Chương 26: Bởi vì anh là Dư Châu Dạ
Sau đó, bằng một cách thần kỳ nào đó, Phó Bình và Dư Châu Dạ trở thành "anh em" thân thiết, nói chuyện bừng bừng khí thế.
Ăn cơm xong, hai người lại lôi mấy bộ phim điện ảnh của Dư Châu Dạ ra đàm luận.
Phó Bình nhìn màn hình TV, đánh giá vài câu: "Chú cảm thấy nhân vật này được cháu khắc họa rất được, rất sinh động."
Dư Châu Dạ vô cùng phối hơp: "Ngày trước trước khi sáng tạo nên nhân vật này, cháu đã tham khảo rất nhiều lớp học, trăn trở trong một thời gian dài về việc làm sao có thể viết ra được phẩm chất anh hùng của nhân vật, làm sao có thể khiến nhân vật này được nhiều người nhớ đến.
Phó Bình: "Cháu đã làm được rồi.
À, vậy lúc viết cuốn cháu lấy linh cảm từ đâu thế?"
Phó Uyển Hòa nghe xong thì bật cười, ngồi xuống một bên ghế sô pha nhắn tin wechat cho Tăng Đình Đình.
Tăng Đình Đình đã sửa tên trên wechat, từ "Tăng Đình Đình siêu cấp xinh đẹp" thành "Tăng Đình Đình" như bình thường.
Phó Uyển Hòa tò mò hỏi cô ấy: [Sao tự dưng cậu lại đổi tên vậy?]
Tăng Đình Đình: [Đừng nhắc đến nữa, nhắc đến là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa...]
Phó Uyển Hòa: [Sao thế?]
Tăng Đình Đình: [Tớ vừa mới biết chuyện ba tớ quen chồng tớ]
Phó Uyển Hòa: [Chồng cậu? Tạ Diệc Thư á?]
Tăng Đình Đình: [Đúng vậy! ! ! ! ! Cậu biết không, hôm trước tớ bị ba lừa đi xem mắt, có trời mới biết đối tượng xem mắt của tớ lại là Tạ! Diệc! Thư!]
Phó Uyển Hòa tự động lược bỏ một chuỗi dấu chấm than kia: [Cậu nói thật sao? Cậu có chắc là cậu không nằm mơ không đấy?]
Tăng Đình Đình: [Tớ chắc! Tớ nói này anh ấy thật sự đẹp trai lắm lắm luôn!]
Tăng Đình Đình: [Hôm đó tớ có add wechat với anh ấy, kết quả ảnh vừa thấy tên wechat của tớ liền...!bật cười thành tiếng!]
Phó Uyển Hòa cũng khá là ngạc nhiên, trong mắt đong đầy ý cười.
Cô đang định trả lời Tăng Đình Đình, lại phát hiện trước mắt có một cái bóng ụp xuống.
Cô ngước mắt lên, lập tức đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Dư Châu Dạ.
"Xem gì vậy? Cười đến là vui vẻ."
Phó Uyển Hòa lắc đầu: "Không có gì, hai người nói chuyện xong rồi à?"
Dư Châu Dạ ngoảnh đầu nhìn Phó Bình bị Phương Tri Hòa kéo đi rửa bát, cười đáp: "Ba em bị kéo đi rồi."
Phó Uyển Hòa: "Mấy giờ rồi ạ?"
Dư Châu Dạ nhìn di động: "Tám giờ, em có muốn đi tắm trước khi ra ngoài chơi không?"
"Không ạ, về rồi tắm sau." Phó Uyển Hòa nói, "Lát nữa đi ăn nướng kiểu gì về cũng phải tắm thêm lần nữa."
"Anh muốn đi tắm không?"
Lúc nãy khi xử lý đống cua khiến cả người bị ám mùi, Dư Châu Dạ suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi tắm vậy."
Phó Uyển Hòa đứng dậy định đi lấy khăn tắm mới cho anh, bỗng nhớ ra một chuyện, lại quay lại hỏi: "Anh mang quần áo ngủ theo không?"
"Có."
"Vâng."
Khi Dư Châu Dạ tắm rửa thay quần áo xong rồi bước ra ngoài, lập tức thấy Phó Uyển Hòa đang đứng trước cửa phòng tắm.
Anh dừng bước: "Sao lại đứng ở đây?"
Phó Uyển Hòa hoàn hồn, nhìn anh: "Mẹ em bảo đứng ở cửa chờ anh, lỡ anh cần gì thì cứ gọi em là được, như thế tiện hơn."
Dư Châu Dạ dừng lại vài giây, xoay người trở lại phòng tắm.
Phó Uyển Hòa ngẩn ra, giữ anh lại: "Anh làm gì thế?"
Dư Châu Dạ nghiêng đầu, thản nhiên đáp: "Anh cần giúp đỡ."
"A? Giúp gì ——" Phó Uyển Hòa bị kéo vào phòng tắm, ngã vào cái ôm ấm áp của đối phương.
Trong phòng tắm toàn là hơi ẩm, Dư Châu Dạ lại mới tắm rửa xong, mùi sữa tắm trên người rất nồng, thấm từng chút từng chút vào khoang mũi Phó Uyển Hòa.
Cô khẽ đẩy vài cái, cuối cùng ngoan ngoãn vùi mình vào vòng tay Dư Châu Dạ, ấp a ấp úng: "Ba mẹ em ở bên ngoài."
Phó Uyển Hòa cảm nhận được một tiếng cười nhẹ khẽ vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó cửa phòng tắm "Rầm" một tiếng, đã bị đóng lại.
"Tay anh phế rồi, cần một người giúp anh tắm."
"...!Buông ra."
"Không buông."
Mặt Phó Uyển Hòa hơi nóng lên, cằm Dư Châu Dạ đặt trên đỉnh đầu cô, khi anh nói chuyện, cô có thể cảm nhận được yết hầu của anh đang cử động.
Phó Uyển Hòa tức giận nói: "Anh không buông em ra thì em giúp anh tắm rửa kiểu gì?"
Lần này đến lượt Dư Châu Dạ sửng sốt: "Em định làm thật đấy à?"
"Ừm." Phó Uyển Hòa gật gật đầu, trông có vẻ rất thành thật.
Dư Châu Dạ ma xui quỷ khiến thế nào lại buông cô ra.
Sau đó, một nụ hôn rơi nhẹ lên má anh, nhẹ tựa lông hồng.
"Được rồi, không đùa với anh nữa, mau ra ngoài đi." Phó Uyển Hòa hơi lo lắng, cô có thể tưởng tượng được nếu Phó Bình bước vào mà thấy cảnh này thì sẽ có biểu cảm gì.
Dư Châu Dạ không lên tiếng, không rõ vẻ mặt.
Phó Uyển Hòa thấy anh không nói gì, đang định mở miệng thì bị ai đó chặn lại.
Dư Châu Dạ đặt cô lên cánh cửa, giơ tay ra đỡ lấy đầu cô, không nhanh không chậm hôn cô.
Một vài âm thanh yếu ớt, mập mờ vang lên.
Trong khoảnh khắc môi Dư Châu Dạ khẽ rời khỏi môi cô, Phó Uyển Hòa lập tức nói: "Mau ra ngoài, đừng nháo nữa."
Dư Châu Dạ dừng lại, ánh mắt tối sầm lại, khẽ nhếch khóe miệng, chậm rãi lên tiếng: "Em đó, trêu chọc xong rồi không cho hôn, thật là xấu xa."
Phó Uyển Hòa bị mấy lời này của anh làm cho đỏ mặt, giọng điệu cũng mềm mại hơn, gần như dỗ dành anh: "Có nói không cho hôn đâu, em chỉ muốn anh ra ngoài rồi lại hôn thôi mà..."
"Mở cửa."
Dư Châu Dạ bất động, như thể không muốn.
Phó Uyển Hòa bị vây trong vòng tay Dư Châu Dạ, cô ngước mắt lên, bỗng hỏi: "Trong nhà gọi anh là gì?"
Cô đã muốn hỏi câu này lâu rồi.
Hồi đó ở trường cấp ba, mọi người xung quanh đều gọi anh là "Dư ca", Kỷ Vãn Tình thì gọi anh là "Châu Dạ".
Vậy người nhà anh gọi anh là gì nhỉ?
Phó Uyển Hòa muốn hiểu thêm về anh.
Dư Châu Dạ bị vấn đề không đầu không đuôi này cuốn lấy, suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng đáp: "Mọi người gọi anh là, A Châu."
Phó Uyển Hòa khó hiểu: "Sao không gọi là A Dạ mà lại là A Châu?"
"Vì ba anh bảo cách gọi A Dạ này," Dư Châu Dạ dừng lại, như đang đắn đo nên dùng từ nào, "Có hơi, ngốc."
Phó Uyển Hòa bật cười.
"Hình như đúng vậy thật, nhưng mà tên mụ của anh bây giờ nghe cũng hay đấy."
Dư Châu Dạ rất chi là tự luyến: "Anh cũng thấy thế."
Phó Uyển Hòa bình tĩnh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "A Châu."
Bầu không khí như đọng lại.
Dư Châu Dạ thoáng ngơ ngẩn, nét mặt choáng váng.
Một giây đó, anh chỉ cảm thấy, đáy lòng như có thứ gì đó khẽ lướt qua, trong đầu bỗng dưng nảy sinh một ý niệm.
Anh muốn nghe Phó Uyển Hòa gọi mình là "A Châu", gọi cả đời.
Truyện được đăng tại page Mạn Mạn Trường Dạ và wattpad @thnman
Dư Châu Dạ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, mượn máy tính của Phó Uyển Hòa để xử lí công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phó Uyển Hòa ngồi bên cạnh.
Phó Uyển Hòa đang xem TV, miệng thì ăn kẹo trái cây hôm nay anh vừa mua, trông y như một chú chuột hamster bé nhỏ.
Khóe miệng Dư Châu Dạ hơi nhếch lên, chầm chậm thu lại ánh mắt.
Di động trong túi bỗng rung lên, Dư Châu Dạ rút di động ra, đặt máy tính xuống, báo với Phó Uyển Hòa một tiếng rồi bước ra ban công.
Trả lời điện thoại.
Bên kia vang lên giọng Nhậm Tòng Ngôn: "Hành nói đêm nay cậu cũng đi à?"
"Ừ."
"Chẳng phải nói không đi sao?"
Dư Châu Dạ cụp mắt xuống nhìn cảnh vật dưới ban công, đáp: "Cậu quản tớ làm gì, bên kia chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Cũng gần xong rồi." Giọng Nhậm Tòng Ngôn pha chút hờn dỗi, "Còn tưởng cậu không thèm quan tâm chứ, đến chuyện này cũng chẳng chịu giúp tớ."
Dư Châu Dạ "Chậc" một tiếng: "Đồng ý giữ bí mật giúp cậu là tốt lắm rồi."
Bên kia im lặng vài giây: "Vì cô gái kia nên mới đến?"
"Chứ sao nữa?" Dư Châu Dạ thấy Nhậm Tòng Ngôn bên kia chắc sắp tổn thương đến nơi rồi, ngữ điệu pha chút gợi đòn: "Được rồi, đùa tí thôi, dù cô ấy không đi thì tớ vẫn sẽ đi."
Nhậm Tòng Ngôn bị cảm động, đang định mở miệng đáp "Cảm ơn người anh em" thì nghe thấy Dư Châu Dạ nói:
"Có điều chắc chắn phải đón giao thừa với cô ấy đã rồi mới qua giúp cậu được."
"....." Nhậm Tòng Ngôn nén giận hỏi, "Nếu cậu mà ở Thuận Thu thì phải làm sao?"
Dư Châu Dạ ngoảnh đầu nhìn Phó Uyển Hòa ngồi trên sô pha, nở một nụ cười nhạt, chậm rãi đáp: "Tất nhiên sẽ đón giao thừa với cô ấy trước rồi mới qua tìm cậu."
Nhậm Tòng Ngôn: "Cúp đây."
Một lát sau.
Nhậm Tòng Ngôn: "Lần này cậu nghiêm túc thật à?"
"Ừ." Giọng Dư Châu Dạ không hề cà lơ như ban nãy nữa.
"Được rồi, giao thừa cũng sắp tới rồi, chờ cậu đến hỗ trợ tớ."
Dư Châu Dạ: "Căng thẳng?"
"Nói thừa."
"Bọn cậu đón giao thừa ở chỗ Trung học số 1 à?"
"Ừm, qua giao thừa thì bắt đầu."
"Ok, cố lên nha Tiểu Nhậm Nhậm." Dư Châu Dạ lại bắt đầu ba hoa.
Nhậm Tòng Ngôn bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Dư Châu Dạ cất di động, trở về chỗ.
Phó Uyển Hòa thấy vậy bèn đẩy đĩa hoa quả trên bàn sang cho anh: "Phần của anh này."
Dư Châu Dạ gật gật đầu, xiên một miếng táo bỏ vào miệng.
Phó Bình nhìn Phó Uyển Hòa bằng vẻ bất lực.
Phương Tri Hòa thì tỏ vẻ vui mừng, chợt nghĩ tới chuyện gì, "À" một tiếng: "Thuyền Nhỏ này, hôm nay cháu không phải đón giao thừa với gia đình sao?"
Dư Châu Dạ: "Năm ngoái ba mẹ cháu bận chút việc nên đã ra nước ngoài rồi ạ."
Phương Tri Hòa bỗng nhiên ngộ ra, gật gật đầu rồi nhìn anh bằng ánh mắt đau lòng.
Là một người mẹ, Phương Tri Hòa biết chuyện này cũng không dễ chịu gì, lại càng thêm đau lòng hơn.
Dư Châu Dạ thấy dáng vẻ này của Phương Tri Hòa thì mỉm cười, an ủi nói: "Dì yên tâm đi ạ, cháu đã sớm quen rồi."
Phó Bình cũng có phần thương xót.
Phó Uyển Hòa lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này: "Nghe nói tiệc giao thừa đêm nay sẽ có Phượng Hoàng Truyền Kỳ [1]."
[1]: Một nhóm nhạc ở Trung Quốc gồm hai thành viên Dương Ngụy Linh Hoa và Tằng Nghị, thành lập tháng 9/1997.
Nghe thấy vậy, Phương Tri Hòa kích động khoa tay múa chân: "Thật sao?"
"Thật ạ, chắc sắp đến rồi."
Phương Tri Hòa bị dời sự chú ý, mắt chăm chú nhìn vào TV, còn nắm tay Phó Bình bên cạnh bắt ông phải chờ nhóm Phượng Hoàng Truyền Kỳ lên hát cùng với mình.
Phó Bình tỏ vẻ không vui: "Cái bà này ——"
Phương Tri Hòa nhìn ông.
Phó Bình lập tức thay đổi sắc mặt: "Sao vẫn chưa đến lượt Phượng Hoàng Truyền Kỳ vậy? Làm người ta sốt ruột chết mất."
Nói xong, Phó Bình còn giả vờ giả vịt: "Mong đợi ghê háo hức ghê."
Dư Châu Dạ không nhịn được cười một tiếng, theo bản năng quay sang nhìn Phó Uyển Hòa, lại thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu, mặc dù không thấy rõ nét mặt nhưng hiển nhiên là tâm tình của cô không tốt.
Dư Châu Dạ lại nhìn sang bên cạnh, sau khi xác định Phó Bình và Phương Tri Hòa không để ý tới bọn họ thì kéo Phó Uyển Hòa vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Tự nhiên như thể đây là phòng anh vậy.
Phó Uyển Hòa không lên tiếng mà quay lưng về phía anh, không biết đang nghĩ gì.
Dư Châu Dạ bước từng bước đến chỗ cô: "Em có chuyện gì muốn hỏi anh sao?"
Lúc này Phó Uyển Hòa mới ngước mắt lên nhìn anh, sắc mặt không tốt lắm, giọng điệu có phần tủi thân và khó hiểu: "Chẳng phải anh nói anh và ba mẹ anh đang giận nhau sao?"
Lần trước Phó Uyển Hòa từng hỏi tại sao Dư Châu Dạ không về nhà đón giao thừa, khi đó Dư Châu Dạ trả lời anh và người nhà đang giận nhau, không muốn trở về.
Phó Uyển Hòa hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Cho nên vừa nãy khi Phương Tri Hòa hỏi vấn đề này, cô vốn không để ý lắm, lại nghe thấy Dư Châu Dạ trả lời khác với những gì anh từng nói với cô.
Dư Châu Dạ cũng không ngờ Phương Tri Hòa đột nhiên hỏi chuyện này, đầu óc nóng lên, bèn nói sự thật ra.
Dư Châu Dạ thở dài đầy bất lực: "Nếu anh nói thật với em, chắc chắn em sẽ lo lắng chuyện này chuyện kia."
"Anh không muốn em tốn nhiều công sức vì anh, cũng không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của em."
Dư Châu Dạ rất hiểu tính tình Phó Uyển Hòa, cô nhìn qua tưởng là một người lạnh nhạt nhưng nội tâm lại dịu dàng hơn bất kỳ ai.
Phó Uyển Hòa trầm mặc vài giây: "Nhưng em không thích bị lừa dối."
Dư Châu Dạ sửng sốt, lúc này anh mới nhận ra Phó Uyển Hòa không tức giận mà là buồn bã.
Anh chợt thấy tim mình nhói đau.
Dư Châu Dạ định mở miệng nói chuyện nhưng lại thấy cô gái nhỏ bỗng ngẩng đầu cười nhẹ, cô bước tới ôm lấy anh.
Hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, mặt dán trên nực anh.
"Nhưng mà không sao cả, em tha thứ cho anh." Giọng Phó Uyển Hòa khe khẽ, từng câu từng chữ như đang gõ vào lòng anh.
"Tại sao?" Anh vô thức hỏi sau khi kịp phản ứng lại.
"Bởi vì anh là Dư Châu Dạ."
Bởi vì anh là người em yêu, cho nên em chọn tin tưởng anh, tin anh làm những chuyện này là vì muốn tốt cho em.
Chẳng vì gì hết, chỉ vì anh là người em yêu mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...