Ánh Trăng Xanh


Ai cũng nói thủ đô chỉ có mùa hè và mùa đông, Tầm Thành ở gần thủ đô nên cũng giống vậy.
Du Tâm Kiều nhớ hôm qua mình còn mặc áo bông, hôm nay trời đã nóng đến nỗi khiến cậu rất muốn mặc áo thun ngắn tay.
Quay đầu nhìn về góc tây bắc của phòng học, hay lắm, Hoàn Hoàn đã đổi thành đồng phục mùa hè rồi.

Vậy mà hôm qua lúc mình xem cậu ấy chơi bóng, cậu ấy lại chẳng nhắc mình.
Nhắc tới vụ hôm qua chơi bóng… Du Tâm Kiều vỗ vai Lương Dịch ngồi đằng trước: “Hội thao mùa xuân lần này có bóng rổ không?”
Lương Dịch quay đầu lại: “Có, nhưng không nằm trong hội thao mà là tách ra tổ chức riêng.

Hạng nhất toàn trường có thể đại diện trường đi thi cấp thành phố nữa đó.”
Hà Đường Nguyệt thính tai, lập tức xách đơn đăng ký đi sang: “Lớp mình còn thiếu hai người, cậu có muốn tham gia không?”
Du Tâm Kiều xua tay: “Thôi thôi, sau khi học đàn thì tôi không còn muốn đụng vào mấy trái bóng nữa rồi.”
Nói xong, cậu liếc nhìn danh sách, vừa khéo nhìn thấy tên của mấy cậu trai ngồi ở cuối lớp.
Thiếu mỗi Từ Ngạn Hoàn.
Lương Dịch cũng châu đầu vào xem: “Anh Từ không đăng ký hả?”
Từ lúc Du Tâm Kiều bắt đầu theo đuổi Từ Ngạn Hoàn, bọn Lương Dịch đều dùng danh xưng đó để gọi anh.
“Không có.

Từ hồi lên cấp ba thì tôi không còn thấy cậu ấy chơi bóng nữa.” Hà Đường Nguyệt bĩu môi: “Tôi nhớ hồi cấp hai cậu ấy chơi bóng xuất sắc lắm.”
“Bây giờ chơi vẫn giỏi mà.” Du Tâm Kiều nói.
“Vậy cậu giúp tôi khuyên cậu ta đăng ký đi.” Hà Đường Nguyệt đề nghị.
“Không phải cậu là lớp phó văn nghệ à?”
“Lớp mình thiếu người nên tôi kiêm chức lớp phó thể dục luôn.”
“…”
Du Tâm Kiều nhận đơn đăng ký, thầm nói đây cũng là một đề tài nói chuyện rất tốt.
Nhưng cậu không dám nói ra: “Để tôi thử.”
Ngoài hội thao, kỳ thi giữa kỳ cũng đang đến gần.
Do đó bầu không khí trong lớp cũng thay đổi.

Tiếng tám chuyện trong giờ giải lao thưa dần, đa số học sinh đều nhăn nhó ôm sách bài tập.
Dư Tầm Kiều ba ngày liên tiếp không cản được người trên sân bóng rổ.

Hôm nay, từ chiều cậu đã xách túi bóng rổ đi đi lại lại giữa sân thể dục và lớp học, cuối cùng tìm thấy Từ Ngạn Hoan đang ngồi ở bồn hoa cạnh căn tin.
“Sao anh lại ở đây?” Dư Tầm Kiều đi tới, hỏi: “Hôm nay không chơi bóng rổ hay làm gì khác?”
Từ Ngạn Hoan đã quen bị anh làm phiền, không lúc nào rời mắt khỏi cuốn sách đang cầm trên tay.
Nhìn kỹ mới biết đó là sách tiếng Anh.

Dư Tầm Kiều kinh ngạc: “Tưởng học sinh giỏi không cần ôn tập.”
Từ Ngạn Hoan vẫn mặc kệ hắn, tay xoay qua chỗ khác.

Anh nhìn chằm chằm vào khoảng không được bao quanh bởi một cây bút đỏ và đứng bất động một lúc lâu.
Dư Tầm Kiều ngồi bên cạnh ngoáy mông dừng lại kiểm tra: “Quay C”
Nghe thấy đáp án nhưng Từ Ngạn Hoan vẫn không nhúc nhích như đang ngồi thiền.
Du Tầm Kiều biết rõ, tiếng Anh là chữ viết tắt của Từ Ngạn Hoan.


Bài kiểm tra tiếng Anh tuần trước của bạn diễn ra không tốt.
Cô giáo tiếng Anh còn gọi tên nó trong lớp, hỏi nó có mệt không, mỗi lần đến lớp tiếng Anh là lăn ra ngủ.
Cậu ấy cũng rất thông minh, Dư Tầm Kiều vỗ đùi cậu ấy, điểm tiếng Anh của cậu khá đấy!
Đột nhiên anh nảy ra một ý, hắng giọng rồi nghiêm giọng hỏi: “Anh có muốn biết tại sao C không?
Cuối cùng Từ Ngạn Hoan ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn, như muốn nói – Muốn cái gì thì nói mau.
Thấy cá đã cắn câu, Du Tâm Kiều lôi đơn đăng ký tham gia thi đấu bóng rổ từ trong cặp ra: “Cậu đăng ký đi rồi tôi nói cho cậu nghe.”
Hai phút sau, một tay Du Tâm Kiều ôm quả bóng rổ, một tay mắc thêm cái cặp, đã vậy còn phải cầm đơn đăng ký đuổi theo Từ Ngạn Hoàn đang bước về phía trước.
“Cậu đánh bóng rổ cừ như vậy, không muốn biểu diễn tài năng cho các bạn biết sao? Coi như là cậu không muốn đi, nhưng tôi nghe nói người thắng được tặng một quả bóng rổ đó.

Có bóng riêng của mình, cậu không cần phải mượn của phòng thiết bị nữa.

Hay là tôi cho cậu trái bóng của tôi? Tôi cũng đâu có chơi bóng rổ… Chậm xíu đi mà bạn học Từ!”
Bạn học Từ càng bước nhanh hơn nữa.
Du Tâm Kiều thở không ra hơi nhưng vẫn đang cố sức bàn bạc với anh: “Hay là vầy đi, tôi kèm tiếng Anh cho cậu, cậu dạy tôi đánh bóng rổ? Cậu thấy lúc vào học tôi không chăm chú nghe giảng vậy chứ điểm tiếng Anh của tôi khá lắm đó.

Lần trước làm kiểm tra môn Anh tôi được 99 điểm lận, mà câu bị trừ điểm kia là do tôi điền sai vào phiếu làm bài, đúng ra phải là điểm tối đa.”
Không biết có phải Từ Ngạn Hoàn bị lời khoe khoang ra vẻ của cậu làm cho sợ luôn rồi hay không, mà nhịp chân của anh nhanh đến độ sắp thành bỏ chạy luôn rồi.
“Thế tôi dạy cậu tiếng Anh, cậu không cần dạy tôi chơi bóng rổ nữa, được không?” Du Tâm Kiều đã phải cất bước chạy rồi, gọi bằng giọng đứt quãng: “Từ Ngạn Hoàn, bạn học Từ, anh Từ, tôi——”
Từ Ngạn Hoàn đột nhiên dừng lại khiến Du Tâm Kiều không phản ứng kịp, chạy về phía trước thêm vài bước theo quán tính.
Nghe thấy Từ Ngạn Hoàn hỏi “Rốt cuộc cậu muốn gì?”, Du Tâm Kiều còn tưởng mình nghe nhầm.
“Cậu đang để ý tới tôi đó hả?” Du Tâm Kiều đưa tay lên xoa tai, đứng đó thở dốc: “Không, không phải là ảo giác chứ?”
Trong quá trình theo đuổi Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều đã quen tự nói tự nghe, thậm chí còn khai phá kỹ năng mới: Lúc không được đáp lại, não sẽ tự động tưởng tượng ra phản ứng của Từ Ngạn Hoàn.
Giống như hiện tại, khi nhìn gương mặt vô cảm của Từ Ngạn Hoàn, trong đầu Du Tâm Kiều liền hiện lên hình ảnh cục băng đang trừng mắt, bên cạnh còn có một khung thoại—— Muốn cái gì thì nói nhanh, còn léo nhéo nữa là cho bay màu ngay.
Tức tốc thả cặp và quả bóng xuống đất, Du Tâm Kiều dùng hai tay dâng đơn đăng ký lên: “Muốn cậu tham gia á.”
Từ Ngạn Hoàn buông mắt nhìn nội dung trên tờ giấy kia, nhất thời chẳng hé răng.
Khối băng trong đầu Du Tâm Kiều bắt đầu lùi về, tỏa khí lạnh ra, trên mặt viết hai chữ “chống cự” to đùng.
Du Tâm Kiều chộp lấy cơ hội, đưa ra lựa chọn thứ hai cho anh: “Không thì cậu làm bạn trai của tôi đi? Chẳng cái nào khiến cậu thiệt thòi đâu!”
Từ Ngạn Hoàn không chọn cái nào cả.
Anh vốn định dứt khoát từ chối, sau đó hỏi xem rốt cuộc Du Tâm Kiều muốn cái gì, cậu muốn gì anh cũng sẽ dâng lên.

Hoặc là hỏi xem đối phương thích anh ở chỗ nào, để anh còn sửa.
Ai ngờ Du Tâm Kiều không xuất chiêu theo lẽ thường.

Mỗi lần Từ Ngạn Hoàn đưa ra vấn đề nào đó, cậu đều sẽ bắn ngược trở về, lại còn là đề trắc nghiệm, ép người ta phải chọn một cái theo quán tính, không được nộp giấy trắng.
Giờ đây, Du Tâm Kiều lại giở trò cũ, thừa dịp đang nghỉ trưa rồi chạy tới ghế phía trên chỗ của anh, vòng hai tay ôm lấy lưng ghế, tựa cằm lên rồi lắc lắc, khiến cho bàn của Từ Ngạn Hoàn cũng lắc theo.

Anh đành phải lên tiếng bằng ánh mắt—— Lại gì nữa đây?
Du Tâm Kiều nở một nụ cười chiến thắng, đôi mắt cong như hai vầng trăng lưỡi liềm: “Tôi có xem qua bài kiểm tra tiếng Anh của cậu ấy, nền tảng kiến thức cũng tốt lắm.

Hôm nay chúng ta học từ vựng trước đi, xem sao? ”
Giờ đi học buổi chiều, thái độ của Du Tâm Kiều khác bình thường.

Cậu không ngủ được, cũng không xem bàn học là phím đàn để chơi, đang chăm chú nghiên cứu giáo án tiếng Anh.
Lương Dịch quay đầu lại ba lần, cuối cùng không chịu nổi áp lực, đập cùi chỏ vào bàn cậu: “Đây kìa, người khác sao chưa cho phép vậy mà ông đã vội vã đòi trở thành giáo viên à?”

Du Tâm Kiều đáp lại: “Tôi cũng dùng tới mà.”
“Hôm trước tôi có đưa cuốn tiểu thuyết đó tặng ông, ông xem thế nào?”
“C.

Cảnh nam chính đêm khuya lao vào miếu thần núi cũng rất kích thích.”
Lương Dịch tức muốn chết: “Tôi gợi ý cho ông truyện giả tưởng phương Đông chứ có phải Thủy Hử đâu!”
Vì Du Tâm Kiều theo đuổi người ta quá chuyên chú, bỏ quên mất cảm nhận của anh em, nên Lương Dịch quyết định tuyệt giao với cậu một ngày.
Kết quả, chưa được 24 tiếng đã không nhịn nổi rồi.

Ngày hôm sau tan học, Lương Dịch ném quyển ôn thi tiếng Anh lên bàn Du Tâm Kiều: “Cho ông một cơ hội.

Chúng ta nối lại tình xưa.”
Du Tâm Kiều cong khóe miệng: “Hỏi đi, đề nào không biết?”
Lương Dịch sợ thầy cô, lại càng sợ thi cử hơn.

Dù gì trước khi thi cuối cùng cũng phải ôm chân Phật được một lần chứ.
Làm xong phần của hôm nay, Lương Dịch quăng bút, duỗi người: “Trên đời này chỉ có anh em mới là tốt nhất.”
Du Tâm Kiều ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Cậu vội vơ hết sách bút gôm tẩy trên bàn cho vào túi: “Anh em của ông phải theo đuổi chị dâu, đi trước đây.”
Lương Dịch học mệt rồi, chỉ uể oải xua tay với Du Tâm Kiều, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé chạy ra khỏi cửa lớp, chất vấn: “Ông là công thật đấy à? Nhìn ông có giống miếng nào đâu.”
Trên đường đi tới cổng trường, Du Tâm Kiều hung dữ nhắn WeChat cho Hà Đường Nguyệt: Cậu đừng có tuyên truyền mấy thứ kiến thức kỳ lạ kia cho Tiểu Dịch nữa *icon dao phay”.
Lúc này thì chắc đến tám mươi phần trăm là Hà Đường Nguyệt đã về tới nhà rồi, cô trả lời lại ngay: Là cậu ta ham học hỏi chứ bộ *icon ngượng ngùng*.
Tìm một vòng quanh cổng không thấy Từ Ngạn Hoàn đâu, Du Tâm Kiều lại đổi hướng đi về phía căng-tin.
Cậu vừa tán dóc với Hà Đường Nguyệt vừa nghĩ tới lần thứ 999, tại sao Từ Ngạn Hoàn không mua điện thoại di động vậy? Kể cả mấy mẫu điện thoại xưa lắc xưa lơ cũng có thể dùng để nhắn tin gọi điện, không phải anh cố ý muốn người khác phải viết thư tình bằng tay cho mình đấy chứ?
Tán gẫu xong, Du Tâm Kiều nhét điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy, ở cánh cổng sau thường ngày ít người qua lại bên cạnh căng-tin, có mấy tên đàn ông cao to đang đứng.
Còn có một bóng hình hết sức quen thuộc.

Đồng phục mùa hè cùng với giày thể thao, chín mươi chín phần trăm con trai trong trường đều ăn mặc như thế, nhưng duy chỉ có mình anh là toát ra được khí chất nam chính trong phim thanh xuân vườn trường.
Đến gần thì thấy, trong số đó còn có ông chú nói giọng khàn khàn ở quán nướng lần trước.

Bấy giờ lão đang ngậm điếu thuốc, làm lộ ra hai bắp tay vừa vạm vỡ vừa có hình xăm.

Lão giơ tay đẩy mạnh một cái, nam chính phim vườn trường lùi về sau một bước, suýt thì ngã.
Từ Ngạn Hoàn đã thấy Du Tâm Kiều đi về phía này từ lâu.

Anh cố tình nghiêng người, hòng chắn đi tầm mắt của người nọ.
Lần trước suýt tí nữa đã kéo người không liên quan vào, bây giờ đang ở cổng trường nên càng không thể đánh rắn động cỏ.

Anh vốn không sợ bị xử lý kỷ luật, nhưng bỗng nhớ tới cảnh tượng mẹ anh quỳ xuống xin chủ nhiệm giảm nhẹ hình phạt cho anh ở phòng giáo dục chính trị* lần trước, mắt anh tối sầm xuống, chuẩn bị chịu đòn.
(*Chịu trách nhiệm về mảng giáo dục đạo đức và tư tưởng chính trị.)
Hôm nay ông chú nói giọng khàn kia dùng phương án dụ dỗ.


Lão đẩy Từ Ngạn Hoàn một cái rồi lại nắm cổ áo anh lôi trở về: “Chú cũng không muốn làm khó cháu đâu, cũng không muốn đến tận trường học tìm cháu làm gì, ai bảo nhà cháu cứ chuyển đi mãi thế.”
Từ Ngạn Hoàn vốn dĩ đã cao, bị xách áo lên như vậy nên trông anh như đang lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống, khiến ông chú nọ thấy khó chịu.

Lão bèn buông anh ra, nói tiếp: “Oan có đầu nợ có chủ, ít nhất thì nhà cháu cũng nên cho chú một câu trả lời hợp lý chứ, đúng không?”
Từ Ngạn Hoàn không trả lời, nhưng cũng chẳng có ý định phản kháng, điều này làm cho ông chú phải khâu ba mũi do bị anh đập vào đầu lần trước mừng thầm.

Lão tiếp tục dụ dỗ: “Từ Chấn đúng là chẳng ra gì, loại cha như thế, loại chồng như vậy, cháu và mẹ hà tất gì phải cố sức bảo vệ chứ?”
“Không phải bảo vệ.” Cuối cùng Từ Ngạn Hoàn cũng chịu mở miệng: “Tôi thực sự không biết ông ta đang ở đâu.”
Hỏi tới hỏi lui cũng chỉ nhận được câu trả lời đó, ông chú kia bắt đầu bực: “Tao không tin nó không liên lạc gì với hai mẹ con mày!”
Anh cũng chẳng thèm đáp lại, tỏ vẻ tôi biết gì nói đó, ông không tin thì thôi.
Khiến ông chú kia càng bực hơn: “Vậy mày phải trả nợ thay Từ Chấn.

Người ta nói cha nợ con trả, sau này tao không tìm thấy nó thì sẽ kiếm tới mày!”
“Con trai con gái chưa được thừa kế tài sản của cha mẹ, vậy thì cha mẹ phải tự trả nợ.” Từ Ngạn Hoàn bình tĩnh nhả ra một câu, còn chú thích thêm: “Căn cứ theo Luật thừa kế nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.”
Nói xong, lão giả giơ tay vung nắm đấm, đang định dùng bạo lực, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một trận sột soạt.
Từ Ngạn Hoan, chú kia và đám đàn em cùng nhau nhìn lên, chỉ thấy nửa cái đầu thò ra trên bức tường chênh vênh, như không thể đứng yên được nữa: “Anh Từ có ở đó không? Nhanh lên, Chủ tịch Chu đến rồi! Nhớ nhặt hết đầu mẩu thuốc lá đấy!”
Năm phút sau, người đó đi uống trà lạnh.

Dư Tầm Kiều đu trên tường bị Từ Ngạn Hoan nhấc lên, rùng mình đi xuống, đến giây phút cuối cùng còn siết chặt tay Từ Ngạn Hoan, khẽ nói ấm quá.
Chỉ chơi một đoạn ngắn như vậy thôi cũng đủ khiến Du Tầm Kiều, một người không vi phạm bất kỳ nội quy nào của trường ngoài việc ngủ trong lớp, trở nên sợ hãi đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Rất may là mọi việc diễn ra tốt đẹp, kẻ thủ ác đã nguy cấp bỏ trốn.

Chân Du Tầm Kiều chạm đất, anh lấy lại sức, sau đó lau mồ hôi, đánh giá Từ Ngạn Hoan.

Anh phát hiện ra rằng vào lúc hoàng hôn, nó biến thành một tảng băng trôi, lặng lẽ tỏa ra hơi lạnh.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.” Du Tâm Kiều giành nói trước: “Nếu muốn cảm ơn thì làm bạn trai…”
“Cảm ơn.” Từ Ngạn Hoàn kịp thời ngắt lời Du Tâm Kiều.
Kế hoạch giành nói trước thất bại, Du Tâm Kiều xìu xuống, lầu bầu: “Chỉ cảm ơn thôi à…”
Đường hai người về nhà có một đoạn phải đi cùng nhau.

Đi sắp đến cuối đường, Du Tâm Kiều mới kinh ngạc phát hiện ra hôm nay Từ Ngạn Hoàn đi rất chậm, ngay cả cậu cũng có thể dùng tốc độ khoan thai để đuổi theo anh.
Du Tâm Kiều thấy hơi lo lắng, bèn đưa mắt nhìn xuống, lặng lẽ quan tâm tới chân của Từ Ngạn Hoàn.
Tuy không phát ra tiếng, nhưng ánh mắt ấy nóng rực đến lạ, khiến Từ Ngạn Hoàn cũng nhìn xuống theo, phát hiện ra trên ống quần đồng phục của mình dính đầy vết bẩn.
Anh hơi mất tự nhiên, cúi xuống vỗ mấy cái.

Lúc đứng thẳng dậy, trong tầm nhìn của anh xuất hiện một bàn tay đang cầm quả táo.
“Mỗi ngày một quả táo, bệnh tật sẽ rời xa ta.” Giọng nói trong trẻo của thiếu niên như ánh nắng ấm áp rọi lên hồ nước.

Du Tâm Kiều nói: “Lần sau cậu đừng để mấy người kia bắt được nữa nha.”
Thời tiết cuối xuân*, trời dần tối muộn hơn.
(*Cỏ mọc én bay, chỉ khoảng thời gian tháng Hai âm lịch, cuối mùa xuân.)
Đi hết đoạn đường nhấp nhô gập ghềnh, băng qua mấy vũng nước đọng bốc mùi hôi, Từ Ngạn Hoàn leo lên bậc thang cũ nát bên ngoài khu nhà ngang.
Hai bên hành lang không được rộng lắm chất đầy đồ đạc linh tinh.

Vừa đi vừa né mấy cái sào phơi quần áo ở hiên, cuối cùng Từ Ngạn Hoàn dừng lại trước cửa của một căn hộ có đặt vài chậu gốm trồng hành.

Anh vừa thò tay kiếm chìa khóa vừa đẩy cánh cửa sắt chống trộm vô dụng kia ra.
Kẽo kẹt mấy tiếng, cửa mở ra từ bên trong, một người phụ nữ trung niên gầy gò thò đầu ra.

Thấy là Từ Ngạn Hoàn, bà khẽ cười: “Con về rồi à.”
Vào nhà đóng cửa lại, Bạch Vi đi đến cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống: “Mấy người đó không theo tới đây chứ?”

Trong nhà vô cùng bừa bộn, đâu đâu cũng là đồ sinh hoạt chưa kịp sắp xếp lại.

Từ Ngạn Hoàn tìm chỗ trống rồi thả cặp xuống, giấu mẹ chuyện bị chặn ở trường, đáp: “Không ạ.”
“Sau này tranh thủ về sớm một chút, đừng trốn ở trường mãi, bị chủ nhiệm của con nhìn thấy thì không hay lắm đâu.” Bạch Vi thoáng yên tâm, dặn dò con trai: “Cũng đừng đi làm thêm nữa, lỡ trên đường gặp phải mấy người đó rồi lại bị bám theo.”
Từ Ngạn Hoàn “vâng” một tiếng.
Nhà mới thuê của họ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, Từ Ngạn Hoàn nhường phòng ngủ cho mẹ, còn mình thì ngủ ở phòng khách.
Trong nhà có đúng một cái bàn, ăn uống hay làm bài tập gì cũng dùng tới nó.

Từ Ngạn Hoàn lấy sách bút từ trong cặp ra, chợt sờ trúng một quả táo.
Đặt quả táo lên bàn, mở vở bài tập, bên trong rơi ra một phong thư màu xanh lam.
Chắc là lúc nghỉ trưa, Du Tâm Kiều nhét vào sau khi anh từ chối lời đề nghị cùng học từ vựng.
Hình như lúc ấy Du Tâm Kiều có nói, phong thư này không giống cái hồi trước, không đọc thì anh sẽ hối hận.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Từ Ngạn Hoàn móc tờ giấy được gấp vuông vức bên trong bì thư, mở ra.
Khác hẳn với thư tình bình thường, bức thư này không có viền hoa phức tạp, cũng không có bài thơ nào sến sẩm.

Thậm chí còn sai cả quy cách thông thường, mở đầu không có lời tự giới thiệu, kết thúc cũng không có chữ ký và ngày tháng.
Chỉ có hai hàng chữ——
“Lý do thứ ba để bạn Từ Ngạn Hoàn hẹn hò với bạn Du Tâm Kiều: Thành tích môn tiếng Anh của bạn Du Tâm Kiều rất tốt, còn bạn Từ Ngạn Hoàn chơi bóng rổ rất xuất sắc.

Cả hai có thể tạo một mối quan hệ bù trừ cho nhau hoàn hảo.”
Nếu là lý do thứ ba, vậy thì hẳn là có thứ nhất và thứ hai.
Bữa tối là món ăn với cháo.

Trong nhà không có nhiều dưa muối, vì vậy Bai Wei phải tìm một lọ dưa chua từ đống đồ đạc, và cũng tìm thấy một chồng phong bì bên dưới.

Anh quay lại và hỏi: “Em vẫn mặc cái đó à?”
Từ Ngạn Hoan nhận lấy, đang định ném vào thùng bán ve chai thì chợt nhìn thấy trên đó có một tờ giấy màu xanh lam quen thuộc.
Hiếm khi nào Từ Ngạn Hoan không đi làm thêm vào buổi tối, ôn lại những kiến thức đã mất trước đó và lặp lại những câu mình làm sai.
Đêm khuya bận rộn, lại có đề tiếng Anh, nhìn thấy mấy bài tập hình tròn trống, Từ Ngạn Hoan nhướng mày.
Rõ ràng hôm nay tôi phải ngủ sớm để sáng hôm sau còn tập trung nghe giảng, ở nhà có cố gắng học thế nào cũng không thể theo kịp tiến độ trên lớp.
Nghĩ vậy, Từ Ngạn Hoàn liền dọn dẹp đống bài tập và dụng cụ học tập.

Tay vừa chạm vào công tắc đèn bàn, anh chợt nhìn thấy xấp bì thư bị mình ném qua một bên.
Vừa cầm phong thư màu xanh lam lên thì Bạch Vi đi từ trong phòng ra nhắc anh đi ngủ sớm.

Từ Ngạn Hoàn đáp lại một tiếng, đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.
Anh quen hóng gió trước khi đi ngủ.

Bình thường đều hóng gió trên đường đi làm về, được mỗi ngày hôm nay hiếm khi ở nhà.
Cũng chẳng tính là nhà, dù gì cũng chỉ thuê tạm mà thôi, nói không chừng tháng sau lại phải dọn đi.
Ra ngoài rồi Từ Ngạn Hoàn mới nhận ra tay mình vẫn cầm mấy phong thư.

Cúi đầu nhìn vài giây, anh dùng tay còn lại mở thư, rút tờ giấy mỏng ở trong ra.
Vẫn chỉ có vỏn vẹn mấy dòng, còn chẳng đủ tư cách để đọc trước khi đi ngủ.
Thế nhưng Từ Ngạn Hoàn vẫn đọc, mượn ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường, từ khu nhà ngang đang tỏa ra hơi thở cổ xưa, từ đêm đầu hạ còn thoáng hơi lạnh.
“Đề nghị bạn Từ Ngạn Hoàn hẹn hò với bạn Du Tâm Kiều.
Lý do thứ nhất, Du Tâm Kiều vừa đẹp trai vừa tốt tính, năm nào bạn ấy cũng có mặt trong top 3 bảng xếp hạng hot boy của Trường Quốc tế Thủ đô (Bảng châu Á).

Hẹn hò với bạn ấy sẽ hãnh diện vô cùng.
Lý do thứ hai, bạn Du Tâm Kiều là một chàng trai rất rất rất chung thủy, nếu cậu yêu đương với bạn ấy, thì cậu chính là mối tình đầu của bạn ấy, bạn ấy sẽ nhớ về cậu cả đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui