Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời


“Tần Du tôi nói cho cậu biết, ngày nào còn Thì Phỉ tôi đây, thì cậu đừng nghĩ đánh vào trận chung kế thế giới.”
Thì Phỉ đi tới văn phòng tìm Thì Lam theo đúng giờ hẹn, trợ lý nói chị ấy tạm thời đã ra ngoài để gặp khách hàng, nhưng chị ấy đã để lại một cái chìa khóa xe.
Thì Phỉ tìm thấy chiếc POLO nhỏ màu xanh lá cây trong bãi đậu xe dưới hầm, ngay lập tức quyết định tìm một chợ bán cũ để bán chiếc xe.
Khi lên xe, anh liền chú ý đến một cái túi màu đen đặt ở trên xe bên cạnh ghế lái, anh kéo khóa kéo ra, lại thấy một túi tiền mặt!
Trên đống tiền mặt để một tờ giấy: Xe 35.000, thêm tiền xe 165.000, tổng cộng là hai trăm ngàn.

PS: Dù sao cũng đừng nói nhận tiền từ chỗ chị! PPS: Nếu như em chọn Santana, thì bây giờ có thể đã cầm được nhiều tiền mặt hơn.
Thì Phỉ không nói gì, sáo lộ sâu như vậy, nếu như sớm nói sẽ đưa cho anh hai trăm ngàn, thì cho dù là Santana anh cũng nhận!
POLO là một chiếc xe nhỏ gọn, không gian trong xe đối với Thì Phỉ mà nói thì có hơi nhỏ, anh vừa điều chỉnh chỗ ngồi, vừa lẩm bẩm: “Ra ngoài sẽ bán mày!”
Thì Phỉ vừa lái xe ra bãi đậu xe, thì nhận được cuộc điện thoại của Ôn Tu Viễn người vẫn luôn không liên lạc được.
Ôn Tu Viễn là anh họ của Thì Phỉ, con trai của cô Thì Cẩn, người sáng lập công ty Internet, vẫn chưa tới 30 tuổi, sự nghiệp thành công, giá trị con người không hề rẻ.
Ôn Tu Viễn nói trong điện thoại: “Gần đây vẫn luôn ở nước ngoài, không kịp trả lời điện thoại, tìm anh có chuyện gì?”
“Nếu tiện, thì em gặp anh một chuyến.”
“Ngày mai có được không?”
Ôn Tu Viễn từ trước đến giờ vẫn luôn bận rộn, vất vả lắm mới nắm bắt được một lần, Thì Phỉ sẽ không dễ dàng buông tay, vì vậy nói: “Rất gấp, tốt nhất là gặp hôm nay.”
“Vậy em đến công ty.”
“Được.”
Thì Phỉ thoải mái cúp điện thoại.

Bây giờ anh không chỉ nhận được hai trăm ngàn của Thì Lam, mà còn liên lạc được với Ôn Tu Viễn, anh cảm thấy mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt nhất.
Công ty của Ôn Tu Viễn nằm trong trung tâm thương mại CBD, trong một đống tòa cao ốc san sát nhau, có một tòa nhà cao vút 60 tầng.

Dựa trên “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác” [1], có cùng xuất xứ với tên của Ôn Tu Viễn.
[1] Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác: được trích trong bài《 Ly Tao 》của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm.
Ôn Tu Viễn đã nói với quầy lễ tân trước, Thì Phỉ thuận lợi lên văn phòng của tổng tài ở lầu 60.

Người trợ lý nói anh đợi trong phòng khách một chút, Ôn Tu Viễn đang gặp khách.
Thì Phỉ đợi từ sáng đến chiều, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Ôn Tu Viễn, ngay cả bữa trưa cũng là trợ lý đem tới.

Điện thoại di động chơi đến hết pin, trợ lý rất thân thiện đưa cho anh dây sạc.
Ngày hôm qua anh đã đặt một lô máy tính, dặn hôm nay giao hàng đến cài đặt, Chung Sở An đang bận, nhưng anh không thể về kịp, vì vậy anh nghĩ đến Tô Mộc Hề.
Anh điện thoại gọi Tô Mộc Hề, bảo cô đi thay, nhưng cô lại nói về điều kiện.
“Anh loại Hà Ngộ ra khỏi danh sách chiến đội, thì em sẽ lập tức đi qua.”
“Mời cậu ấy là một sự khẳng định đối với cậu ấy, có đi hay không quyền quyết định nằm ở cậu ấy.”
“Anh mời cậu ấy chính là đẩy cậu ấy ra khỏi quỹ đạo bình thường.”
“Quỹ đạo bình thường là gì?”
Tô Mộc Hề suy nghĩ một lúc: “Học tập thật tốt, thi lên đại học.”

Thì Phỉ xì mũi: “Cho dù cậu ấy không đến chỗ anh, thì cậu ấy có thể thi đậu đại học sao? Năm nay cậu ấy thi đại học được bao nhiêu điểm? Với tư cách là một người từng trải, em cảm thấy một năm có thể cải thiện bao nhiêu điểm? Lựa chọn thể thao điện tử cũng là một hoạch định đời người, chỉ là các em có thành kiến với thể thao điện tử.” Thì Phỉ nhìn thời gian, sốt ruột thúc giục: “Em nhanh lên, bên đó sắp tới rồi, chìa khóa nằm dưới cái thảm trước cửa.”
Tô Mộc Hề bất đắc dĩ cúp máy.

Ngày hôm đó cô đã nói chuyện Hà Ngộ được chiến đội chuyên nghiệp mời cho Triệu Mỹ Cầm, nghe mẹ nói, mấy ngày nay Triệu Mỹ Cầm cũng không đến quán, mỗi ngày đều ở nhà nửa bước không rời trông nom Hà Ngộ, chỉ hận không thể đi theo vào nhà vệ sinh.
Có thành kiến với thể thao điện tử, đâu chỉ có một mình cô, huống chi đối với đa số mọi người mà nói, thì cái này về căn bản không phải là thành kiến, thể thao điện tử vốn là ác ma sẽ hại thanh thiếu niên.
====
Thì Phỉ đợi đến chạng vạng tối, Ôn Tu Viễn cuối cùng cũng xuất hiện, anh ấy vừa sửa lại áo vest, vừa nói: “Đi thôi, dọc đường nói chuyện.”
Thì Phỉ cười khổ: “Mùi vị thèm thuồng chờ nhà đầu tư thật là cực hình.”
Ôn Tu Viễn mỉm cười: “Em xem như cũng không tệ, ít nhất nhà đầu tư bằng lòng gặp em, nhiều người thậm chí cũng không lên được tầng 60.”
Xe của Ôn Tư Viễn đã dừng ở bên ngoài đại sảnh, Thì Phỉ theo anh ấy lên xe.

Không gian phía sau của chiếc Mercedes-Benz S600 rộng rãi thoải mái, Thì Phỉ chân dài, nhưng lại không cảm thấy bị gò bó khi ngồi trong chiếc xe này.
Ôn Tu Viễn nói: “Cậu đặc biệt liên lạc với anh, bảo dù sao cũng không được cho em mượn tiền.”
“Ông ấy nói mượn tiền, chứ không nói không thể bỏ vốn, anh xem như mua cổ phiếu đi.”
“Em đừng trách anh nói thẳng, chiến đội của em không hề có giá trị đầu tư, nếu như anh thích eSport thì còn được, nhưng quan trọng là anh không có hứng thú gì với eSport.

Anh không phủ nhận rằng có rất nhiều chỗ để thể thao điện tử phát triển trong tương lai, nhưng em lại vừa vặn chọn một lĩnh vực có ít khả năng kiếm tiền nhất.”
Ôn Tu Viễn quả thật rất thẳng thắn, là một thương nhân thì anh ấy đặt chữ lợi lên đầu, hơn nữa không chút cố kỵ mà phân tích tỉ mỉ từng góc độ, Thì Phỉ đúng là có chút đau lòng, nhưng chỉ là một chút xíu.
“Vậy chúng ta cũng không lãng phí lời nói nữa, thẳng thắn một chút đi, đầu tư hay không đầu tư?”
“Từ góc độ chiến đội mà nói, thì anh sẽ không đầu tư.”
Thì Phỉ cũng không nói nhiều, dựa người vào phía sau, bắt chéo chân, nhìn cầu vượt ngoài cửa sổ: “Dừng xe đi, em xuống chỗ này.”
Ôn Tu Viễn cười: “Còn chưa nói hết, gấp cái gì? Em không phải có căn hộ sao? Thế chấp cho anh, anh cho em 3 triệu.”
Thì Phỉ quay đầu lại nhìn Ôn Tu Viễn, nhướng mày hỏi ngược lại: “Vậy em tìm anh làm gì? Em thế chấp cho ngân hàng không được à?”
Nụ cười của Ôn Tu Viễn vẫn dịu dàng như cũ: “Ngay cả thu nhập hợp pháp cố định em cũng không có, thì ngân hàng không thể nào cho em vay tiền.

Và em chỉ cần trả lãi cho anh theo lãi suất tiền gửi ngân hàng, mà điểm chính, là lãi suất tiền gửi ngân hàng, anh sẽ không yêu cầu em phải trả lại tiền cho anh khi nào.

Anh nghĩ không có điều kiện nào hậu đãi hơn anh đâu.

Cứ như vậy đi, anh không xem đây là cho em mượn tiền, nếu ai khác hỏi, em có thể nói là thế chấp ngôi nhà.”
Thì Phỉ cảm thấy ngực quặn đau, cảm xúc trở lại bình thường: “Nếu như đến cuối cùng em vẫn không trả nổi, có phải anh sẽ lấy nhà của em không?”
Ôn Tu Viễn gật đầu một cái: “Trên lý thuyết là như vậy.”
“Thì Lam cho em mượn hai trăm ngàn vô điều kiện.”
“Anh cũng có thể cho em mượn 200.000 vô điều kiện.”
Thì Phỉ bất mãn nhỏ giọng lầm bầm: “Anh có tiền như vậy…”
“Anh cho em vay bao nhiêu tiền, không liên quan đến anh có bao nhiêu tiền, nhưng lại có liên quan đến số tiền em có thể trả lại cho anh.”
Trái tim của Thì Phỉ càng quặn đau hơn, anh nhìn về phía xa xa, muôn vàn cảm xúc: “Thật hoài niệm thời gian khi còn bé, anh dẫn bọn em đi ra ngoài chơi, rất chịu chi tiền cho bọn em, gọi một tiếng anh trai, thì muốn cái nào mua cái đấy.”

“Công là công, tư là tư, nếu như em xem eSport là sự nghiệp của em, vậy thì chúng ta chỉ có thể làm việc công.”
Xe hơi dừng lại trước một câu lạc bộ cao cấp, Ôn Tu Viễn nói: “Anh có buổi xã giao ở đây, có hứng thú thì có thể đi cùng với anh, anh giới thiệu vài người bạn cho em biết, trong bọn họ có lẽ sẽ có người cảm thấy hứng thú với thể thao điện tử.” 
Nhân viên của câu lạc bộ đã mở cửa xe ra.
Thì Phỉ từ chối ý tốt của Ôn Tu Viễn: “Em về trường.”
“Vậy em cân nhắc kỹ rồi cho anh câu trả lời, anh bảo người chuẩn bị tiền cho em.” Nói xong, Ôn Tu Viễn đi xuống xe.
Thì Phỉ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Anh đi theo Ôn Tu Viễn xuống xe, cách chiếc xe hỏi: “Chúng ta có phải ký hợp đồng hay không?”
Ôn Tu Viễn dừng lại nhìn anh nói: “Dĩ nhiên.”
“Khi nào ký hợp đồng?”
“Có thể là ngày mai, anh bảo người liên lạc với em.”
Nói xong, Ôn Tu Viễn xoay người đi vào câu lạc bộ, bên trong đã có người ra ngoài đón anh ấy, vây bên người anh ấy, sao vây quanh trăng [2].
[2] Sao vây quanh trăng (众星捧月): nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Thì Phỉ nói tài xế đưa anh trở lại tòa nhà, chiếc POLO nhỏ vẫn ở trong bãi đậu xe.
Sau khi ra khỏi bãi đậu xe, trời đã tối hoàn toàn, Thì Phỉ trực tiếp đến căn nhà thuê.
Anh lắp tổng cộng mười máy tính, từ CPU chủ đến chuột, đều dùng cấu hình cao nhất, đảm bảo lúc tuyển thủ chơi và tập luyện sẽ không bị máy tính cản trở.
Thì Phỉ đã mua bàn phím cơ của Berry theo lời giới thiệu của người khác, lúc còn thi đấu ở Đức, bất kể từ cảm giác gõ văn bản, kích hoạt tổ hợp phím hoặc lực nảy mà nói, cũng là loại bàn phím phù hợp nhất cho eSports, rất tiện để sử dụng.

Chỉ tiếc là vẫn chưa có quầy tại Trung Quốc, một số cửa hàng nhỏ có bán, nhưng đều là hàng nhập lậu, chất lượng không được đảm bảo thì không nói, mà thiệt giả cũng khó mà phân biệt được.

Để cung cấp trang bị tốt nhất cho các đội viên, anh đã đặc biệt nhờ liên hệ, mua mười bàn phím Berry từ nước ngoài gửi về.
Lúc Thì Phỉ đến, các nhân viên vẫn còn đang chạy thử máy tính, trước một chiếc máy tính đã được chạy thử xong, Tô Mộc Hề đang tập trung chơi dò mìn [3].

Thì Phỉ đứng sau lưng cô nhìn rất lâu, cô cũng không phát hiện ra.
[3] Trong Dò mìn, người chơi phải tìm được vị trí chính của tất cả các quả mìn rải ngẫu nhiên trên một bảng ô vuông. Cách chơi: Người chơi khởi đầu với một bảng ô vuông trống thể hiện “bãi mìn”; Click chuột vào một ô vuông trong bảng.

Nếu không may trúng phải ô có mìn (điều này hiếm khi xảy ra) thì người chơi trò chơi kết thúc.

Trường hợp thường xảy ra hơn là ô đó không có mìn và một vùng các ô sẽ được mở ra cùng với những con số.

Số trên một ô là chỉ số ô có mìn trong cả thảy 8 ô nằm lân cận với ô đó.

Nếu chắc chắn một ô có mìn, người chơi đánh dấu vào ô đó bằng hình lá cờ (click chuột phải).

Khi 8 ô lân cận trong một số đã có đủ số mìn mà vẫn còn các ô khác thì những ô đó không có mìn.


Trò chơi kết thúc với phần thắng dành cho người chơi nếu tìm được tất cả các ô có mìn và mở được tất cả các ô không có mìn.

Trò chơi chia làm ba trình độ: Dễ (beginner): bảng ô vuông 8 × 8 trên đó rải 10 quả mìn; Trung bình (intermediate): bảng ô vuông 16 × 16 trên đó rải 40 quả mìn; Khó (expert): bảng ô vuông 30 × 16 trên đó rải 99 quả mìn.

Không biết có phải là vấn đề ánh đèn hay không, mà hôm nay trông cô rất trắng, lông mày thanh tú hơi cong, khuôn mặt nghiêm túc, dáng vẻ giống như đang chơi rất tốt, nhưng thực tế mỗi một bước không thể tệ hơn, có lẽ cô có kỹ năng chơi game đặc biệt, luôn có thể tìm ra cách dễ chết nhất.
Sau khi thua liên tục mười ván, thì Tô Mộc Hề không chơi nữa, tắt trò chơi, đứng lên hoạt động cơ thể một chút, vừa quay người lại thì phát hiện Thì Phỉ giống như âm hồn đứng sau lưng cô, dọa cô giật cả mình.
Tô Mộc Hề vuốt ngực, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Sao anh tới mà một chút tiếng động cũng không có?”
Thì Phỉ ném chai nước cho cô, vặn mở nắp chai: “Là em chơi quá chuyên chú, anh đứng đây cả buổi, thật khó cho em, chơi sơ cấp mà còn có thể thua liên tục.”
Tô Mộc Hề: “…”
Thì Phỉ đặt chai nước xuống, hoạt động ngón tay một chút: “Nhìn đây, đừng chớp mắt.”
Thì Phỉ mở dò mìn ra, chọn cấp khó 16*30.

Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, tổng cộng tốn 57 giây.
Tô Mộc Hề nhìn đồng hồ ở góc bên phải, mặc dù tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn không dám tin: “Làm sao anh làm được?”
Ngay tại lúc này, Chung Sở An hô to vào cửa: “Các vị anh em, tôi tới rồi!”
Chung Sở An thấy trò chơi trên màn hình, lập tức nhao nhao muốn thử: “Dò mìn, tôi cũng biết.”
Nói xong, thì đẩy Thì Phỉ ra rồi ngồi xuống, cũng là cấp độ khó, tốn 120 giây.
Tô Mộc Hề không nhịn được mà vỗ tay: “Hai người đều thật lợi hại.”
Chung Sở An kiêu ngạo nói: “Case nhỏ, em tốn bao lâu?”
Tô Mộc Hề lắc đầu nói: “Em không biết.

Em còn chơi Xếp bài nhện [4], hai màu rồi mà vẫn chết.”
[4] Xếp bài nhện (Spider Solitaire):

“Cái đó phải chơi bốn màu mới thú vị.” Vừa nói, Chung Sở An vừa mở Xếp bài nhện ra.
Thì Phỉ không muốn xem Chung Sở An giả bộ tìm đến chỗ chết, nên đi tới chỗ nhân viên hỏi tiến độ.
Khi toàn bộ máy tính đều được chạy thử xong, nhân viên đều đi hết, Chung Sở An không thắng được một ván nào, cậu ta liên tục lặp lại: “Bài này có vấn đề, kiểu phát bài này làm sao có thể thắng chứ.”
Thì Phỉ đứng sau lưng Chung Sở An, vỗ bả vai cậu ta ra hiệu cậu ta đứng lên, bản thân ngồi vào trước máy tính, bấm bắt đầu trò chơi.
Ánh mắt của Chung Sở An và Tô Mộc Hề vẫn luôn di chuyển theo con trỏ, mở to mắt nhìn ván bài đã từng ép Chung Sở An vào ngõ cụt bị Thì Phỉ dễ dàng đánh bại.

Sau khi hoàn thành chồng bài cuối cùng, trên màn hình bắn pháo hoa, tựa như đang cười nhạo sự bất lực của Chung Sở An.
Chung Sở An phàn nàn: “Quá không cho anh em mặt mũi.”
Thì Phỉ tắt máy tính, đứng lên nói: “Đi, ăn cơm.”
Lúc chờ thang máy, Cốc Yến Yến gọi điện thoại tới, biết được Tô Mộc Hề ăn cơm với Thì Phỉ, thì đáng thương nói: “Mộc Hề, tớ cũng muốn đi.”
Tô Mộc Hề nhìn Thì Phỉ đứng ở trước mắt mình, do dự không biết mở miệng làm sao.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Thì Phỉ bước vào thang máy: “Cùng đi đi.”
Tô Mộc Hề mừng rỡ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ở bãi đậu xe, Tô Mộc Hề và Chung Sở An nhìn thấy chiếc xe mà chị Thì Lam đưa cho anh, một chiếc POLO nhỏ màu xanh ngọc lục bảo.
Tô Mộc Hề nịnh hót nói: “POLO dễ thương quá, màu xanh rất có chí tiến thủ, có sức sống!”
Chung Sở An liếc cô: “Em cũng không cần nịnh hót đâu, ông chủ của em không mù.”
Tô Mộc Hề khẽ ho, lúng túng ngậm miệng.

Cúp điện thoại của Tô Mộc Hề xong, Cốc Yến Yến bắt đầu rửa mặt chải đầu thay đồ, trang điểm cho bản thân thật đẹp.

Đi tới cửa phía đông, gọi điện thoại cho Tô Mộc Hề, dưới sự chỉ đường của cô, cô ấy cũng tìm được một chiếc POLO nhỏ đáng yêu.
Tô Mộc Hề mở cửa xe, Cốc Yến Yến vui rạo rực lên xe, ngồi ở phía sau Thì Phỉ.
Thật ra thì, lúc Cốc Yến Yến vừa ra khỏi cổng trường, ánh mắt của Chung Sở An đã bị cô ấy thu hút, thấy cô ấy lên xe, tự nhiên lại vui vẻ, rất nhiệt tình trò chuyện với cô ấy: “Đàn em tên là gì?”
“Cốc Yến Yến.”
“Tên rất hay, là Yến nào?”
“Yến trong Yến Tử, chính là ngày, Yến của an yên.”
Chung Sở An: “…”
Họ Cốc, tên Yến, là bạn cùng phòng của Tô Mộc Hề, chẳng lẽ “Cốc mãn ngày an” trên diễn đàn chính là cô ấy?
Thì Phỉ nói: “Cốc mãn ngày an là em?”
Cốc Yến Yến thể hiện vẻ vui mừng, Thì Phỉ lại chủ động nói chuyện với cô, còn biết ID của cô, xem ra cô đã thu hút sự chú ý của Thì Phỉ, gật đầu liên tục: “Đúng vậy.”
Chúng Sở An tự giới thiệu mình: “Anh tên Chung Sở An, An của an yên.”
Tô Mộc Hề cuối cùng cũng nghe ra chỗ là lạ, không nhịn được mà bật cười.

Cốc Yến Yến cũng biết hàm ý bên trong, mắc cỡ đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi đàn anh, em không có ý trêu đùa anh, cái ID này em đã dùng rất nhiều rồi, anh đừng có hiểu lầm.”
“Không không, cái tên này thật sự không tệ.

Ừm, thật sự.

Cốc mãn ngày an, hạt thóc đầy, cuộc sống an yên, có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng.”
Thì Phỉ xì mũi: “Thật có năng lực nói linh tinh.” Khinh thường Chung Sở An.
Cốc Yến Yến không nghe rõ Thì Phỉ nói gì, nhưng lại thấy nhẹ nhõm vì câu nói của Chung Sở An: “Đàn anh có thể hiểu được thì quá tốt.”
Thì Phỉ dẫn bọn họ đến một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc, lúc nói chuyện trời đất, Thì Phỉ mới biết Cốc Yến Yến là bạn cùng lớp của mình.
Chung Sở An vội vàng rót đầy nước uống vào ly của Cốc Yến Yến, vô cùng lo lắng nói: “Sau này nếu như lên lớp có điểm danh, thì làm phiền em giúp Thì Phỉ một chút.”
Cốc Yến Yến mặt lộ vẻ khó xử: “Em rất sẵn lòng giúp, nhưng em sợ sẽ sơ sẩy…”
Giới tính của bọn họ không giống nhau, có thể nghĩ ra chủ ý tệ hại như vậy, e là bộ não cũng không hữu dụng lắm.

Thì Phỉ híp mắt nhìn Chung Sở An: “Chi bằng cậu thay tôi lên lớp đi, bảo đảm nhất.”
Thấy ý kiến của mình không chỉ không được chấp nhận, mà còn bị xem thường, Chung Sở An dứt khoát nói thật: “Giáo viên học viện của cậu đều biết cậu, cậu có ở đó hay không giáo viên nhìn một cái là có thể biết, thay cậu lên lớp cũng phí công.”
Thì Phỉ không tiếp lời, nhưng cũng khách khí rót nước uống cho Cốc Yến Yến: “Nếu như có phân bài tập, thì làm phiền em viết xong đưa cho Mộc Hề chép.”
Tô Mộc Hề đang vùi đầu ăn thịt nghe được tên mình lập tức dừng đũa lại, mặt đầy vẻ mờ mịt ngẩng đầu hỏi: “Tại sao em phải chép bài tập?”
“Chép cho anh.”
“Tại sao phải chép cho anh?”
“Trả tiền.”
“Không thành vấn đề, đều đưa em.”
Cốc Yến Yến: “…”
Chung Sở An: “Quá nham hiểm, cậu vậy mà lại dùng tiền để mua chuộc Mộc Hề!”
Tô Mộc Hề có hơi không hiểu: “Mua chuộc đương nhiên cần tiền rồi, nếu không thì làm sao mua chuộc?”
Thật ra Thỉ Phỉ cũng không để ý mình có thuận lợi tốt nghiệp hay không, chỉ là anh không muốn để cho ông nội thất vọng, ông nội bà nội là người quan trọng nhất của anh, lúc ấy cũng bởi vì có ông nội ủng hộ nên anh mới có thể nghỉ học thuận lợi, anh đã đáp ứng với ông nội hai năm sau nhất định sẽ trở lại hoàn thành sự nghiệp học hành.

Hôm nay anh quyết định thành lập chiến đội, tất nhiên sẽ làm lỡ việc học, nếu như có thể dùng một chút thủ đoạn thích hợp để cho cục diện có chiều hướng tốt, thì anh đương nhiên cầu cũng không được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận