Đại hội động viên lớp 12 của Trung học số 2 Tầm Thành được tổ chức tại hội trường.
Tiếng thầy chủ nhiệm dõng dạc trên bục, còn đám học sinh dưới sân khấu vẫn chưa thoát khỏi bầu không khí thảnh thơi rảnh rỗi của kỳ nghỉ, nửa thì buồn ngủ, nửa thì đờ đẫn thất thần.
Lương Dịch thương lượng đổi chỗ với bạn ngồi đằng sau, ghé vào tai Du Tâm Kiều nói: “Không ngờ ông lên lớp 12 với bọn tôi thật, Kiều, nghĩa khí lắm!”
Du Tâm Kiều ngáp một cái: “Chẳng phải mấy hôm trước tôi nói trong WeChat à, ông còn không chịu tin.”
“Tôi tưởng ông giỡn chơi.” Lương Dịch đáp: “Hồi trước ông nói nghỉ hè xong sẽ đi luôn mà, dù gì ông cũng đâu cần đợi thi Đại học.”
Từ học kỳ một năm lớp 11, Du Tâm Kiều đã thông qua kỳ thi đầu vào của Học viện âm nhạc ở nước ngoài, vốn định chờ visa du học duyệt xong là đi luôn, nhưng giữa đường đụng phải chuyện come out nên mới kéo dài đến giờ.
“Phải đó, tôi thì sao cũng được.” Du Tâm Kiều nói: “Có điều nghe nói thi Đại học là một cột mốc quan trọng của đời người, bỏ qua thì tiếc quá, chi bằng thi cùng mọi người cho vui.”
Lương Dịch cuộn tay thành nắm đấm nhưng ngại đang ở chỗ đông người nên không ra tay.
Cậu ta bắt đầu kể lể cho Du Tâm Kiều về nhân sinh quan của mình: “Thật ra tôi cũng không muốn thi Đại học đâu, nhà tôi ba đời buôn bán rồi, thay vì vắt óc bon chen thi Đại học, chẳng bằng về nhà kế thừa hàng ăn vặt, kiếm tiền thú vị hơn học hành nhiều…”
Du Tâm Kiều hơi lơ đễnh, vừa nghe vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Lương Dịch cũng nhìn theo tầm mắt cậu, tìm thấy Từ Ngạn Hoàn đang chống tay lên tay vịn ngủ gà ngủ gật giữa đám đông, trong đầu cậu ta chợt lóe lên suy nghĩ: “Từ từ nha Kiều, đừng bảo ông ở lại Tầm Thành là vì Từ——”
Du Tâm Kiều đột nhiên quay đầu lại, dựng ngón trỏ trước môi mình: “Suỵt——”
Lương Dịch:?
Du Tâm Kiều hơi ngượng ngùng: “Anh em tốt, đừng để người khác biết.”
Nắm đấm của Lương Dịch càng chặt hơn: “… Nhặt mấy cọng giá của ông lên đi.”
Giờ ra chơi, bốn kiếm khách châu đầu lại, Vương Côn hào hứng vì Du Tâm Kiều chịu ở lại, đồng nghĩa với việc đội bóng rổ có thêm đội viên dự bị, Thẩm Đạt Dã khá phấn khởi vì có người dạy kèm tiếng Anh cho hắn.
“Chắc chắn mấy ông không ngờ tới đâu, quà thành niên mà mẹ tặng tôi lại là lò luyện thi hàng đầu.” Thẩm Đạt Dã nói bằng giọng thảm thiết: “Bóng ma ngày sinh nhật này sẽ ám theo tôi cả đời mất.”
Du Tâm Kiều cũng đồng cảm sâu sắc: “Nhưng tiếng Anh của tôi chỉ dựa vào ngữ cảm thôi, chưa chắc sẽ bằng giáo viên nổi tiếng dạy đâu.”
“Tiến độ hơi chậm chút, miễn là người không sao.” Lương Dịch cạp bánh bao, nói ú ớ: “Ông coi cậu ta kìa, bị hành hạ chẳng ra người ngợm gì.”
Nhìn kỹ thì đúng là Thẩm Đạt Dã gầy đi khá nhiều, Du Tâm Kiều mềm lòng: “Rồi rồi, cứu được môn nào hay môn đó.”
Thẩm Đạt Dã cũng muốn môn Toán được giải cứu, hắn nhìn quanh lớp, chỉ có một người là thích hợp.
Nhắc đến người kia, giọng nói của cả đám đều tự giác hạ thấp xuống. Vương Côn nói: “Học kỳ trước Từ Ngạn Hoàn đứng nhất khối đó, nghe bảo do vậy mà lão Dương còn nhận được tiền thưởng nữa.”
Du Tâm Kiều không hiểu: “Tiền thưởng thì phải đưa cho người hạng nhất chứ?”
“Một người nỗ lực học tập, một người có phương pháp dạy đúng đắn, ai cũng có phần.” Thẩm Đạt Dã sáp tới hỏi: “Tiểu Kiều, sau hôm đó ông với Từ Ngạn Hoàn có liên lạc gì không?”
Nhớ tới rạng sáng hôm mùng chín tháng Tám, Du Tâm Kiều mất tự nhiên quay mặt đi, giả vờ dọn dẹp sách vở: “Không, có gì đâu mà liên lạc.”
Vương Côn cũng bắt đầu nhiều chuyện: “Vậy rốt cuộc hôm đó ở quán bar, ông với cậu ta nói chuyện gì?”
Du Tâm Kiều đáp: “Tôi hỏi bao cậu ấy một đêm hết bao nhiêu tiền.”
Ba đứa mơ màng nhìn nhau.
Thẩm Đạt Dã: “Tiểu Kiều dữ dội thật.”
Vương Côn: “Cái này gọi là… vì yêu mà hận sao?”
Lương Dịch nhịn cả buổi trời, đợi hai người kia đi rồi mới cầm bánh bao chưa ăn hết vỗ mạnh lên bàn Du Tâm Kiều: “Không phải tôi nói rồi hả, hai người đã thành ra vậy rồi, ông còn theo đuổi cái đếch gì!”
Du Tâm Kiều không để bụng.
Thành ra thế nào? Chẳng phải chỉ là hẹn hò bị cho leo cây, sau đó bị từ chối ngay trước mặt mọi người thôi sao? Chẳng phải chỉ là ghen tuông khiến người ta thay đổi, miệng nhanh hơn não hỏi cậu có bán hay không thôi sao? So với nụ hôn đêm hôn ấy, những thứ này chẳng là cái thá gì.
Tuy rằng sau khi hôn, đoạn đối thoại của hai người lại làm tổn thương lẫn nhau.
Trong ba phút sau khi tách ra, Du Tâm Kiều hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn.
Mãi đến khi đèn sáng lên, dường như tích tắc bị kéo về hiện thực, Du Tâm Kiều cắn môi, cảm nhận được nỗi đau s1nh lý.
Đầu tiên cậu hỏi: “Cậu sẽ chấp nhận sự theo đuổi của tôi chứ?” Không nhận được câu trả lời, vì không muốn bản thân quá thảm hại, cậu hỏi tiếp: “Vậy… hôn một cái, thì tốn bao nhiêu tiền?”
Từ Ngạn Hoàn đáp: “Miễn phí.”
Du Tâm Kiều cảm thấy hoang đường: “Quà tặng kèm khi đến tận nơi phục vụ à… Chỉ dựa vào chuyện này thôi mà cậu muốn khiến tôi không ghét cậu?”
Trước khi nụ hôn bất ngờ này xuất hiện, cậu mới vì sự dịu dàng hiếm khi bộc lộ ra của Từ Ngạn Hoàn mà suýt không giữ được phòng tuyến, Từ Ngạn Hoàn còn nói với cậu: “Vậy thì đừng ghét tôi.”
Một yêu cầu ngông cuồng và vô lý làm sao.
Nhưng hoang đường hơn chính là bản thân Du Tâm Kiều, chỉ bởi nụ hôn “nửa mùa” này mà sáng hôm sau lập tức gọi điện thoại cho ba mẹ, nói với bọn họ rằng cậu quyết định ở lại Tầm Thành học hết lớp 12.
Lý do rất đơn giản, là vì một người.
Bên tai tựa như văng vẳng tiếng chất vấn nghiêm nghị của Diêu Quỳnh Anh, hỏi rằng có phải cậu điên rồi không, không cần cha mẹ, vứt bỏ luôn cả tương lai.
Cứ coi như con điên rồi đi, Du Tâm Kiều nghĩ.
Dù sao thì, một năm cũng chỉ chiếm một phần mười mấy cuộc đời, nhưng cuộc đời dài đằng đẵng này liệu có bao nhiêu xác suất gặp được Từ Ngạn Hoàn?
Ngày cuối tuần đầu tiên khi lên lớp 12, Du Tâm Kiều tới cửa hàng piano second-hand ở chợ đầu mối, nằm trên cái bàn trải đầy vở bài tập đánh một giấc tới khi tối mịt.
Cậu dùng mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè mài một viên thạch anh vàng làm quà sinh nhật cho Thẩm Đạt Dã, gần đây cũng mài cho Lương Dịch một viên. Chỉ trách sinh nhật của hai tên này gần nhau quá, nếu mài bằng máy thì không được thành tâm lắm.
Lương Dịch vốn đòi thạch anh tím, sau nghe nói gần đây có một màu rất thịnh hành tên là “màu tím gay”, thế là sợ quá bèn vội vàng đổi thành thạch anh vàng giống với Thẩm Đạt Dã.
Còn đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn viên giống hệt viên của cậu ta, kiểu anh em ấy.”
Du Tâm Kiều ngoài miệng thì đồng ý, trong lòng lại thầm khinh bỉ—— Người ta gọi là kiểu người yêu đó trời.
Tóm lại là mấy ngày nay Du Tâm Kiều bận bịu việc mài đá, mệt đến nỗi nằm mơ còn thấy mình đang ôm cục đá to bằng cái chậu rửa mặt, cầm giấy nhám mài, hì hà hì hục cả ngày trời mà đá vẫn không nhỏ đi, khiến cậu phải gào khóc trong mơ.
Từ Ngạn Hoàn kéo màn cửa màu trắng đen của cửa hàng piano lên, nhìn thấy Du Tâm Kiều đang ngủ gục trên bàn. Hình như cậu đang gặp ác mộng nên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
Anh đến giúp ông chủ Hoàng vận chuyển đàn piano.
Không biết ông chủ Hoàng lại la cà ở đâu rồi, Từ Ngạn Hoàn hơi do dự, cuối cùng vẫn đi vào trong cửa hàng, ngồi xuống chiếc ghế trước cửa.
Lấy điện thoại mở WeChat ra, trong group lớp thỉnh thoảng có người tán gẫu, lâu lâu lại nhắn vào đôi ba câu, không rôm rả bằng hồi còn nghỉ hè. Lướt lên trên, thấy lần cuối Du Tâm Kiều lên tiếng là buổi chiều thứ sáu, cậu giao bài tập giúp giáo viên Tiếng Anh.
Vì điểm thi môn Anh kỳ trước được tối đa, nên học kỳ này Du Tâm Kiều nhậm chức lớp phó Tiếng Anh.
Dù thật ra cậu là một học sinh ban nghệ thuật.
Sau khi sửa xong, điện thoại di động không còn mượt như trước, lúc thì vuốt không ăn, có khi lại vuốt một phát trôi tới cuối luôn. Ngón tay Từ Ngạn Hoàn đặt trên avatar của Du Tâm Kiều, anh vốn định thoát ra, nhưng đè mấy lần vẫn không động đậy gì, đợi tới khi điện thoại hết đơ thì giao diện đã chuyển sang hộp chat với Du Tâm Kiều rồi. Lịch sử trò chuyện gần nhất dừng lại ở ngày chín tháng Tám, sau đoạn ghi âm dài chưa đến 30 giây, Du Tâm Kiều gửi một tin: Cậu về nhà rồi à?
Từ Ngạn Hoàn đáp: Ừ.
Hôm ấy không bị mất điện quá lâu, giây phút đèn trần sáng lên, khi cả người anh phơi bày dưới ánh sáng, suýt chút nữa những tâm tư đê hèn cùng với d*c vọng dơ bẩn kia đã bị bại lộ ra ngoài.
May mà lúc đó Du Tâm Kiều không nhìn anh.
Năm nay mùa thu ở Tầm Thành đến sớm hơn mọi năm, gió mát lùa qua ô cửa sổ, Từ Ngạn Hoàn gần như là quay đầu nhìn Du Tâm Kiều đang nằm sấp trên bàn theo bản năng.
Đoán chừng cơn ác mộng đã kết thúc, khuôn mặt Du Tâm Kiều điềm tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, biểu hiện ngoan ngoãn hiếm thấy.
Chắc là thấy lạnh, cậu cố gắng rụt cổ vào trong áo khoác, hai chân dưới ghế xoắn lại, hai cổ chân nhỏ gầy lộ ra ngoài không khí chà xát vào nhau mấy lần.
Khoảng một phút sau, Từ Ngạn Hoàn đứng dậy, khẽ khàng đi về phía trước, đứng đằng sau Du Tâm Kiều.
Chặn cơn gió thổi từ bên ngoài vào cho cậu.
Nhưng Từ Ngạn Hoàn không biết mình có thể đứng ở đây bao lâu, anh sợ sau này gặp phải biến cố, thân bất do kỷ mà phải rời đi, cũng sợ người trông như yếu ớt kia mọc thêm cánh, không cần sự bảo vệ nữa.
Khi ông chủ Hoàng quay về, đúng lúc Du Tâm Kiều thức dậy.
Cậu ngủ một giấc say sưa, ác mộng ngắn ngủi được thay thế bởi giấc mơ đẹp, sự rét lạnh cũng chỉ là tạm thời, gió thổi một lúc đã ngừng.
Cầm theo cả đống bài tập tới để giả vờ giả vịt thôi. Ông chủ Hoàng và mọi người đang chuyển hàng bên kia, Du Tâm Kiều ở bên này vừa vẽ cún con lên giấy nháp vừa vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
“Nghe em gái chú nói, nhóc làm ở quán bar đó khá lắm à?” Ông chủ Hoàng hỏi.
“Cũng tàm tạm ạ.” Từ Ngạn Hoàn đáp: “Việc bên đó khá nhẹ nhàng.”
“Nhưng mà chú thấy nhóc cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không phải học phí đã tích đủ rồi à?”
“Bây giờ cháu đang tích học phí Đại học.”
“Nhóc học giỏi cỡ này thì chắc chắn sẽ giành được học bổng thôi, gom học phí làm gì…”
“Tính trước vẫn hơn.”
“Nhóc đó, nghĩ nhiều lo nhiều quá, lãng phí hết cả thanh xuân vào chuyện này.”
“Không thì cháu nên lãng phí vào đâu?”
“Kìa, bạn học nhỏ của nhóc lại tới đây tìm nhóc, hôm nay làm xong sớm đi, hai đứa cùng nhau ăn bữa cơm, rồi hẹn hò này kia…”
Làm xong việc hôm nay cũng chẳng còn sớm, lúc Từ Ngạn Hoàn đi từ trong cửa hàng ra thì trông thấy Du Tâm Kiều đang đứng dưới cột điện, ngẩng đầu săm soi tờ dán bên trên.
Từ Ngạn Hoàn dứt khoát đi qua luôn, Du Tâm Kiều lập tức rời mắt, đuổi theo bước chân anh.
Đến cổng chợ, Từ Ngạn Hoàn bỗng nhiên đứng lại, sau đó xoay người. Du Tâm Kiều cũng dừng bước theo, đứng cách xa anh vài bước, nhìn thẳng vào anh không chút e dè.
Từ Ngạn Hoàn dùng ánh mắt hỏi—— Đi theo tôi làm gì?
Du Tâm Kiều đáp: “Có việc cần tìm cậu.”
“Việc gì?”
“Cậu có thể giúp Đại gia… Thẩm Đạt Dã bổ túc môn Toán không? Sẽ trả tiền công cho cậu.”
“Bao nhiêu, khi nào?”
Du Tâm Kiều báo một con số, sau đó nói: “Tối thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày một tiếng rưỡi.”
Từ Ngạn Hoàn trầm ngâm một lúc: “Được, bảo cậu ta tan tiết tự học ngày mai đến tìm tôi.”
Bàn bạc chuyện làm ăn xong, Du Tâm Kiều lại đi theo sau Từ Ngạn Hoàn như cái đuôi nhỏ.
Chợ đầu mối cách nhà Từ Ngạn Hoàn không xa. Thấy rẽ sang một con hẻm nhỏ nữa là tới khu nhà ngang cũ nát, Từ Ngạn Hoàn bèn xoay người lần nữa, hỏi bằng giọng hơi cáu gắt: “Còn chuyện gì nữa?”
Du Tâm Kiều tỏ vẻ thản nhiên: “Nhìn xem có phải cậu lại muốn đến quán bar làm thêm không. Thức đêm sẽ ảnh hưởng chất lượng dạy học của hôm sau.”
Từ Ngạn Hoàn: “…” Lý do sứt sẹo thật.
Nhưng lại không thể phản bác.
Anh đành phải nói với cậu: “Vào năm học tôi sẽ không làm ở quán bar, không muốn bị nhà trường bắt.”
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, Từ Ngạn Hoàn nhìn thấy Du Tâm Kiều khẽ thở phào.
Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, cảnh tượng này thật giống như đang khuyên người ta hoàn lương. Cậu không ngại khó hộ tống người ta đi hết một đường, sợ thiếu niên sa ngã lại lầm đường lạc lối lần nữa.
Thế là bị Du Tâm Kiều hiếm khi tinh mắt bắt trọn: “Có phải cậu đang cười không?”
Từ Ngạn Hoàn lập tức điều chỉnh lại vẻ mặt: “Không.”
Du Tâm Kiều đến gần, tỉ mỉ quan sát: “Rõ ràng tôi trông thấy khóe miệng cậu cong lên.”
“Cậu nhìn nhầm rồi.”
“…”
Du Tâm Kiều hối hận không dùng điện thoại chụp lại. Bả vai cậu sụp xuống, chán nản mà vẫy tay: “Thế tôi về đây, cậu đi đường cẩn thận.”
Còn chưa đi được mấy bước đã chạy bước nhỏ vòng trở lại.
Hôm nay Du Tâm Kiều mặc áo hoodie màu xanh mực. Cậu đội mũ lên đầu, tay thì nhét vào trong túi áo, hàng mi dài tạo thành hai cái bóng mờ dưới mi mắt.
Một, hai, ba.
Cậu chỉ chớp mắt ba lần thôi, nhưng trái tim Từ Ngạn Hoàn lại thình thịch tới sáu nhịp.
“Giờ giải lao sáng ngày mai ghé qua sân thể dục một chuyến nhé.” Du Tâm Kiều hơi xấu hổ, nói: “Cho cậu xem thứ này hay lắm.”
Trên thực tế, Từ Ngạn Hoàn không nghĩ rằng cậu nghiêm túc.
Làm gì có ai lại có thái độ tốt với người vừa cho cậu leo cây vừa từ chối cậu, cưỡng hôn cậu mà còn không chịu trách nhiệm. Vả lại Du Tâm Kiều từng nói, chỉ một nụ hôn không đủ để khiến cậu ngừng ghét anh.
Sáng thứ hai, Từ Ngạn Hoàn cúp hai tiết. Bạch Vi thấy không thoải mái nên anh đưa mẹ đi khám.
Đến bệnh viện kiểm tra xong mới biết được, từ sau lần bị Từ Chấn ẩu đả trước đó, Bạch Vi luôn cảm thấy đau đầu uể oải, thậm chí còn nôn hai lần ở xưởng.
Bác sĩ nói đây là cao huyết áp nguyên phát, ngày thường chú ý chăm sóc sức khỏe, dùng thuốc giảm huyết áp là kiểm soát được.
Lấy thuốc xong, nghĩ rằng về sau không thể chạy tới bệnh viện hằng ngày được, Từ Ngạn Hoàn bèn đến tiệm thuốc gần đó, định mua một máy đo huyết áp.
Chọn loại rẻ nhất bán hạ giá trên kệ, giảm còn 158 đồng. Lúc thanh toán bị nhắc nhở số dư không đủ, Từ Ngạn Hoàn mới nhớ hôm qua vừa nộp tiền điện xong. Vào mùa hè thì nhà trên tầng cao nhất rất oi bức, Bạch Vi mượn chủ nhà quạt điều hòa, quạt được hai tháng mà tiền điện hết 600 đồng.
Trong thẻ vốn còn một nghìn, là chi phí ăn uống hai tháng của hai mẹ con anh, vừa nãy mua thuốc hết hơn 200 nữa, bây giờ chỉ còn 157 đồng.
Chỉ vì 1 đồng mà Từ Ngạn Hoàn phải chạy từ bệnh viện về nhà, lấy tấm thẻ dùng để gom góp tiền học phí ra, tới cây ATM bên đường rút 100 đồng rồi về tiệm thuốc mua máy đo huyết áp.
Đeo cặp trên lưng đi tới trường, Từ Ngạn Hoàn lại nhẩm tính các khoản thu chi trong nhà thêm lần nữa. Anh nghĩ thầm tối nay dạy thêm cho Thẩm Đạt Dã thì hỏi hắn có muốn thêm giờ dạy hay không, hệt như đại hạ giá trong siêu thị “mua nhiều lợi nhiều” vậy.
Dù gì ngoài thời gian ra thì anh chẳng có gì cả.
Đi vào trường, xa xa đã nhìn thấy cạnh sân thể dục lúc nhúc đầu người, hình như là có kết quả của hội diễn văn nghệ hè rồi.
Từ Ngạn Hoàn không thích hóng hớt nên định đi lách qua đám đông luôn.
Một giây trước khi rời mắt, anh trông thấy có người đứng ở nơi rất cao đang vẫy tay với mình.
Là Du Tâm Kiều.
Trung học số 2 Tầm Thành quy định thứ hai phải mặc đồng phục. Sau vạt áo đồng phục rộng mở của cậu là chiếc áo hoodie xanh da trời, còn xanh hơn cả chiếc tối qua, hệt như bầu trời vậy.
Giờ phút này đôi mắt to sáng kia đang cong lên, hai bờ môi khép mở, Từ Ngạn Hoàn biết cậu đang nói—— Tôi được hạng nhất đó, cậu thấy tôi giỏi không?
Cảnh tượng trước mắt tựa như đủ để xuyên qua cả cuộc đời.
Du Tâm Kiều là ánh sáng tươi đẹp rạng rỡ, cậu nên đứng giữa đám đông, xung quanh là tiếng vỗ tay tung hô và hoa tươi ngập đầy.
Mà Từ Ngạn Hoàn mới vừa hối hả ngược xuôi chỉ vì 1 đồng, cả người bám đầy bụi bẩn, đứng ở nơi hẻo lánh quạnh quẽ, chỉ cảm thấy mình bị ánh sáng kia làm cho đau nhói.
Hết chương 27.
Dư Trình:
Đoạn quá khứ vẫn còn thủy tinh trộn đường nha.
Về nụ hôn đầu tiên thì xin mời đọc kết hợp với chương 22, bên đó tả kĩ còn bên này tóm tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...