Ánh Trăng Xanh


Đến ngày thi đấu vòng loại bóng rổ, vết thương trên cánh tay Du Tâm Kiều đã gần như khỏi hẳn.
Dù vậy, cậu vẫn không muốn lên sân đấu cho lắm.
Du Tâm Kiều vừa làm nóng người bên rìa sân đấu vừa kêu ca: “Sao đen đủi thế nhỉ, trận đầu tiên đã gặp lớp số 4.”
Tạ Phi đứng ngay phía đối diện sân bóng hung tợn nhìn thẳng vào cậu, thiếu điều viết mấy chữ “Mày cứ đợi đó” lên mặt.
Lương Dịch làm chân chạy vặt, vừa bóp vai cho Thẩm Đạt Dã, vừa nắn chân giúp Du Tâm Kiều thả lỏng: “Đừng sợ, có trọng tài ở đây, nó không dám làm gì ông đâu.”
Không muốn lên cũng phải lên, đội bọn họ còn không có cả dự bị.
“Nhưng mà ông chơi bóng có ảnh hưởng đến đánh đàn không?” Lương Dịch bóp chán chê tự dưng nhớ ra: “Không phải bình thường mấy người chơi đàn các ông giữ gìn đôi tay lắm sao?”
“Không…” Du Tâm Kiều vừa định trả lời, khóe mắt liếc thấy Từ Ngạn Hoàn xuất hiện ở gần đó, chữ “không” đảo vòng bên miệng đột nhiên lại trở thành: “Không thể nói là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, cánh tay tôi giờ vẫn còn hơi đau đây này.”
Cậu nói vậy chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn được Từ Ngạn Hoàn chú ý thôi.
Dù sao lần trước cũng thành công rồi, biết đâu lần này lại được thêm cây kem nữa, còn tiện thể kéo gần khoảng cách.
Lương Dịch tưởng cậu nói thật, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, so với làm vận động viên, tôi vẫn nghĩ ông hợp làm nghệ sĩ dương cầm hơn.”
Du Tâm Kiều cũng trưng ra khuôn mặt buồn rầu: “Dù sao lớp mình cũng chẳng vào nổi bán kết, chơi một trận chắc không có vấn đề gì đâu, hết trận nhớ mời tôi đi ăn kem.”
Lương Dịch tưởng lời này là nói cho cậu ta nghe, lập tức trả lời: “Được luôn!”
Vừa dứt lời, Vương Côn đã hô hào đội viên lớp số 3 tập hợp.
Du Tâm Kiều hớp một ngụm nước to, vừa chuẩn bị tiến vào sân bóng thì đột nhiên một cơn gió lướt vụt qua ngay bên cạnh.
Từ Ngạn Hoàn mặc áo đồng phục cộc tay bước nhanh đến chỗ Vương Côn, không biết nói gì mà khiến hai mắt cậu ta sáng rỡ, xoay người bảo Du Tâm Kiều: “Tiểu Du không cần lên nữa, ngồi đó nghỉ đi.”
Du Tâm Kiều đã chuẩn bị tinh thần đâu vào đấy, ngớ người: “Hả? Không cần tôi lên nữa? Tại sao?”
Vương Côn chỉ vào Từ Ngạn Hoàn bên cạnh: “Anh Từ lên thay cậu.”
Du Tâm Kiều: “…!!!”
Một trận đấu vốn chỉ cần tham gia cho vui là được đột nhiên trở nên đáng xem.
Du Tâm Kiều cùng Lương Dịch đến quầy bán quà vặt vác đồ về, thấy bên ngoài sân bóng toàn người là người.
Rõ ràng vừa nãy còn vườn không nhà trống, cộng cả người chơi trên sân cũng không đến hai mươi mống.
Máu làm ăn của Lương Dịch nổi lên, trong lòng đánh bàn tính ầm ầm, bắt đầu mở quầy bán quà vặt ngay tại chỗ.
Chốc sau, Hà Đường Nguyệt dẫn mấy người chị em đến mua ủng hộ, hỏi cậu ta sao không có hạt dưa với kẹo mút.
“Có! Có ngay đây!” Lương Dịch giao quầy hàng cho Du Tâm Kiều, định chạy về quầy ăn vặt một chuyến.
Du Tâm Kiều tóm lấy cậu ta: “Lấy vừa thôi, ai xem bóng rổ lại cắn hạt dưa?”
“Bọn tôi này.” Hà Đường Nguyệt nói: “Tôi đã truyền tin rồi, chị em các lớp khác đang trên đường tới đây.”
“Truyền tin gì?”
“Tin Từ Ngạn Hoàn tham gia đấu bóng rổ ấy.”
“…”
Lương Dịch hớn hở chạy đi lấy đồ ăn vặt, Du Tâm Kiều buồn bực ngồi trông hàng.


Chưa đến hai phút sau các nữ sinh đến xem thi đấu đã dựng trại đóng quân xong xuôi, bao vây Du Tâm Kiều thành phiến lá xanh trơ trọi giữa muôn hồng nghìn tía.
Đúng là “xanh” thật, nhất là trên đầu.
Còn chưa theo đuổi được người ta, Du Tâm Kiều đã coi mình là bạn trai dự bị của Từ Ngạn Hoàn.

Nhìn mấy nữ sinh xung quanh cũng mang chút cảm giác như nhìn tình địch, nhất là khi họ gào thét chói tai lúc Từ Ngạn Hoàn ném bóng vào rổ.
Có gì mà phải ngạc nhiên? Bình thường sau khi tan học Từ Ngạn Hoàn toàn chơi bóng một mình, số bóng anh ném vào rổ trước mặt cậu đếm không xuể.
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng thấy Từ Ngạn Hoàn chạy băng băng trên sân với cơ thể khỏe khoắn, thuần thục dẫn bóng lướt qua đối thủ, chạy ba bước nhanh gọn lưu loát đưa bóng lên rổ, người đánh bóng rất kém như Du Tâm Kiều không khỏi rung động trong lòng.
Vả lại không biết có phải do cậu nghĩ nhiều hay không, Du Tâm Kiều phát hiện Từ Ngạn Hoàn rất thích cản bóng của Tạ Phi.
Hai người có chiều cao giống nhau, đều chơi vị trí trung phong trong đội.

Nhưng cân nặng của Tạ Phi khá lớn, động tác hơi vụng về, Từ Ngạn Hoàn với cơ thể nhanh nhẹn liên tục chặn Tạ Phi sau người mình, cản đội bên kia chuyền bóng.

Vào lúc Tạ Phi mãi cũng cầm được bóng, tràn đầy tự tin nhảy một bước thật lớn đến dưới rổ, chuẩn bị một tay úp rổ lấy điểm tiện thể bày vẻ cool ngầu, Từ Ngạn Hoàn chẳng biết xuất hiện từ đâu ra, nhảy lên nhẹ nhàng hất bay trái bóng sắp vào rổ.
“Đệch!” Tạ Phi giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, xông qua chỗ Từ Ngạn Hoàn: “Mày có ý gì, nhắm vào tao hả?”
Vương Côn phản ứng rất nhanh, chắn giữa hai người, hất cằm về phía trọng tài sân bóng: “Làm gì đấy, kỹ năng không bằng người ta nên dùng bạo lực?”
Từ đầu đến cuối Từ Ngạn Hoàn vẫn giữ thái độ dửng dưng, chẳng thèm nhìn Tạ Phi một cái, chỉ giơ mu bàn tay lau mồ hôi dưới cằm.
Đám đông vây xem bên sân đồng thanh thốt ra một tràng “Wow!”.
Hà Đường Nguyệt khen ngợi: “Quả nhiên, trai đẹp thì chảy mồ hôi cũng là cảnh đẹp ý vui.”
Nói rồi cô bốc một nắm hạt dưa, khóe mắt liếc thấy Du Tâm Kiều ngồi bên cạnh cúi đầu, cả mắt cũng nhắm chặt, cô dùng khuỷu tay đụng cậu: “Hoàn Hoàn nhà cậu đẹp trai lắm, không nhìn hả?”
“Không nhìn.” Gương mặt Du Tâm Kiều đầy vẻ đã rút kinh nghiệm xương máu: “Nhìn nữa tim không chịu nổi.”
Nhưng cậu vẫn muốn nhìn, vốn chẳng thể khống chế được.
Chẳng được bao lâu, Du Tâm Kiều từ bỏ đấu tranh, nghển cổ lên cùng hò hét cổ động với mọi người.
Vậy nên khi Từ Ngạn Hoàn ném vào một cú ba điểm, quay người trông thấy Du Tâm Kiều đứng giữa đám con gái.

Gương mặt cậu đỏ hồng, tay làm thành cái loa, to giọng gào: “Lớp số 3 giỏi lắm, Hoàn Hoàn đỉnh nhất.”
Từ Ngạn Hoàn: “…”
Cuối cùng, một trận đấu bóng đã định trước sẽ thua lại xuất hiện cú lật ngược tình thế, lớp số 3 chiến thắng lớp số 4 với tỷ số sít sao, thành công tiến vào vòng bán kết.
Đội trưởng Vương Côn kích động đến mức sắp khóc, túm lấy Từ Ngạn Hoàn không buông, nhất quyết mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã giúp cậu ta hoàn thành ước nguyện.

Từ Ngạn Hoàn tỉnh bơ rút cánh tay ra khỏi tay Vương Côn, anh nói: “Không cần, buổi tối tôi còn có việc.”
Uống hết một chai nước, hồi phục được ít sức, Từ Ngạn Hoàn cầm cái chai rỗng quay người rồi va phải một ánh mắt nóng bỏng đến nỗi không thể phớt lờ.
Nếu nói Từ Ngạn Hoàn trong mắt Du Tâm Kiều có thể hư cấu thành cục đá, vậy thì Du Tâm Kiều trong mắt Từ Ngạn Hoàn lúc này chính là một bé cún lông xù đang vẫy đuôi.

Mặc dù anh vô thức muốn né tránh nhưng trong lòng Từ Ngạn Hoàn cũng biết, bản thân bé cún này vô hại.
“À thì…” Sau khi đến gần, Du Tâm Kiều bỗng ngại ngùng: “Cảm ơn cậu, tan học tôi mời cậu ăn kem nhé.”
Từ Ngạn Hoàn liếc cánh tay cậu, vết bầm gần khớp khuỷu tay đã nhạt đến độ gần như không thể nhìn thấy.

Hôm qua chỗ này vẫn phải dán cao, theo số lượng hẳn là miếng cuối cùng.
“Không cần cảm ơn.” Từ Ngạn Hoàn dời tầm mắt đi chỗ khác, đáp lại: “Là tôi nợ cậu.”
Ý muốn nói chuyện Du Tâm Kiều giúp anh dạy dỗ Tạ Phi.
Du Tâm Kiều lại lắc đầu: “Cậu không nợ tôi, cậu không nợ ai hết.”
Từ Ngạn Hoàn ngẩn người.
“Đương nhiên nếu như cậu vẫn kiên quyết muốn trả——” Du Tâm Kiều ngước khuôn mặt ửng đỏ: “Vậy thì hẹn hò với tôi đi!”
Từ Ngạn Hoàn: “…”
“Cậu không nói thì tôi xem như cậu đồng ý rồi nhé.”
“…Không được.”
“Thôi được rồi.” Du Tâm Kiều thở dài, dáng vẻ như đã hết cách: “Thế ngày mai tôi hỏi lại.”
Mặc dù lại bị từ chối, nhưng so với lần trước, Du Tâm Kiều cứ cảm thấy có chỗ nào đó khang khác.
Trước đó, khi được Tiêu Khai Nhan hỏi, nếu như cố gắng đến thế mà vẫn không theo đuổi được thì phải làm sao, lúc đó suy nghĩ của Du Tâm Kiều là, còn làm gì được chứ? Chắc cậu sẽ rất buồn, có khi còn cảm thấy mất mặt nữa, ai dám mang chuyện này ra cười nhạo cậu, cậu sẽ tuyệt giao với người đó.
Nhưng giờ đây, Du Tâm Kiều tưởng tượng nếu như không theo đuổi được, nếu như không thể yêu đương với Từ Ngạn Hoàn, ba năm, năm năm, thậm chí là mười năm sau, khi hồi tưởng lại, chắc chắn cậu sẽ tiếc nuối vô cùng.
Giống như bé cún từ khi sinh ra chỉ được ăn chay, lần đầu tiên được nếm thử xương thịt, lúc cánh cửa của thế giới mới được mở ra, nó đã bắt đầu trông mong ngày mai cũng có thịt để ăn, sau này luôn có thịt để ăn.
Dẫu sao cũng khó mà trở về với đạm bạc sau khi đã quen với xa hoa, từng nếm được vị thịt, ai còn nuốt nổi cám?
Má nó lùi với chả tiến, nóng với chả lạnh!
Du Tâm Kiều thầm hạ quyết tâm, ai lùi thì người đó là tên đần độn giống Tạ Phi!
Chạng vạng sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, Từ Ngạn Hoàn nhận được một tập tổng hợp kiến thức tiếng Anh hơn mười trang, và cả bức thư tình màu xanh kẹp bên trong.
Người đưa thư Du Tâm Kiều cười tươi như hoa: “Tan học tôi đợi cậu ở cổng trường.” Đi được hai bước lại quay ngược trở về nhấn mạnh: “Cổng chính nhé.”
Người thì đợi được rồi, chỉ là lúc đó cậu mới vừa nựng chú mèo của phòng bảo vệ, Từ Ngạn Hoàn cau mày trốn rất xa, ra lệnh Du Tâm Kiều không được phép đến gần: “Đừng qua đây, có mùi mèo.”
Thôi được, trai đẹp phải khó tính hơn người bình thường một chút.
Nếu anh đã chê mùi mèo, Du Tâm Kiều cũng không nựng mèo nữa.
Ngày hôm sau, Du Tâm Kiều tự tắm rửa sạch sẽ thơm tho ngồi ở chỗ phía trước Từ Ngạn Hoàn, hai tay chống cằm, điên cuồng nuốt nước bọt với hộp cơm trưa trên bàn anh: “Là mẹ cậu làm hả? Trông có vẻ ngon lắm!”
Cơm trưa mấy ngày nay xác thực do Bạch Vi chuẩn bị.
Bà tìm được công việc mới ở nhà máy dệt gần nhà, dùng thời gian đi lại tiết kiệm được mỗi ngày để nấu cơm.

Quản lý nhà máy biết gia đình họ khó khăn, giúp bà nộp đơn lên lãnh đạo xin phát trước tháng lương đầu tiên, vậy nên cơm nước gần đây của Từ Ngạn Hoàn cũng theo đó tốt hơn, một tuần có thể có đến ba ngày thấy thịt cá.

Hôm nay tan học về nhà, Từ Ngạn Hoàn vội vàng và mấy miếng cơm vào miệng, tính đến chợ đêm làm việc sớm hơn.

Vừa mới đặt đũa xuống, mẹ Bạch Vi đã mò ra một cái hộp lớn chừng bàn tay từ trong túi vải rồi đặt trên bàn.
“Hôm nay mẹ đi ngang qua hội trường kinh doanh, thấy đang tổ chức sự kiện, mẹ lấy được cái điện thoại hợp đồng*, con cầm mà dùng.” Bạch Vi nói: “Vốn cái điện thoại này cũng không cần tiền, mỗi tháng nạp theo gói cước là được.”
(*Điện thoại hợp đồng: là loại điện thoại được sản xuất riêng dưới sự hợp tác giữa bên khai thác truyền thông và nhà sản xuất di động.)
Từ Ngạn Hoàn cúi đầu nhìn, là điện thoại cảm ứng, màn hình rất lớn, anh thường thấy mấy cậu bạn trên lớp lấy ra chơi game.
Anh vốn chẳng mấy hứng thú với thứ đồ không thuộc nhóm nhu yếu phẩm này, bèn đáp lại: “Mẹ dùng đi, con không dùng đến điện thoại.”
“Sao lại không dùng đến chứ?” Bạch Vi khuyên nhủ: “Có lúc con về trễ, mẹ cũng không biết con ở đâu, có điện thoại rồi, bình thường con cũng tiện liên lạc với bạn bè thầy cô.

Cái mẹ đang dùng vẫn chưa hỏng, không cần đổi.”
Anh nhớ lại lần trước, Từ Chấn nhân lúc anh ra ngoài làm thêm đã chạy đến nhà đòi tiền, còn làm Bạch Vi bị thương.

Từ Ngạn Hoàn mím môi trong chốc lát, rồi anh nhận lấy điện thoại.
Thấy anh chấp nhận, cuối cùng Bạch Vi cũng cười: “Thẻ điện thoại đã nạp rồi, mẹ thấy mấy người trẻ tuổi trong công xưởng toàn dùng Wechat gì đó, con cũng tải về đi, rồi kết bạn với cái bạn luôn tặng táo cho con ấy, mời thằng bé đến nhà chơi.”
Nói đến táo, động tác nghịch điện thoại của Từ Ngạn Hoàn thoáng ngừng, anh ngước mắt nhìn quả táo đỏ đặt ở một bên trên bàn.
Là Du Tâm Kiều lén lút nhét vào cặp anh lúc nghỉ trưa, về nhà mới phát hiện.
Giờ đây trái táo yên tĩnh nằm trên cái bàn cũ đầy vết bẩn lâu năm, trong căn phòng nhỏ âm u chật hẹp.

Nó bị ném bên cái bát gốm sứ sứt miệng, vỏ quả màu đỏ cũng lộ vẻ tươi ngon lạ thường.
“Trái táo này không rẻ nhỉ? Hôm qua lúc mua rau, mẹ thấy tiệm trái cây bên cạnh có bày bán táo giống trái này.” Bạch Vi cũng đang nhìn trái táo nọ, bà thở dài nói: “Đẹp quá, nhìn là biết rất ngọt rồi.”
Từ Ngạn Hoàn lại nhìn thêm một lúc mới thu tầm mắt, đồng thời dằn xuống nỗi xung động ầm ĩ nơi đáy lòng.
Anh bình tĩnh “Dạ” một tiếng, như đang khẳng định lời của mẹ.
Quả táo này rất đẹp, đắt tiền, vị ngọt vừa thanh vừa rõ.
Vậy nên càng giống như không thuộc về nơi này.
Chớp mắt lại một tuần trôi qua, thi giữa kỳ kết thúc, đám học sinh Trung học số 2 Tầm Thành được tạm thời buông thả bản thân, cả tòa nhà dạy học tràn đầy tiếng cười nói rộn ràng.
Lương Dịch ngồi trước Du Tâm Kiều hết sức vui vẻ.

Nhờ học bổ túc cấp tốc trước khi thi, lần này thành tích Tiếng anh của cậu có tiến bộ lớn, theo đó thứ hạng khối cũng tăng lên không ít, thành công trốn thoát trận đòn “nam nữ đánh đôi hỗn hợp” của ba mẹ mình.
Sự phấn khích không biết phải tiêu hao vào đâu hoá thành tinh lực dư thừa.

Sau khi liên tục chơi game thâu ba đêm, Lương Dịch còn chưa chơi đủ không nhịn được tiết lộ cho đám bạn: “Có muốn đến phòng phát thanh chơi không? Tôi có chìa khoá chỗ đó!”
Phòng học vào thời gian nghỉ trưa toàn là người, trộn lẫn đủ loại mùi đồ ăn, giữa thời tiết dần nóng lên khiến người ta khó mà chịu nổi.
Mọi người không ai kém ai, thư viện, phòng sinh hoạt, phòng dạy nhạc, ngay cả phòng dụng cụ cũng bị chiếm dụng, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy học sinh đang chơi điện thoại hoặc ngủ gật.
Vậy nên trên đường đến phòng phát thanh, Lương Dịch cực kỳ đắc ý: “Tuần trước nhà trường lắp bình lọc nước cho mấy phòng làm việc, do ba tôi toàn quyền phụ trách, lúc xong việc trả chìa khóa thì đánh rơi cái của phòng phát thanh, tôi đã nhanh chóng chộp lấy nhân lúc ba chưa phát hiện, thấy tôi thông minh không?”
Phòng phát thanh của trường Trung học số 2 Tầm Thành chỉ sử dụng lúc nghỉ giữa giờ và tan học, nếu có thể được dùng làm phòng nghỉ ngơi trong lúc nghỉ trưa, đây đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Du Tâm Kiều đi sau đám người, qua quýt khen ngợi mấy câu, vừa khen vừa ngáp.


Cậu thầm nghĩ nếu không phải Hoàn Hoàn không ở trong lớp, còn lâu cậu mới thèm qua đây.
Chìa khóa được cho vào lỗ, vặn nhẹ, cửa mở.
Mấy người nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng chia nhau chiếm cứ chỗ có thể ngồi.
Lương Dịch ngồi xuống rồi chơi game với Thẩm Đạt Dã và Vương Côn, hỏi Du Tâm Kiều có muốn chơi chung không.

Du Tâm Kiều lười biếng xua tay, nằm nhoài trên cái bàn bên cạnh thiết bị điều khiển âm thanh.
Cậu còn chưa ngủ, có người ở bên cạnh hí hoáy thiết bị điều khiển âm thanh, nói “alo alo alo” với micro.
Du Tâm Kiều quay đầu, đổi qua nằm nhoài ở hướng khác, ồm ồm nói: “Nguyệt Nguyệt, chẳng phải cậu mới nói mệt à, không ngủ mà làm gì thế?”
Hà Đường Nguyệt tiếp tục nghiên cứu mấy cái nút: “Tôi nghe nói cái micro này rất linh, dùng nó tỏ tình thì tỉ lệ thành công là trăm phần trăm.”
“Tỏ tình với toàn trường?”
“Phải, dù sao buổi trưa mấy thầy cô đều về nhà ăn cơm rồi, không nghe được đâu.”
Gò má hơi nóng dán vào cánh tay rồi vô thức cọ nhẹ, Du Tâm Kiều hỏi: “Thế… cậu muốn bày tỏ với ai?”
Hà Đường Nguyệt nói một cái tên Du Tâm Kiều chưa từng nghe, nghe nói là lớp trưởng lớp bên.
Vương Côn lên tiếng cười nhạo: “Sao không theo đuổi lớp trưởng lớp chúng ta, hay là cậu xem thường ông ba quận trưởng Trần Dương?”
Hà Đường Nguyệt chộp lấy cây bút trên bàn ném cậu ta: “Thích nhận ba thì tự đi mà nhận.”
Đợi điều chỉnh thiết bị xong, đèn đỏ biểu thị đang phát thanh sáng lên, Hà Đường Nguyệt vừa mới dạt dào hứng thú bỗng nhiên hơi sợ.
Thậm chí cô còn để lộ mấy phần thẹn thùng của con gái, Hà Đường Nguyệt che micro nói: “Hay thôi đi, cậu ấy hướng nội, tôi sợ mình dọa cậu ấy.”
Trong tiếng cười vang của mọi người, Du Tâm Kiều đứng lên: “Thế để tôi nói trước.”
Lương Dịch hoảng hốt, chẳng còn tâm tư chơi game: “Ông muốn tỏ tình? Đừng mà Kiều, nếu như cậu ta không đồng ý thì làm sao? Toàn trường sẽ cười ông đấy.”
Vương Côn đùa: “Hoá ra Tiểu Kiều cũng có người mình thích, là ai thế, lớp phó môn Tiếng Anh lớp ta hay là lớp phó văn nghệ lớp bên?”
Hà Đường Nguyệt cười to: “Cứ tưởng cậu to xác nhưng chẳng to não, hoá ra thị lực của cậu cũng không cải thiện luôn.”
“Sao tự nhiên lại công kích cá nhân vậy?”
“Không thì cậu nói thử xem, tại sao Du Tâm Kiều ngày nào cũng chạy ra hàng phía sau?”
“Bởi vì không khí ở hàng sau tốt?”
“Hahahaha!”

Bên kia tranh cãi om sòm, Du Tầm Kiều ở bên này đã nhận lấy micro từ tay Hà Đường Nguyệt, cúi người đến gần micro.
Du Tâm Kiều nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
Dù rằng cái micro này rất linh nhưng cậu cũng không tham lam, cậu chỉ muốn tiến về phía trước một bước nhỏ mà thôi.
Cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ tạm ngừng thổi, chú chim vỗ cánh đậu trên ngọn cây, quả bóng bị đá ra xa nằm im trong góc sân thể dục.

Thời gian như đang ngừng lại, vì sự can đảm có lẽ chỉ xuất hiện một lần trong đời.
Một buổi chiều đầu hạ hanh khô nào đó, hơn nghìn học sinh của trường Trung học số Hai Tầm Thành đã chứng kiến Du Tâm Kiều đưa ra lời mời trọng đại.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền đến từ loa phát thanh: “Bạn học Từ Ngạn Hoàn của lớp 11/3, tôi là Du Tâm Kiều, bạn cùng lớp của cậu.

Cuối tuần này, cậu cùng tôi đi nghe hòa nhạc có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui