Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời


Cốc Yến Yến liếc nhìn cô: “Tối hôm qua là Thì Phỉ cõng cậu về ký túc xá, bị người ta chụp hình đăng trên diễn đàn, cậu có biết bây giờ mọi người gọi cậu là gì không?”
Tô Mộc Hề ôm chặt chăn, cảnh giác hỏi: “Cái gì?”
Cốc Yến Yến nhướn mày, nheo mắt nói: “Chị dâu.”
Thì Phỉ nhét một chiếc gối cho cô, vỗ nhẹ đầu cô: “Đi ngủ đi, ngoan.”
Cặp mắt của Tô Mộc Hề trong veo như nước nhìn anh, gật đầu, rồi nghiêng người, ngủ thiếp đi…
Hà Ngộ nói: “Mộc Hề hát thật sự rất khó nghe, bản thân chị ấy cũng biết, cho nên bình thường đều không hát, hôm nay có thể là uống nhiều rượu rồi.”
Trong quãng thời gian còn lại, Tô Mộc Hề vẫn luôn ngủ, hơn nữa còn ngủ rất sâu, lúc về, ngay cả đánh mặt cũng không tỉnh.
Thì Phỉ và Chung Sở An đều uống rượu, không thể lái xe, vì vậy đã gọi lái xe thuê.
Xe của Thì Phỉ đưa Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến trở về ký túc xá, xe của Chung Sở An thì đưa những người khác trở về căn cứ.
Tô Mộc Hề hoàn toàn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, cuối cùng, là Thì Phỉ cõng cô về ký túc xá.
Ký túc xá nữ đóng cửa lúc 10 giờ tối, trên bảng đen nhỏ bên ngoài mỗi tòa nhà ký túc xá nữ đều viết: Ký túc xá nữ, nam sinh dừng bước.
Cho nên khi Thì Phỉ cõng Tô Mộc Hề xuất hiện ở cửa ký túc xá, dì quản lý ký túc không muốn mở cửa cho họ.
Cốc Yến Yến chỉ có thể mở mắt nói mò: “Bạn cùng phòng của em bị bệnh, chúng em vừa mới từ bệnh viện trở về, bác sĩ kê đơn thuốc nên cậu ấy ngủ thiếp đi, một mình em không thể cõng cậu ấy, cho nên tìm bạn giúp, dì châm chước một chút đi.”
Dì quản lý ký túc như tin như không: “Là bị bệnh, hay là uống say?”
Cốc Yến Yến di chuyển tới trước chắn Tô Mộc Hề, mỉm cười lấy lòng nói, “Thật sự bị bệnh.”
Thì Phỉ cũng gật đầu theo: “Thật sự.”
Dì quản lý ký túc nhìn Tô Mộc Hề ngủ bất tỉnh nhân sự, rồi lại nhìn Thì Phỉ, chàng trai trẻ này nhìn cũng không giống người không đứng đắn, vì vậy nói: “Đến đăng ký tên họ, học viện khoa, số điện thoại, nếu 10 phút sau không xuống thì tự gánh lấy hậu quả.”
Cốc Yến Yến thay Thì Phỉ đăng ký, dì quản lý ký túc lại nhắc nhở một lại nữa: “Đưa lên rồi mau xuống, đừng ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.”
Thì Phỉ vất vả cõng Tô Mộc Hề lên tầng ba, cuối cùng đặt cô lên giường, vô cùng mệt.

Trông không có da thịt thế, vậy mà lại nặng như vậy.
Lúc bọn họ trở về thật ra đã rất muộn rồi, nhưng vẫn bị chụp ảnh, đăng lên mạng.
Trong ảnh, Thì Phỉ đang cõng Tô Mộc Hề, Tô Mộc Hề thoạt nhìn là còn đang ngủ, quan trọng nhất chính là còn nước miếng…
====
Tô Mộc Hề tỉnh dậy với cơn đau đầu khủng khiếp, còn hơi buồn nôn, không muốn động, muốn uống nước.
Chỉ mới nghĩ đến, thì nước liền đến môi.
Tô Mộc Hề cầm ly, vô cùng cảm động: “Cảm ơn cậu Yến Yến.”
Cốc Yến Yến ngồi vào bàn bắt đầu trang điểm, thúc giục: “Mau dậy đi, đừng mè nheo nữa sắp trễ rồi.”
“Tớ có thể đã bị một loại ma pháp làm không thể rời giường rồi.”
Cốc Yến Yến liếc nhìn cô: “Say rượu thì nói sạch sẽ thoát tục như vậy, cậu là người đầu tiên.”
Tối hôm qua pha rượu ngoại với hồng trà lạnh, mùi vị ngọt ngọt, nên bất tri bất giác đã uống quá nhiều.
Cốc Yến Yến lấy cây bút ra vẽ lông mày: “Tớ thật sự không biết cậu lại hát tệ như vậy đấy, khó trách lúc chúng ta đi hát cậu đều không đi.”
Tô Mộc Hề bật dậy, đầu không còn đau nữa, giọng khẽ run hỏi: “Tớ hát?”
“Còn song ca nữa, Chuyện tình ở Hiroshima, ồ, Thì Phỉ tội nghiệp ra sức kéo nhịp điệu về, nhưng cậu vừa mở miệng là hoàn toàn lạc điệu.

Cùng hát song ca với cậu có lẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh ấy.”
Tô Mộc Hề nằm lại trên giường, gục xuống giường kêu rên: “Hoàn toàn mất hình tượng rồi!”
Mặt Cốc Yến Yến đầy vẻ khó lường cười: “Còn có điều kích thích hơn, cậu có muốn nghe không”
“Tớ cưỡng hôn Thì Phỉ rồi?”
“Cậu nghĩ đẹp đấy!”
Tô Mộc Hề vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt.”
Cốc Yến Yến liếc nhìn cô: “Tối hôm qua là Thì Phỉ cõng cậu về ký túc xá, bị người ta chụp hình đăng trên diễn đàn, cậu có biết bây giờ mọi người gọi cậu là gì không?”
Tô Mộc Hề ôm chặt chăn, cảnh giác hỏi: “Cái gì?”
Cốc Yến Yến nhướng mày, nheo mắt nói: “Chị dâu”.
“Rầm” một tiếng, Tô Mộc Hề lại nằm xuống giường, chăn che đầu, không ngừng cụng tường.

Sao bây giờ sinh viên lại rảnh rỗi như vậy? Thì Phỉ cũng không phải là người nổi tiếng, sao mọi cử động đều có người đi theo chụp chứ?
Tô Mộc Hề nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, phải chứng minh sự trong sạch của mình.

Vì vậy cô đã đăng ký một nick clone trên diễn đàn, lén bình luận trong bài đăng: Tô Mộc Hề là trợ lý cho chiến đội của Thì Phỉ, hai người thật ra không có chút quan hệ gì.
Nhưng mà … có vẻ như … bình luận này cũng không thu hút được nhiều sự chú ý, ngoại trừ một vài câu trả lời, thì nhanh chóng bị chôn vùi trong những bình luận khác.
====
Thì Phỉ còn chưa tỉnh ngủ, thì đã bị điện thoại đánh thức, anh luôn tắt điện thoại để ngủ, nhưng tối qua lại quên mất.
Là ông nội gọi tới, anh không nghe thì cũng phải nghe.
Ông nội Thì nói: “Nghe nói cháu có bạn gái? Bao nhiêu tuổi? Ngành gì? Chữ viết rất đẹp, người chắc không tệ?”
Thì Phỉ mơ màng: “Ai nói cháu có bạn gái?”
“Giáo sư Vương đó, không phải bạn gái cháu đi thi thay cháu sao? Ông thấy bài kiểm tra con bé viết rồi, nét chữ đẹp, mặt bài thi sạch sẽ gọn gàng, rất tốt.”
Thì Phỉ xoa xoa mái tóc rối bù: “Đó là một sự hiểu lầm, cô ấy không phải là bạn gái cháu.”
“Vậy tại sao con bé lại làm bài kiểm tra thay cháu?”
“Chỉ là bạn, giúp một vài việc.”
Ông nội đổi lời thoại rất nhanh: “Tại sao cháu không tìm người khác mà lại tìm con bé?”
“Cô ấy rãnh.”
Ông nội hiển nhiên không tin: “Tìm một đứa con trai thi thay không phải là không dễ lộ tẩy hơn à?”
“Ông nội rốt cuộc ông muốn nói gì?”
“Ông muốn nói, nếu như có bạn gái thì dẫn về gặp một chút, ông với bà của cháu rất buồn chán.”
Thì Phỉ bật cười: “Tìm bạn gái để cho hai người chơi?”
Giọng nói của ông nội lạnh đi: “Nói chuyện sao đấy? Tìm bạn gái đến tán gẫu với ông bà một chút, nói về lý tưởng.”
“Được, cháu hiểu rồi, không có chuyện gì chứ? Cháu cúp đây.”
Thì Phỉ cười cúp điện thoại, đúng là chịu với ông nội.
====
Tô Mộc Hề cố lấy hết dũng khí đi học, lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy, nên vẫn vô cùng khó chịu, cô bình thường trông bình dị gần gũi thì hôm nay lại đặc biệt lạnh lùng, mọi người không dám tùy tiện đến gần cô, vừa vặn tiết kiệm không ít nước miếng giải thích mối quan hệ của cô với Thì Phỉ.
Buổi trưa sau khi tan học, Tô Mộc Hề là người cuối cùng rời khỏi lớp học, Hạ Mộ Ngôn ở ngoài cửa chờ cô.
Thấy Tô Mộc Hề đi ra, Hạ Mộ Ngôn liền chào đón nói: “Cùng đi ăn cơm đi, nhà ăn ba, thịt bò hầm với khoai tây?”
Vừa nghe thấy tên món ăn này, Tô Mộc Hề liền cảm thấy bụng mình quặn lên, muốn nôn.
Với độ hot của món thịt bò hầm với khoai tây, lúc bọn họ đến đương nhiên đã bán hết sạch, Tô Mộc Hề không có khẩu vị gì, nên tùy tiện chọn hai món khác.
Hạ Mộ Ngôn thấy tâm trạng cô không quá tốt, thì ân cần hỏi han.
Tô Mộc Hề dựa theo lời giải thích của Cốc Yến Yến với dì quản lý ký túc tối hôm qua, nói: “Hôm qua có hơi khó chịu, cho nên không có khẩu vị.”
“Bị ốm?”
“Không có sao, đã ổn rồi.” Tô Mộc Hề mỉm cười, miễn cưỡng ăn hai miếng cơm.
“Gần đây em đang bận gì? Không gặp em ở trường.”
“Lên lớp, đi làm, như cũ.”
“Em đang làm việc chỗ Thì Phỉ?”
“Đúng vậy, làm việc vặt thôi.”
“Thật ra thì anh cũng luôn muốn đi làm thêm, thực hành xã hội mà, không biết chỗ của cậu ấy còn tuyển người không?”
Tô Mộc Hề sững người một lúc: “Chuyện này thì em không biết, để em hỏi giúp anh.”
“Được, vậy cảm ơn em trước.”
“Tiền bối khách sáo rồi.”
Ký túc xá của bọn họ rất gần nhau, sau khi ăn xong, thì cùng nhau về.

Tô Mộc Hề vẫn còn đau đầu, không có tinh thần gì, dọc đường đi cũng không nói nhiều.
Hạ Mộ Ngôn đưa Tô Mộc Hề về ký túc xá, thì nhận một cuộc điện thoại, vội vã rời đi.


Thật ra thì anh ấy không có ý định về ký túc xá, mà chỉ muốn đưa cô về thôi.

Bây giờ đâu đâu cũng đồn cô là bạn gái của Thì Phỉ, hôm nay ăn cơm với cô, cũng là muốn khẳng định một chút.

Nhưng mà, từ cuộc nói chuyện, thì bọn họ dường như cũng không phải là mối quan hệ bạn trai bạn gái, cũng chỉ nói rõ anh ta vẫn còn cơ hội, vậy thì anh ta nhất định phải nắm bắt.
Tô Mộc Hề ngủ một giấc, nhưng khi tỉnh dậy, bầu trời đã thay đổi.
Bởi vì cô và Hạ Mộ Ngôn cùng nhau quay về ký túc xá, nên bị mắng là hồng hạnh vượt tường [1].
[1] Hồng hạnh vượt tường (红杏出墙): hình dung phụ nữ đã có chồng nhưng còn lăng nhăng với người khác.
Tô Mộc Hề buồn bực: “Tớ đã trêu chọc ai?”
Cốc Yến Yến nói: “Cậu vừa tạo scandal với hot boy Thì, vừa cùng về ký túc với hot boy Hạ, hai người đẹp trai nhất trường vây quanh cậu, bọn họ dĩ nhiên coi cậu là kẻ thù.”
“Bạn học bình thường không thể cùng về ký túc xá à?”
“Được chứ, mấu chốt cậu là Tô Mộc Hề, còn anh ấy là Hạ Mộ Ngôn, cho nên không thể.”
Tô Mộc Hề đi tới trước gương, nhìn xung quanh, thở dài: “Ôi, có lẽ là do tớ quá đẹp.”
Cốc Yến Yến không cách nào chịu đựng một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ nhăn nhúm, ngước mặt lên trời, nói như thế trước gương, nên lấy một con búp bê đánh cô.
====
Chiến đội WDF giành được giải vô địch khu Phổ Thành, một lần hành động liền nổi tiếng, thu hút sự chú ý của tập thể giới chuyên nghiệp, và câu lạc bộ ATB cũng là một trong số đó.
ATB càng chú ý đến WDF hơn là bởi vì người từng đi đường giữa chính của đội sau khi bị thương chấm dứt hợp đồng đã đến WDF làm huấn luyện viên, người dự bị hoàn toàn không được chú ý trong đội lại đến WDF làm chủ lực.
ATB không cần phải tham gia vào cuộc thi thành phố và chia bảng, đối với mấy trận đấu này bọn họ vẫn luôn không quan tâm, cho dù là hạng nhất trận đấu chia bảng bọn họ cũng không đặt vào mắt.

Cho đến khi trận đấu thành phố Phổ Thành kết thúc, dưới sự nhắc nhở của các đội viên, giám đốc Vương Hoán của câu lạc bộ ATB mới quan tâm tới trận đấu, không chỉ nhìn thấy Chu Chính bị thương làm huấn luyện viên của WDF, mà còn thấy Phùng Ly, người vào đội hơn nửa năm nhưng đều bị bỏ rơi ngồi trên băng ghế dự bị vậy mà lại trở thành chủ lực, mà sau khi xem trận đấu, thì thấy thực lực của Phùng Ly trước và sau khi ở ATB là một trời một vực.
Vương Hoán bực bội, rốt cuộc là ai đào Chu Chính và Phùng Ly đi?
Phùng Ly vẫn luôn là người dự bị, về căn bản thì chưa từng thi đấu, kết quả tập luyện của cậu ta cũng rất bình thường, khi Phùng Ly đề nghị hủy hợp đồng, anh ta hoàn toàn không ngần ngại, không hề xin ý kiến của Tần Du mà tự tiện làm chủ.

Bây giờ xem ra, anh ta đã quá bất cẩn rồi.
Tần Du cũng nhận được tin WDF chiến thắng, nghe nói chiến đội này chỉ mới thành lập được một tháng,  trong thời gian ngắn mà đã đạt được kết quả như vậy, Tần Du vô cùng hiếu kỳ.

Vì vậy đã ra lệnh cho Vương Hoán điều tra WDF.
Vương Hoán rất lo lắng, nếu như Tần Du biết được trước kia Phùng Ly là người dự bị trong đội, thì nhất định sẽ giận cá chém thớt  với anh ta.
Vương Hoán còn chưa nghĩ xong cách giải thích cho Tần Du, thì Tần Du đã nghe được tin tức, không chỉ biết Chu Chính và Phùng Ly đang ở WDF, mà còn biết WDF do Thì Phỉ thành lập.
Tần Du đè nén cơn tức giận, gọi Vương Hoán đến văn phòng.
Khi Vương Hoán bước vào, thì Tần Du đang đánh xếp hạng, Vương Hoán yên lặng đứng bên cạnh nhìn.

Lối đánh của Tần Du hôm nay rất cứng rắn, không nói đến chiến thuật, tất cả đều cứng rắn, cũng may đồng đội đều không phải là hố đen, rốt cuộc vẫn thắng.
Tần Du tháo tai nghe, liếc nhìn Vương Hoán, “Để cho anh điều tra WDF, điều tra thế nào?”
“Sau khi chấm dứt hợp đồng Chu Chính đã đến WDF làm huấn luyện viên.”
“Còn gì nữa không?”
Vương Hoán rất lo lắng hoài nghi trong lòng, tự hỏi liệu Tần Du có nghe được tin tức Phùng Ly đến WDF hay không, nếu như cậu ta biết mà mình lại không nói, thì đó là tự tìm đường chết, nếu như cậu ta không biết, mà anh ta thú nhận trước, thì nhiều nhất là bị chửi phải không?
Sau khi quyết định, Vương Hoán nói: “Phùng Ly trước kia từng là người dự bị trong đội ta, sau khi chấm dứt hợp đồng cũng đến WDF.”
“Ai đồng ý chấm dứt hợp đồng với cậu ta?”
Giọng nói của Vương Hoán hạ xuống: “Tôi.”
“Ai đã cho anh có quyền lớn như vậy? Anh làm giám đốc có phải quá không kiên nhẫn rồi hay không?”

Vương Hoán uất ức, anh ta là giám đốc của chiến đội, có quyền ký tên, cho dù chuyện lớn không được làm chủ, nhưng chuyện đi ở của một người dự bị nhỏ, anh ta vẫn có thể đưa ra quyết định.

Nhưng kể từ khi Tần Du mang tiền gia nhập đội, bầu trời liền thay đổi, chức giám đốc này của anh ta gần như thành một vật trang trí, chỉ có thể quản lý hậu cần, một vài chuyện hành chính không đáng kể.
Tần Du chỉ ngực của Vương Hoán, hung dự nói: “ATB là của tôi, còn chưa đến lượt anh làm chủ.”
Vương Hoán không nói gì, chỉ gật đầu.

Năm ngoái khi Tần Du mới đến không nói như thế, cậu ta nói cậu ta chỉ đơn thuần thích Liên minh vương giả, muốn đánh thi đấu, sẽ không nhúng tay quản lý câu lạc bộ, toàn bộ việc quản lý đều do Vương Hoán toàn quyền phụ trách.

Vương Hoán yên lặng thở dài, sau này những lời thỏa thuận không được viết lên hợp đồng, thì không được tin.
“Còn gì nữa không? Còn điều tra được gì nữa?”
“Không còn.”
“Thật sự hết?”
Vương Hoán vô cùng thẳng thắn: “Thật sự không còn.”
“Ông chủ của WDF là ai?”
Vương Hoán bị dò hỏi, thì ngập ngừng nói: “Chuyện này … còn chưa tra ra.”
Tần Du cầm con chuột ném lên người Vương Hoán, tức giận hét lên: “Tôi để cho anh điều tra nhiều ngày như vậy, mà anh còn chưa tra xong?
Tiếp theo lại vứt bàn phím và tai nghe, thiếu chút là máy tính.
“Bây giờ tôi sẽ điều tra.”
“Đợi anh điều tra ra, thì món hoàng hoa cũng đã lạnh [2].”
[2] Món hoàng hoa cũng đã lạnh (黄花菜都凉了): Đại ý là đã quá muộn.

Hoàng hoa là một loại thức ăn phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc.

Món ăn làm từ Hoàng hoa thường được đưa ra cuối bữa ăn.

Nếu để đến mức món Hoàng hoa cũng lạnh thì tức là đã quá trễ.
“Vậy có nghĩa là, cậu đã biết?”
Tần Du nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì, Phỉ!”
Vương Hoán rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, thì lại cảm thấy tất cả những điều này đều là lẽ tất nhiên.

Có thể tập hợp Chu Chính và Phùng Ly, thì nhất định là người quen, mà năm nay người duy nhất không gia hạn hợp đồng với ATB chính là Thì Phỉ.
Tần Du cười lạnh: “Anh ta đào người của tôi đi, thù này không báo thì không phải là quân tử.”
====
Thì Phỉ chủ trương có điều độ mới có thể kéo dài, nếu liên tục căng thẳng áp lực, thì sẽ mất đi tính đàn hồi, vì vậy cho đám nhóc trong đội nghỉ ngơi một ngày.
Mặc dù nghỉ, không cần huấn luyện, nhưng mà mọi người về cơ bản đều ở căn cứ.

Ngoại trừ Nam Tụng trở về trường, Lưu Hạo Vũ có chuyện đi ra ngoài.
Tô Mộc Hề đến siêu thị mua trái cây rau quả, mới vừa vào vào, còn chưa kịp uống ngụm nước, thì Thì Phỉ đã kêu muốn họp.
Cuộc họp cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua là bây giờ WDF đã bắt đầu được chú ý, hình ảnh chung của toàn đội phải được xây dựng.

Đồng phục dự thi trước đó của đội là chiếc áo phông màu in, ăn bớt ăn xén, hơn nữa thời tiết đang càng ngày càng lạnh, cũng không mặc mãi áo tay ngắn được.

Sau này bọn họ còn phải tham gia trận đấu chia bảng, trận đấu khu vực, thậm chí là chung kết cả nước, không thể để cho những chiến đội chuyên nghiệp khác coi thường, phải có đồng phục chuyên nghiệp.

Tục ngữ có nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân.
Thì Phỉ nói: “Mọi người đều có thể đưa ra ý tưởng và đề xuất, có ý tưởng hoặc là yêu cầu gì đối với đồng phục, đều có thể nói ra.”
Nhưng mọi người đều là kiểu cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai nói chuyện.

Mọi người đều là tuyển thủ nghiệp dư, ngoại trừ Phùng Ly, thì không có ai từng mặc đồng phục chuyên nghiệp, nên về căn bản không nghĩ tới đồng phục của mình sẽ như thế nào, thấy đồng phục của các tuyển thủ chuyên nghiệp khác trong video, cũng không cảm thấy cái nào đẹp, cái nào xấu.
Thì Phỉ gõ nhẹ cây bút trong tay, phát ra tiếng “cốc cốc” nhẹ, anh nhìn quanh, thấy không một ai nói gì, liền mở miệng nói: “Nếu đều không có ý kiến, vậy hãy để nhà thiết kế tự do phát huy đi, có thể thiết kế ra mấy kiểu, thì chọn kiểu tốt nhất.



Mọi người cũng không phản đối, Thì Phỉ lên tiếng: “Cuộc họp kết thúc, Mộc Hề ở lại một chút.”
Tô Mộc Hề cho rằng Thì Phỉ biết chuyện trên diễn đàn, nên đột nhiên có chút lo lắng, khô miệng khô lưỡi.
Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi phòng họp, thì Thì Phỉ đứng dậy, rót cho cô một ly nước, cô cầm lên không chút suy nghĩ.
Thì Phỉ đứng trước mặt cô, dựa vào bàn, hiếm khi khách sáo: “Chuyện thiết kế đồng phục, dựa vào em.”
Tô Mộc Hề: “…”
Tô Mộc Hề lại cầm chiếc ly lên, phát hiện bên trong không có nước, nên chỉ có thể liếm môi nói: “Em chưa từng thiết kế.”
“Không sao, luôn có lần đầu tiên.”
“Nếu không đẹp thì sao?”
“Vậy thì vẽ cho đến khi đẹp mới dừng.”
Gian thương! Đúng là không có chỗ nào mà không dùng! Tuyển cô vào, không chỉ phải chạy việc vặt, mà còn phải thay anh lên lớp, bây giờ ngay cả công việc của nhà thiết kế cũng gánh.

Cũng lạ là tại sao lúc ấy cô lại lắm mồm nói thiết kế logo gì chứ?!!
Thì Phỉ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ em phải đi cùng anh đến chợ công nghệ.”
“Làm gì?”
“Máy tính có chút vấn đề, vẫn còn trong thời hạn bảo hành, mang đi đổi máy mới.”
Tô Mộc Hề tựa vào ghế không muốn đứng dậy, cảm thấy cái men rượu vất vả lắm mới đi qua nhưng giờ lại xuất hiện, vô cùng choáng váng đầu.
Thấy cô không di chuyển, Thì Phỉ liền ra đòn sát thủ: “Nói thật, lần đầu tiên anh nghe thấy một cô gái hát khó nghe giống như em, làm sao có thể hoàn toàn lạc điệu được vậy?”
Tô Mộc Hề: “…”
“Anh cũng đã ghi âm lại một đoạn, em có muốn nghe không?”
Tô Mộc Hề: “Không phải muốn đến chợ công nghệ à, đi nhanh đi! Hmm … Xóa đoạn ghi âm đó đi, anh muốn nghe thì bất cứ lúc nào em cũng có thể hát cho anh.”
Trên mặt Thì Phỉ xuất hiện một nụ cười không có ý tốt, Tô Mộc Hề nhận ra mình bị đùa giỡn, thì tức giận không để ý đến anh nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Thì Phỉ cười đắc ý, vác máy tính lên vai, một tay giữ màn hình, đi theo Tô Mộc Hề ra ngoài.
Phùng Ly trố mắt nhìn bóng người một trước một sau đi ra, nuốt nước miếng, tại sao lại cảm thấy ảo giác chứ? Khuôn mặt cười phơi phới kia của lão đại, trông rất đáng sợ.
====
Máy tính xuất hiện vấn đề không phải do phá hư, cho nên chủ cửa hàng đã đổi cái mới mà không nói một lời nào.
Trong khi chờ máy tính, Tô Mộc Hề thuận tiện nhìn quanh cửa hàng, nhìn đến quầy máy tính bảng, thì cô lại không kiềm được mà dừng lại.

Thương hiệu máy tính bảng này rất nổi tiếng, nghe nói rất nhiều tác phẩm hội họa đều vẽ bằng máy này, giá cũng rất đẹp, hết mấy tháng tiền lương của cô, cũng không dám nghĩ tới.
“Thích?”
Không biết Thì Phỉ đã đi tới bên cạnh cô lúc nào, Tô Mộc Hề thu hồi sự khao khát của mình, tùy ý nói: “Tàm tạm thôi.”
“Thiết kế đồng phục xong, tặng em một cái.”
Tô Mộc Hề sững sốt mấy giây, rút ​​điện thoại từ trong túi ra, bấm ghi âm, đưa micro điện thoại tới bên miệng Thì Phỉ: “Làm phiền anh lặp lại lần nữa.”
Thì Phỉ: “…”
Sau khi trở về từ chợ công nghệ, Tô Mộc Hề nhớ tới lời Hạ Mộ Ngôn nói buổi sáng, vì vậy hỏi Thì Phỉ đang lái xe: “Đúng rồi, một người bạn của em muốn hỏi anh có còn tuyển người làm thêm không.”
“Ai vậy?”
Tô Mộc Hề thẳng thắn nói: “Hạ Mộ Ngôn, lần trước hai người đã gặp rồi.”
Thì Phỉ trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không tuyển.”
“Vậy em sẽ nói với anh ấy.”
Lời từ chối của Thì Phỉ, quả thực làm cho Tô Mộc Hề thở phào nhẹ nhõm, nếu như Hạ Mộ Ngôn và cô cùng nhau đi làm, thì không biết sẽ lại truyền ra những lời bàn khó nghe gì.
Cách một lúc sau, Thì Phỉ chậm rãi hỏi: “Cậu ta nói muốn đến chỗ anh làm việc?”
Tô Mộc Hề gật đầu, “Anh ấy nói muốn tham gia thực tiễn xã hội.”
Thì Phỉ khẽ hừ lạnh, có dụng ý khác, e rằng không phải tới đi làm, mà là để theo đuổi người ta.

Theo đuổi bạn gái mà đuổi tới địa bàn của anh, thật là không có mắt mà!
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Kịch nhỏ:
Thì Phỉ: Tôi đã nói không được để Mộc Hề ăn cơm một mình với Hạ Mộ Ngôn!
Ba ba Mã Nghị khó xử.
Thì Phỉ: Nghe nói Mộc Hề muốn cưỡng hôn tôi?
Ba ba Mã Nghị: Phải.
Thì Phỉ nhịn cười: Tạm thời không so đo với anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận