Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời


Thì Phỉ không đáp lại, mà quay lại nói với Tô Mộc Hề: “Tối nay mọi người đều đến đông đủ, đợi một lát rồi đi qua gặp mọi người một lần, làm quen một chút, sau này đều là người một nhà.” Thì Phỉ liếc nhìn Hạ Mộ Ngôn một chút, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “người một nhà”.
Tô Mộc Hề và Hạ Mộ Ngôn hẹn gặp nhau ở cửa đông, lúc Tô Mộc Hề đến, Hạ Mộ Ngôn đã chờ ở đó.

Bất kể khi nào bất kể ở đâu, chỉ cần anh ấy xuất hiện, thì cũng làm cho người đi đường ngoái đầu nhìn lại.
Tô Mộc Hề nghĩ tới Thì Phỉ, nghe nói năm ngoái lúc bỏ phiếu hot boy, số phiếu của hai người bọn họ không phân cao thấp, cuối cùng Hạ Mộ Ngôn đã giành chiến thắng vào phút chót.

Hai người bọn họ là hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau, Hạ Mộ Ngôn dịu dàng hơn, ga lăng, còn Thì Phỉ lại mang theo chút mạnh mẽ, xấu xa [1].
[1] Nguyên văn là Bĩ khí (痞气) chỉ một người bên trong chính nghĩa, lương thiện; nhưng từ lời nói, hành động, cử chỉ thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút “ngầu” và khá “lạnh”, không coi ai ra gì, khiến người nhìn và tiếp xúc có loại cảm giác đó là người “xấu xa”.

Nhưng “xấu xa” này không phải là chỉ làm chuyện xấu, chuyện ác. 
Nhà hàng do Hạ Mộ Ngôn chọn, chi phí có hơi cao, vượt ra khỏi dự tính của Tô Mộc Hề.

Nhưng là cô nói mời khách, thì chỗ người ta chọn sao cô từ chối được? Chỉ có thể nhắm mắt đi thôi.
Vừa hơn sáu giờ, nhà hàng không có nhiều khách, nên bọn họ chọn vị trí bên cửa sổ.
Người phục vụ mang thực đơn đến, Tô Mộc Hề lật qua, rồi khách khí nói: “Đàn anh gọi đi.”
Hạ Mộ Ngôn nhìn cô, mỉm cười, chỉ gọi một vài món ăn.

Tô Mộc Hề tính giá tiền sơ lược, trái tim rỉ máu, nhưng chỉ có thể gượng cười.
Hạ Mộ Ngôn rót nước vào ly trước mặt cô: “Ngày hôm qua anh đã soạn lại sách chuyên ngành năm hai, nếu như em còn chưa mua, thì có thể cầm lấy đọc.”
“Quá tốt rồi.” Tô Mộc Hề lập tức hào hứng nói, “Cảm ơn đàn anh.”
Có một vài cuốn sách chuyên ngành rất đắt tiền, nên cô vẫn chưa mua, định tìm các đàn chị đàn anh mượn, nhưng cô lại không quen biết các đàn anh chị, hôm nay Hạ Mộ Ngôn chủ động nói, thật sự là hiểu vấn đề khó khăn của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô, Hạ Mộ Ngôn cũng vô thức mỉm cười: “Đừng khách sáo, mấy cuốn sách đều ở ký túc xá, đợi một lát ăn xong chúng ta cùng đi lấy.”
Các món ăn nhanh chóng được bưng lên, hình thức các món ăn rất tinh tế, mùi vị vô cùng ngon, Tô Mộc Hề đành bất chấp, dù sao cũng đã như vậy rồi, chẳng thà ăn một bữa thật ngon.

Nghĩ theo cách này, thì lòng bình tĩnh hơn nhiều.
Bọn họ vừa ăn, vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối đi, bàn xung quanh đều đã ngồi đầy.

Cô đột nhiên thấy Thì Phỉ bước vào, theo sau anh là một nhóm người.

Trong đám đông, cô dường như nhìn thấy được Hà Ngộ, nhưng mà ngay sau đó cô liền bị Cốc Yến Yến và Chung Sở An thu hút.
Tình huống gì vậy? Bọn họ mới biết nhau bao lâu chứ? Sao lại nắm tay nhau?!
Cốc Yến Yến rõ ràng cũng nhìn thấy cô, nhưng giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu muốn trốn trong vòng tay của Chung Sở An.
Tô Mộc Hề đang muốn xem xảy ra chuyện gì, thì Thì Phỉ đi tới bên cạnh, chặn tầm mắt của cô lại.
Tô Mộc Hề ngước nhìn anh, hỏi: “Yến Yến và Chung Sở An quen nhau khi nào? Tại sao em không biết?”
Thì Phỉ không trả lời câu hỏi, mà nhìn về phía Hạ Mộ Ngôn nói: “Không giới thiệu một chút sao?”
Tô Mộc Hề sửng sốt hai giây mới hiểu được ý của Thì Phỉ, Thì Phỉ vốn rất cao, giờ phút này anh thì đứng, bọn họ lại ngồi, càng làm cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Tô Mộc Hề thay bọn họ giới thiệu lẫn nhau: “Đây là Thì Phỉ, đây là Hạ Mộ Ngôn.”
Thì Phỉ giơ tay lên: “Xin chào.”
Hạ Mộ Ngôn đứng dậy, nắm lấy tay Thì Phỉ đưa tới, khẽ cười: “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thì Phỉ mỉm cười lịch sự, nhưng nói một cách khó chịu: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của cậu.”
Hạ Mộ Ngôn mím môi mỉm cười: “Đương nhiên không thể so với nhà vô địch thế giới.”
Thì Phỉ không đáp lại, mà quay lại nói với Tô Mộc Hề: “Tối nay mọi người đều đến đông đủ, đợi một lát rồi đi qua gặp mọi người một lần, làm quen một chút, sau này đều là người một nhà.” Thì Phỉ liếc nhìn Hạ Mộ Ngôn một chút, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “người một nhà”.
Tâm tư của Tô Mộc Hề đều đã bị Cốc Yến Yến lấy đi, cô chỉ đáp lại một cách qua loa lấy lệ: “Ừm,” rồi hỏi: “Chuyện của Yến Yến và Chung Sở An…”
Tô Mộc Hề nói chưa dứt lời, thì Thì Phỉ đã xoay người đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Hạ Mộ Ngôn an ủi cô: “Yến Yến và em có mối quan hệ tốt như vậy, không nói cho em thì nhất định là có nguyên nhân.”
Có thể có nguyên nhân gì? Xấu hổ, ngại nói thôi.
Kết thúc bữa ăn, Tô Mộc Hề liền đi tới phòng riêng trên lầu để gặp mọi người, cách cánh cửa cũng nghe được tiếng náo nhiệt trong phòng.

Người phục vụ mở cửa cho cô, mọi người trong phòng đều nhìn cô.
Cô nhìn thấy Hà Ngộ trong đám người trong nháy mắt, hóa ra cậu ta vẫn muốn đến.


Lúc Hà Ngộ thấy cô rất kinh ngạc, cằm cũng gần rớt xuống.
Thì Phỉ ngồi ở ghế chính, dường như đã say, trên mặt hơi hồng, nhìn thẳng vào cô, không nói một lời.
Chung Sở An giơ tay lên nói: “Mộc Hề, đến ngồi cạnh Yến Yến đi.”
Người phục vụ rất có mắt thấy bên cạnh Cốc Yến Yến đặt thêm một cái ghế, thì mang chén đĩa lên, Tô Mộc Hề đi tới ngồi xuống.

Cốc Yến Yến vừa rót nước cho cô, vừa gắp thức ăn, rất ân cần.
Thì Phỉ trì hoãn không giới thiệu cô, làm cô có chút lúng túng, may mà Chung Sở An lại mở miệng lần nữa: “Giới thiệu một chút, đây là Tô Mộc Hề, trợ lý của WDF chúng ta.”
Chu Chính ngồi ở bên cạnh Thì Phỉ dùng tay không bị thương chào hỏi trước: “Xin chào, anh là đồng đội của A Phỉ ở ATB, anh tên là Chu Chính.”
Tô Mộc Hề mỉm cười gật đầu: “Xin chào.”
Chung Sở An nói thêm: “Bây giờ Chu Chính là huấn luyện viên của WDF chúng ta.”
Một câu “WDF chúng ta” này của anh ấy, làm cho người mà lúc ấy phản đối Thì Phỉ thành lập chiến đội dường như không phải là anh ấy vậy.
Thạch Đầu đứng dậy, rót rượu cho Tô Mộc Hề: “Tôi là Trâu Chí Kiệt, cũng có thể gọi tôi là Thạch Đầu.”
Tô Mộc Hề cười gật đầu: “Cảm ơn.”
Bên cạnh Thạch Đầu chính là Hà Ngộ, cậu ta vẫn đang sững sờ nhăn mặt, cậu bé ngồi bên cạnh cậu ta thấy vậy, liền tự giới thiệu mình trước: “Phùng Ly.”
“Nam Tụng Chi.”
Ánh mắt của Tô Mộc Hề theo giọng nói mà rơi trên người của một cô gái, cô gái này chẳng lẽ cũng là đội viên mà Thì Phỉ chiêu mộ sao? Một cô gái có thể tới đánh chuyên nghiệp, nhất định rất lợi hại! Một người là lỗ đen trong trò chơi như cô lập tức nổi lên lòng ngưỡng mộ người ta.
Cốc Yến Yến đột nhiên chen vào một câu ngay lúc này: “Tụng Chi? Tỳ nữ bên cạnh Hoa Phi nương nương [2] cũng có tên như thế này.”
[2] Đây là 2 nhân vật xuất hiện trong phim Chân Hoàn truyện, và truyện Hậu cung Chân Hoàn truyện, là một bộ phim truyền hình cổ trang Trung Quốc ăn khách nhất trên màn ảnh Đại lục năm 2012 và được đánh giá là tác phẩm cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây.

(Trong hình Hoa Phi bên trái, Tụng Chi bên phải)

Nam Tụng Chi sững sờ một chút: “Cái gì?”
Tô Mộc Hề vội vàng mỉm cười nói: “Đừng để ý đến cậu ấy, gần đây cậu ấy đang theo Chân Hoàn truyện, có hơi tẩu hỏa nhập ma.”
Tô Mộc Hề nhìn một vòng, chỉ còn lại một khuôn mặt xa lạ cuối cùng, theo như cô biết, một chiến đội gồm năm đội viên, vậy cậu ta chắc là thành viên cuối cùng, nên mỉm cười và gật đầu với cậu ta một cái, ai ngờ cậu ta lại không phản ứng lại.

Tô Mộc Hề có chút lúng túng.
Thạch Đầu vội vàng giới thiệu: “Tên cậu ta là Lưu Hạo Vũ, không thích nói chuyện.”
Tô Mộc Hề mỉm cười gật đầu: “Đã nhìn ra.”
Tô Mộc Hề ngồi một lúc, rồi nhìn thời gian.

Hạ Mộ Ngôn vẫn đang đợi cô ở tầng dưới, ngồi lâu thì không ổn lắm, vì vậy đứng dậy đi tới bên cạnh Thì Phỉ, thấp giọng nói: “Ông chủ, em còn có chút chuyện, có thể đi trước hay không?”
Thì Phỉ nhướng mày xinh đẹp suy nghĩ một lúc, rồi nhìn Cốc Yến Yến nói: “Em vừa nói ngày mai phải nộp bài tập cho giáo sư Vương đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới chuyện này, Cốc Yến Yến cũng rất u sầu.

Đặc biệt là giáo sư Vương không chấp nhận đánh máy, tất cả bài tập phải được viết tay.
Thì Phỉ khách sáo nói: “Vậy thì làm phiền em làm xong đưa cho Mộc Hề chép.

Nhân lúc bây giờ còn sớm, các em cùng nhau về đi, bài tập vẫn quan trọng hơn.”
Tô Mộc Hề đứng bên cạnh vừa nghe phải chép bài tập, hàng lông mày thanh tú của cô nhíu lại.
Chung Sở An nghe nói bảo bạn gái đáng yêu của mình đi về trước, thì lập tức không vui nói: “Yến Yến còn chưa ăn xong.”
Thì Phỉ tiếp tục thêm củi: “Giáo sư Vương rất nghiêm khắc, không chăm chỉ thì rất khó qua được.”
Cốc Yến Yến vốn cũng không muốn đi ăn, nhưng mà cô ấy và Chung Sở An vừa mới quen nhau mà từ chối lời mời của anh, thì cô ấy lo anh ấy sẽ cảm thấy mình bất lịch sự, nên chỉ có thể nhắm mắt tới.

Bây giờ nghe được những lời của Thì Phỉ, thì càng đứng ngồi không yên vì vậy nói: “Em vẫn nên đi về với Mộc Hề trước.”
Chung Sở An thấy chuyện đã dứt khoát, nên mặc dù hận không thể cắn Thì Phỉ một miếng, nhưng cũng chỉ có thể dịu dàng nói: “Anh đưa em về.”
Trước khi Tô Mộc Hề rời đi, cô lại tới bên tai Thì Phỉ, nghiến răng giả vờ độc ác: “Đừng quên đưa tiền, ông, chủ!”
Cô tức giận nói, thở ra hơi nóng đến tai của Thì Phỉ, mặc dù cô vô tình làm vậy, nhưng lỗ tai nhạy cảm của Thì Phỉ lại đỏ ửng, cảm giác ngứa ran nhanh chóng lan ra xung quanh.
Tô Mộc Hề vòng qua bàn, đi tới cuối, vỗ vai Hà Ngộ, ra hiệu cho cậu ta ra ngoài.

Khi đi tới cửa, thì nghe được một giọng nói sau lưng: “A Phỉ tai cậu sao lại đỏ như thế? Trước đây cậu rất biết uống mà.”
Thì Phỉ: “…”
====
Tô Mộc Hề và Hà Ngộ đi ra khỏi phòng riêng, dừng lại ở trên hành lang, Tô Mộc Hề và Hà Ngộ nói chuyện cùng một lúc.
“Sao dì Triệu lại đồng ý cho em đến?”
“Hóa ra chị là trợ lý của WDF!”

Hà Ngộ không nghĩ tới sẽ gặp Tô Mộc Hề, có hơi phiền não gãi đầu nói: “Em lén đến, dù sao em cũng nhất định phải ở lại, chị đi tìm mẹ em tố cáo cũng vô ích!”
“Tại sao chị phải tự chuốc họa vào thân, em cũng không phải là con trai chị.”
Hà Ngộ vỗ tay: “Như vậy là tốt nhất.”
Sau khi cùng hiểu, Tô Mộc Hề với Hà Ngộ liền tách ra.

Cô đến quầy lễ tân tính tiền, nhưng được cho biết đã thanh toán xong rồi.
Chuyện này rất lúng túng.

Rõ ràng nói cô mời khách, nhưng Hạ Mộ Ngôn lại thanh toán, lại nợ anh ấy một lần nữa, còn phải tìm cách trả lại, thật đau đầu! Cô nên trả tiền trước khi đến phòng riêng chào đón họ.
Hạ Mộ Ngôn vẫn ngồi ở vị trí cũ chơi điện thoại, thấy Tô Mộc Hề và Cốc Yến Yến cùng đi, thì cất điện thoại đứng dậy.
Cốc Yến Yến chớp mắt tinh nghịch nói: “Không phiền nếu em đi với hai người chứ?”
Hạ Mộ Ngôn mỉm cười dịu dàng nói: “Tất nhiên không phiền.”
Tô Mộc Hề lúng túng thấp giọng nói: “Đã nói em sẽ mời khách.”
“Lần sau đi.”
Bọn họ đến ký túc xá của Hạ Mộ Ngôn, trước, lấy sách, rồi Hạ Mộ Ngôn lại đưa các cô về ký túc xá.
Bất ngờ nhận được sách chuyên ngành, Tô Mộc Hề rất vui.
Cốc Yến Yến nhầm tưởng cô là vì cầm sách của Hạ Mộ Ngôn mới vui vẻ như thế, xấu hổ nói: “Nhìn dáng vẻ xuân tâm nảy mầm của cậu đi.”
Tô Mộc Hề nghe đến “xuân tâm nảy mầm” thì nghĩ tới hình ảnh cô ấy và Chung Sở An tay trong tay, vì vậy đặt sách xuống, rất nghiêm túc véo vào eo: “Có phải cậu nên giải thích một chút với tớ hay không!”
“Tớ vốn định hôm nay về sẽ nói cho cậu.” Cốc Yến Yến chột dạ cúi đầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Sở An nói cậu không đi tớ mới đi, ai biết có thể gặp chứ.”
Nói như thế này, thì hình như là tránh cô không kịp.

Tô Mộc Hề thở dài: “Quên đi, con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà.

Cậu mau làm bài tập đi, làm xong tớ chép.”
Tại sao cuộc đời của cô lại khó khăn như vậy chứ?!
Cốc Yến Yến nói, giáo sư Vương yêu cầu nghiêm khắc, cho nên bài tập không được viết giống nhau như đúc.

Tô Mộc Hề nhận được bài tập mới ra lò, thì chỉ có thể vắt hết óc đổi câu cú, thẳng đến rạng sáng mới làm xong.
Viết xong thì lên giường nằm, Tô Mộc Hề lắc cổ tay đau nhức, nghĩ thầm nhất định phải điều khoản “chép bài tập” này vào hợp đồng, công bố giá cả niêm yết, quyết không thể lãng phí trí tuệ một cách vô ích như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận