đã đồng ý, anh mới yên †âm, đi đến tủ treo quần áo lấy một chiếc cà vạt đưa cho. cô, Tống Hân Nghiên cầm lấy, nghiêng người thắt cho anh, cô cẩn thận thắt lại cho anh, cô nói: “Được rồi. "
Thẩm Duệ chống hai tay xuống giường bệnh, để phù hợp với chiều cao của cô, không để cho cô quá mệt mỏi, lúc này anh cũng có thể dễ dàng hôn lên môi cô, sau khi
cướp đoạt đôi môi của cô, anh mới cảm thấy thỏa mãn xoay người rời đi
Ngay sau khi Thẩm Duệ rời đi, Tống Hân Nghiên cảm thấy buồn chán vô cùng, cô cầm điện thoại lên xem ảnh chụp vừa rồi, càng nhìn càng thấy Thẩm Duệ rất đáng yêu, cô bấm vào bức ảnh, bắt đầu chỉnh sửa, trang trí một cái mũ Thánh Đản lên đầu anh, trên mặt đeo kính, sau đó đặt hai cái tai mèo lên đầu cô. Sau khi chỉnh sửa, cô đăng ảnh lên bảng tin của Wechat với chú thích: Cận kề bờ vực của cái chết, cuối cùng người không bỏ rơi vẫn là anh.
'Thẩm Duệ ngồi ở ghế sau xe, điện thoại đinh một tiếng, anh cầm điện thoại di động lên, bảng tin hiện ra thông báo Wechat của anh đã được cập nhật, anh bấm vào Wechat thì thấy tin của Tống Hân Nghiên. Sau khi xem một hồi lâu, anh âm thầm bấm like và chia sẻ tin này đến trang cá nhân của anh.
Trong nháy mắt vòng bạn bè của anh nổ tung.
Ngày nào đó Tất Vân Đào nhìn thấy anh Tứ đăng tin, anh ta lập tức gửi lời mời kết bạn, sau một lúc lâu, Thẩm Duệ mới đồng ý lời mời kết bạn của anh, anh ta vui mừng mở trang cá nhân ra, phát hiện bên trong không có cái gì, mất hứng thoát ra, anh không đăng gì sao.
Hôm nay Hải Vương nghìn năm lặn mất đột nhiên cập nhập động thái mới, những bạn bè kết bạn với anh đều nhìn thấy.
'Tất Vân Đào bình luận: Anh Tứ, đây là cậu muốn hành hạ chết cẩu độc thân sao?”
Nhạc Kinh bình luận: Tiểu Tứ, kiềm chế một chút, cẩu độc thân ở lầu trên đã bị hành hạ đến chết đi sống lại, sống đi chết lại rồi...
Quách Ngọc Đạm bình luận: Tôi đi ngang qua!
Bạc Mộ Niên bình luận: Tống Hân Nghiên đã tỉnh?
Thẩm Duệ trả lời Bạc Mộ Niên, những người khác chỉ liếc xem nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...