Ở một ngoại ô tồi tàn của thành phố Văn Hoa, Đào Kiên vừa mới gây gổ với chủ nhà trọ về vấn đề tiền thuê nhà xong, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn sống ở trong cái căn phòng xập xệ chưa đến mười mét vuông này. Ban ngày ông đi ra ngoài tìm việc làm, nhưng vẫn chưa kiếm nổi một công việc nào ra hồn.
Cũng có rất nhiều người ở nông thôn như ông ta lên thành phố Văn Hoa kiếm việc làm, nhưng ông chẳng được như họ, chẳng còn trẻ tuổi cường tráng để kiếm được một công việc. Không có trình độ học vấn, không có kỹ năng, ông ta chỉ có thể giãy giụa dưới đáy của xã hội. Trong tay Đào Kiên chỉ còn hai trăm, ba trăm tệ, ông ta ngồi xổm trước cửa, buồn bực lấy ra một điếu thuốc cuối cùng, châm thuốc và hút một hơi lớn. Ông ta nghĩ rằng mình phải đến tìm Đào Khê, lần này cho dù có thế nào đi chăng nữa, ông cũng phải lấy được tiền.
Đào Kiên kẹp điếu thuốc trong tay, đứng dậy khỏi mặt đất gập ghềnh, định chạy nhanh đến trường Văn Hoa Nhất Trung thì lại nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một chiếc váy trắng đang lại gần. Lớp trang điểm trên mặt rất tinh tế, tóc cắt ngắn gọn gàng, chân mang đôi giày cao gót, tựa như đang bước ra từ một tòa nhà sang trọng nhất thành phố này. Một người có khí chất như vậy, ở nơi này không cách nào dung hòa được với nhau.
Đào Kiên quan sát vài lần, cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc đi ngang qua, người phụ nữ kia hỏi ông một câu: “Xin cho hỏi đây có phải là ngài Đào Kiên không?”
Đào Kiên ngẩn ngơ, theo bản năng gật đầu.
“Xin chào, tôi là Tô Vân, trợ lý chủ tịch tập đoàn Thụy Trạch.” Tô Vân nở một nụ cười thương mại, “Chúng ta có thể tìm một nơi khác để nói chuyện được không?”
Chuyện tiếp đến vượt xa sức tưởng tượng của Đào Kiên, ông ta bị một người phụ nữ tên là Tô Vân dẫn vào một quán cà phê mà ông chưa từng ghé đến. Sau khi gọi hai tách cà phê đáng giá cả ba bữa ăn trong một ngày của ông, Tô Vân trực tiếp nói thẳng: “Tôi đến đây là để giải quyết vấn đề công việc cho ngài Đào.” Cô lấy một tập tài liệu từ trong túi xách và đưa cho Đào Kiên, “Đây là giấy chứng nhận vị trí bảo vệ cho một chi nhánh thuộc tập đoàn Thụy Trạch, cung cấp bữa ăn, chỗ ngủ. Ngay hôm nay, ngài có thể bắt đầu công việc của mình.”
Đào Kiên nghi ngờ nhìn tập văn kiện trên bàn, suốt mười mấy năm qua, đây là mức lương cao nhất ông từng thấy. Nhưng nào có chuyện từ trên trời rơi xuống một đĩa bánh, ông ta nghi ngờ nhìn Tô Vân, hỏi: “Tôi có quen biết chủ tịch tập đoàn của cô sao, tại sao lại cung cấp cho tôi một công việc? Chắc hẳn là có điều kiện gì đó phải không?”
Ông ta vừa mới bị một tên tự xưng là đồng hương lừa tiền, nên hiện giờ cảnh giác đầy mình. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui ông lại thấy mình còn gì đáng giá nữa đâu mà để kẻ khác lừa lọc, trên người ông đã gần như chẳng còn miếng bạc nào nữa rồi.
Tô Vân uống một ngụm cà phê, từ tốn tiếp lời: “Đương nhiên là có điều kiện, điều kiện chính là trước khi con trai của ngài, Đào Khê. Tốt nghiệp cấp ba, ngài không được phép quấy phá cậu ấy thêm một giây nào nữa.”
Đào Kiên đột nhiên trợn mắt, ông ta bỗng ngửi được một chút mùi lạ lùng, ông tức giận bảo: “Bố mày là thằng cha của nó, tìm tới con mình là lẽ đương nhiên, cô chỉ là người ngoài, dựa vào đâu mà đi quản chuyện trong nhà của người khác?”
Tô Vân khẽ cười, chậm rãi nói: “Dựa vào thiếu gia nhà tôi là người giúp đỡ con trai ngài, tất cả những gì con của ngài làm ở Nhất Trung Văn hoa đều dưới quyền kiểm soát của thiếu gia nhà tôi.”
Sắc mặt Đào Kiên dần dần trở nên tái nhợt, ông cố nén tức giận gằn giọng: “Mấy người có ý đồ gì với con trai tôi?! Tôi nói cho cô biết, trên người tôi không có miếng bạc nào đâu và tôi cũng không cho phép lũ có tiền các người đụng chạm hay làm mấy cái mẹ gì bẩn thỉu tới con trai tôi!”
Những năm này ông ta ở ngoài kia đi khắp nơi làm thuê làm mướn, ít nhiều cũng nghe đến những sở thích quái đản của giới thượng lưu. Ông ta thắc mắc là tại sao Đào Khê vừa mới chuyển vào Nhất Trung Văn Hoa đã có người chống lưng, hóa ra là kẻ đó có ý đồ đen tối với Đào Khê.
Tô Vân nhăn mày, trong mắt hiện lên chán ghét, có vẻ như suy đoán của Đào Kiên đã xúc phạm đến cô, cô cười lạnh một tiếng:
“Thiếu gia nhà tôi và con trai ngài cũng chẳng chênh lệch tuổi tác là bao, đã có lòng tốt giúp đỡ con trai ngài thì có ý đồ gì cơ chứ? Bù lại, ngài là cha của Đào Khê lại phải sống dựa vào con trai mình, thế mới khiến người ta cười nhạo.”
Dù rằng cô ta không hiểu tại sao thiếu gia lại đi quan tâm và giúp đỡ một học sinh từ huyện nghèo nhưng cô nhất định không để người khác nhạo báng thiếu gia của mình.
Đào Kiên tức giận đến nỗi muốn lật bàn, nhưng ông đành nhịn. Người phụ nữ này nói đúng, ông ta lại dựa vào con trai mình nuôi sống, ông đúng là một tên cặn bã.
“Nhưng tôi là cha của thằng bé, đến trường học chỉ để nhìn con mình một chút cũng không được sao?” Đào Kiên lùi một bước, nhướng mày hỏi.
Tô Vân bình tĩnh nói: “Tôi không nghĩ cái “chỉ để nhìn con mình” của ngài là một điều tốt đối với một học sinh cấp ba đang cần chuyên tâm học tập.”
Cách đây không lâu, thiếu gia nhà cô đã nói cô đi điều tra một chút về buổi chiều ngày hôm đó trước cổng trường. Quả nhiên gã đàn ông này không đủ xứng đáng để làm cha, ông ta còn không thèm quan tâm hay yêu thương con mình.
Cô dừng một chút và nghiêm túc nói: “Con trai của ngài sẽ thi đậu một trường đại học rất tốt, trong tay cậu ấy nắm giữ một tương lai xán lạn chứ không như cuộc đời của ngài, nếu như ngài thật sự muốn tốt cho cậu ấy, vậy thì điều tốt nhất chính là đừng đến làm phiền cậu ấy nữa.”
Đào Kiên nghe xong, ông trầm mặc rất lâu. Cuối cùng ông đáp ứng điều kiện này, sau đó ông ký tên trên hợp đồng nà Tô Vân đưa cho.
Trước khi đi, Tô Vân lạnh lùng nói: “Đã ký hợp đồng rồi thì phải tuân thủ quy định, hơn nữa, ngài không được nói chuyện này cho Đào Khê biết.”
Đào Kiên buồn bực vung tay.
*
Đào Khê nhận được một khoản tiền trợ cấp của trường, cậu vội vàng chuyển phần lớn số tiền cho Quách Bình để làm tiền thuốc cho Đào Lạc. Ngoài phí sinh hoạt, cậu còn giữ lại một khoản tiền để đưa cho Đào Kiên. Cậu đợi đến khi bản thân đã lớn, ngoại trừ Đào Lạc, cậu sẽ không quan tâm hai người kia sống chết ra sao. Nhưng đợi mấy Đào Kiên cũng không đến tìm cậu. Cậu nghĩ rằng Đào Kiên đã tìm được việc, không cần tìm cậu đòi tiền nữa.
Đào Khê không quan tâm đến chuyện này nữa vì cậu còn có một việc quan trọng hơn, đó là mời Lâm Khâm Hòa đi ăn tối vào chủ nhật. Mấy ngày nay cậu đã nghiên cứu rất lâu, cậu định chọn năm nhà hàng gần khu thương mại trung tâm thành phố.
“Cậu coi thử nhà hàng hải sản tươi này có được không? Mình nghe bạn cùng phòng nói ở đây ăn rất ngon.”
Vào giờ nghỉ giải lao, Đào Khê lại gần Lâm Khâm Hòa, nghiêng điện thoại cho anh xem. Trên điện thoại là mục Review nhà hàng. Thật ra là, cậu chưa từng ăn hải sản tươi nên cậu thật sự rất muốn thử.
Lâm Khâm Hòa nói: “Tôi không ăn hải sản.” Anh bị dị ứng với hải sản.
“À, vậy thì mình tìm chỗ khác.”
Đào Khê không để ý rằng cậu cách Lâm Khâm Hòa hơi bị gần nên cậu vẫn dựa sát vào Lâm Khâm Hòa, cúi đầu lướt xem nhà hàng trên điện thoại. Lâm Khâm Hòa từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ rành rành chiếc gáy trắng trẻo thon dài của Đào Khê, kéo dài xuống phía dưới bởi vì hơi gầy nên xương sống hơi nhô lên, xuống chút nữa thì lại bị cổ áo áo sơ mi trắng che lại, chỉ có thể ngửi thấy hương sữa tắm rất nhạt, là sữa tắm hương đào.
“Nhà hàng lẩu thì sao? Mình thấy được đánh giá khá cao.” Đào Khê ngẩng đầu lên hỏi Lâm Khâm Hòa, chớp chớp mắt.
“Tôi không ăn cay.” Lâm Khâm Hòa bình thản nói.
“Được rồi.” Đào Khê lại cúi đầu lướt điện thoại.
“Nhà hàng Đông Nam Á này thì sao? Mình thấy bài trí trong ảnh khá đẹp.” Đào Khê ngẩng đầu hỏi.
“Quá xa.”
Đào Khê không thể làm gì hơn là tìm nhà hàng khác. Nhưng sau khi hỏi lần lượt cả năm nhà hàng, Lâm Khâm Hòa luôn có lý do để nói không, cậu chỉ có thể cúi đầu tìm đi tìm lại. Đào Khê nghĩ thầm, mấy người có tiền khó hầu hạ thật đấy.
Cuối cùng cậu không nổi nữa, bèn hỏi thẳng: “Vậy rốt cuộc cậu muốn ăn cái gì?”
Lâm Khâm Hòa thu hồi tầm mắt: “Tùy, ăn gì cũng được.”
“???” Đào Khê trừng Lâm Khâm Hòa. Gì cũng được của cậu nói nghe dễ đến vậy sao hả?
Cậu có chút tức giận, nheo mắt, chậm rãi lại gần Lâm Khâm Hòa, cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Khâm Hòa mà chất vấn: “Lâm Khâm Hòa, cậu đang đùa giỡn với mình đó à?’
Lâm Khâm Hòa rũ mi nhìn mắt của cậu, giọng điệu hờ hững: “Ừ.”
Đào Khê không nghĩ là anh sẽ nhận tội nhanh như vậy, biểu cảm trên mặt cậu như mất kiềm chế, đôi môi hồng hồng hơi hé mở, sững sờ nhìn Lâm Khâm Hòa, quên mất ý định chống trả vừa nãy của mình.
Một giây sau, cậu cảm giác sau gáy bị một bàn tay nắm lên rồi xách đi. Cậu rụt người lại như một bé mèo con bị người ta nắm gáy nhấc sang một bên.
“Cậu làm gì vậy?!” Đào Khê run rẩy, vội vàng dùng tay che sau gáy, trợn mắt lên.
Cậu không hề biết sau gáy của cậu lại nhảy cảm như vậy, nơi bị Lâm Khâm Hòa ngón tay chạm qua như có một dòng điện chạy thẳng xuống xương sống. Trái tim bồi hồi, run rẩy không ngừng lại được. Cậu tỏ vẻ giận dỗi, cố gắng che giấu khuôn mặt và đôi tai đỏ bừng của mình.
“Cậu cách tôi gần quá.” Lâm Khâm Hòa lạnh nhạt đáp, khẽ rụt ngón tay lại.
Đào Khê cảm giác tim mình muốn văng ra ngoài luôn rồi. Cậu hoảng loạn vỗ bàn, miệng cọp gan thỏ lớn tiếng nói: “Mình không quan tâm, tối chủ nhật sáu giờ rưỡi, cậu nhất định phải đến nhà hàng trà Quảng Đông – Hồng Kông ở quảng trường Aude!”
Khóe môi Lâm Khâm Hòa hơi cong lên, anh nói: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...